Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 533

“Được được được!”

Khương Thu Mộc khẽ cảm thán.

Quả nhiên gen quá mạnh.

Cô nhóc chân còn chưa dài bằng cô ấy mà lời nói lại có khí thế như vậy.

Thật sự giống hệt Tưởng Tử Hàn!

Cô ấy cúi người đưa tay ra với Tưởng Minh Trúc: “Nói thật với cháu, cô cũng cảm thấy cô ấy rất ngốc. Nhưng mà cô không chấp nhận cháu sỉ nhục trí thông minh của cô đâu.”

Tưởng Minh Trúc liếc cô ấy một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Thu Mộc: “Chúng ta chụp vài bức ảnh đi, đợi không có chuyện gì làm, nhớ lấy dung nhan tuyệt đẹp của cháu đăng lên trang cá nhân, cháu không thu phí bản quyền đâu.”

Không thể trông chờ vào lão Tưởng được.

Không chừng lúc này Tống Hân Nghiên đã kéo ba vào danh sách đen rồi.

Mình đành phải ra mặt vậy.

Khương Thu Mộc đăng hình của mình lên, thỉnh thoảng mẹ vẫn có thể nhìn thấy, nhìn mình thì sẽ nhớ đến lão Tưởng, tóm lại sẽ không đến mức chẳng mấy chốc đã quên béng hai ba con họ.

Vào lúc cô nhóc đang âm thầm “suy tính kế sách”, Khương Thu Mộc đã vui sướng lấy điện thoại di động ra, tự sướng cùng với Tưởng Minh Trúc.

Khi loa phát thanh thúc giục lần thứ hai, Tưởng Tử Hàn đã đến dẫn Tưởng Minh Trúc đi kiểm tra an ninh.

Cố Vũ Tùng đút hai tay vào túi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Khương Thu Mộc nhíu mày nhìn anh ta: “Anh không về sao?”

Gương mặt Cố Vũ Tùng hơi do dự, anh ta suy nghĩ một lúc mới lắc đầu: “Mấy hôm nữa tôi mới về.”

Tưởng Tử Hàn vừa đi được mấy bước nên có lẽ cũng nghe thấy những gì anh ta nói.

Anh dừng bước, quay đầu lại nhíu chặt mày nhìn Cố Vũ Tùng rồi nhắc nhở: “Cậu muốn ở lại thì cứ ở, nhưng đừng làm chuyện khiến tôi mất mặt. Tưởng Tử Hàn tôi không thiếu phụ nữ, càng sẽ không làm cún con nịnh hót vì phụ nữ.”

Cố Vũ Tùng giơ tay lên bảo đảm: “Yên tâm đi, em cũng có sĩ diện, thật ra em ở lại là vì cô ấy.”

Anh ta chỉ vào Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc hoảng sợ luống cuống, bất chợt nhích chân sang bên cạnh hai bước: “Anh Cố, nói chuyện cho rõ ràng nha. Hình như tôi không làm gì có lỗi với anh mà? Ngược lại là anh đấy, chuyến này hại tôi không ít đâu, tình bạn giữa tôi và Hân Nghiên suýt bị anh phá hủy nữa kìa.”

Đã theo chân cô ấy tới đây thì thôi đi, còn gạt cô đảm bảo không nói với Tưởng Tử Hàn.

Chim cút cái đảm bảo nhà anh ta đi!

Cố Vũ Tùng than thở: “Cô nghĩ tôi thành loại người gì thế? Tôi ở lại vì cô còn chưa đi, dù sao lúc đầu là tôi đến đây cùng cô. Hiện tại để một cô gái như cô nơi đất khách quê người, Cố Vũ Tùng tôi không làm được chuyện như thế.”

Khương Thu Mộc vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Tưởng Tử Hàn liếc nhìn hai người một cái, dẫn con gái nhanh chóng tiến vào cửa kiểm tra an ninh.

Bệnh viện.

Dạ Vũ Đình vừa trở về phòng bệnh, bác sĩ lập tức làm kiểm tra toàn thân cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK