Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 462

“Vừa rồi có người qua đường livestream đã đẩy chúng ta lên hot search, chuyện này đã bắt đầu xoay chuyển, càng ngày càng có nhiều người ủng hộ chúng ta.”

“Mọi người đều không phải đồ ngốc!” Khương Thu Mộc vui vẻ nói: “Xem ra chúng ta còn phải cảm ơn người sau lưng bày ra kế hoạch này đấy, ít nhiều thì kẻ đó cũng làm chúng ta nhờ họa được phúc, còn tuyên truyền miễn phí cho sản phẩm mới nữa.”

Mặt Tống Hân Nghiên không chút cảm xúc ngồi sau bàn làm việc, cả người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tiếng nói vui mừng của ba người trong văn phòng bỗng im bặt.

Khương Thu Mộc xua tay đuổi Tô Diễm An với giám đốc bộ phận PR ra ngoài: “Chuyện sau này, hai người nhớ chú ý động tĩnh, có gì bất thường thì nhanh chóng tới báo. Để cho tổng giám đốc Tống của hai người nghỉ ngơi chút đi.”

Cô ấy rót một ly nước ấm đặt xuống trước mặt Tống Hân Nghiên: “Thả lỏng đi, bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã chuyển biến tốt đẹp rồi.”

Tống Hân Nghiên đỡ trán, vùi đầu không nói gì.

Khương Thu Mộc hốt hoảng, đang chuẩn bị  khuyên thì đột nhiên nhìn thấy có cái gì đó chợt lóe lên đập vào cái ly.

Cô ấy sửng sốt, rồi sau đó trong lòng càng hoảng hơn, vội vã đưa khăn giấy qua: “Được rồi được rồi, sao đột nhiên lại khóc thế. Tình huống lúc trưa nguy cấp như vậy mà cậu cũng không khóc… Cậu… không phải bây giờ cậu mới phản ứng được là cậu đang mang thai con của Tưởng Tử Hàn nên mới thương cảm đấy chứ?”

Cô ấy bỗng thấy không biết nói gì: “Cung phản xạ của cậu cũng dài quá đấy… Thôi đừng khóc, một người bình thường luôn kiên cường như vậy… Cậu khóc một cái làm tớ cũng khó chịu theo luôn này, sắp khóc rồi đây.”

Tống Hân Nghiên nhận lấy khăn giấy, hít mũi lau nước mắt: “Tớ không muốn khóc, nhưng vừa nãy không biết bị làm sao mà đột nhiên mũi cay cay, sau đấy…”

Cô chua xót cười: “Đầu Gỗ, tớ mệt quá. Chưa bao giờ tớ mệt như thế này. Những năm gần đây tớ liều mạng học tập, liều mạng làm việc, chịu đựng vô số ngày đêm, nhưng những thứ đó chỉ khiến cơ thể mệt mỏi thôi. Ngủ một giấc là lại tràn đầy tinh thần, chưa bao giờ có loại cảm giác từ thể xác đến trái tim đều mệt đến hoảng loạn như vậy, cảm giác không vực lên nổi.”

Khương Thu Mộc nghe thấy thế, tâm trạng cũng áp lực, nặng nề theo.

Tống Hân Nghiên dựa vào lưng ghế, đầu tựa ra sau, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, cũng có thể là đang nhìn một nơi nào đó giữa không trung.

“Rốt cuộc tớ đã phạm phải bao nhiêu tội ác tày trời? Giết người hay là phóng hỏa? Tại sao lại có nhiều người nhất quyết phải nhắm vào tớ bằng được, không chịu buông tha cho tớ như thế? Tớ chỉ muốn yên lặng làm sản phẩm thôi, tại sao lại khó như vậy chứ?”

Khương Thu Mộc đau lòng không thôi.

Tống Hân Nghiên là người thuộc phái hành động, rất nhiều lúc so với nói ra thì cô càng muốn dùng hành động thực tế để chứng minh.

Có thể nói hết ra giống hôm nay như vậy, cô đã tuyệt vọng thế nào chứ?

Khương Thu Mộc đi đến bên cô, ôm cô an ủi: “Không sao đâu, đều sẽ qua cả thôi.”

“Không qua được.”

Tống Hân Nghiên vẫn mê man nhìn lên giữa không trung: “Bây giờ tớ chỉ có hai con đường có thể đi thôi, một là làm cho bản thân càng mạnh mẽ hơn, hai là từ bỏ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK