Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 419

Có lẽ Tưởng Tử Hàn vẫn sẽ tức giận, nhưng sau khi tức giận xong, chắc chắn sẽ tha thứ.

Nhưng hiện tại… Dùng cách tồi tệ nhất để cho anh biết chân tướng, haiz!

Tống Mỹ Như vẫn không rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Chúc Minh Đức đưa cô ta rời khỏi đây, cô ta chỉ có thể không cam lòng núp vào một nơi trước.

Khi mấy người Tưởng Tử Hàn rời đi, cô ta mới bắt đầu trở lại phòng bệnh.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tống Hân Nghiên, cô ta hả giận sảng khoái vô cùng.

“Chậc chậc, quả báo rồi kìa. Tống Hân Nghiên làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng cũng gặp phải báo ứng.”

“Tống Mỹ Như!”

Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi, buông Tống Hân Nghiên ra, cầm lấy khay đựng trái cây trên tủ đầu giường ném về phía cô ta.

“Ầm!” Khay đựng trái cây đập vào bức tường cạnh cửa.

Trái cây cùng với mảnh sứ rơi vãi khắp nơi.

“A!”

Tống Mỹ Như né tránh, kêu ré lên.

Nhưng mảnh sứ bắn ra vẫn rạch thủng một đường trên quần áo của cô ta.

Trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, vừa sợ vừa giận, tức giận đến mức mặt xanh mét, cắn răng nói: “Phượng hoàng mất lông còn không bằng gà. Bây giờ chúng mày cũng chỉ có thể phát giận với tao thôi, ra vẻ cái gì thế. Tao đại nhân rộng lượng, không chấp nhặt với mấy con điên chúng mày. Một con rách nát, một con lừa đảo, nồi hỏng đi với vung nát, cặp chị em rách nát chúng mày xứng với nhau lắm!”

Khương Thu Mộc tức lồng lộn lên, đang chuẩn bị ra tay thì Tống Hân Nghiên đã cầm lấy dao gọt hoa quả bên cạnh phi đến.

“A!!!”

Tống Mỹ Như kêu ré lên chạy nhanh ra bên ngoài trốn: “Con điên chết tiệt Tống Hân Nghiên kia, mày chờ đấy cho tao!”

Vừa kêu gào vừa chạy ra ngoài.

Tống Hân Nghiên phi dao gọt hoa quả về phía cô ta: “Bạn tôi là loại người gì không đến phiên chị ở đây nói ra nói vào!”

Tống Mỹ Như sợ đến mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán, vẫn may là dao không đâm vào lưng cô ta.

Cô ta thở phào rồi chạy đi thật xa, mãi cho đến khi phát hiện Tống Hân Nghiên không đuổi theo nữa thì mới căm giận dừng lại.

“Tống Hân Nghiên, cứ chờ mà xem! Mày cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi sao, nằm mơ đi!”

Cô ta lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi gọi đi: “Trang đầu Hải Thành phải không? Tôi có tin nóng…”

Tống Mỹ Như kể hết chuyện Tống Hân Nghiên trả thù vì Hoắc Tấn Trung thay lòng đổi dạ, rồi lại thả thính nhầm Tưởng Tử Hàn ra.

Đương nhiên là cô ta tách mình ra khỏi chuyện đó.

“Tôi muốn tin tức này trở thành hot search, dùng bao nhiêu tiền cũng không sao cả!”

Cô ta vừa lòng tắt điện thoại, sau đấy căm phẫn tàn độc nhìn về phía phòng bệnh: “Làm Tưởng Tử Hàn mất hết mặt mũi như vậy, có lẽ anh ấy sẽ tức giận đến mức hận không thể giết con khốn Tống Hân Nghiên đấy? Giết mới tốt, loại khốn nạn như mày không xứng đáng sống trên đời này! Ha ha ha ha…”

Tống Mỹ Như bắt đầu tưởng tượng cảnh Tống Hân Nghiên bị chặt thành tám mảnh.

Càng nghĩ càng thấy đắc ý, càng nghĩ càng thấy kích động, cuối cùng điên cuồng phá lên cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK