Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 475

Cố Vũ Tùng thở dài: “Bà xã của anh… À không đúng, vợ cũ của anh trả lại Tống Thị cho nhà họ Tống rồi. Chị ấy cũng bán luôn cổ phần đứng tên mình. Nghe ý của chị ấy là muốn trả tiền lại cho anh, không cần đồng nào cả đâu.”

Tưởng Tử Hàn kìm nén vẻ mất kiên nhẫn, lửa giận thầm dâng trào: “Muốn trả thì cứ để cô ta trả đi!”

Cố Vũ Tùng chớp mắt: “Sao em lại cảm giác nghe ra có tiếng nghiến răng nghiến lợi vậy nhỉ?”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn liếc nhìn về phía ống kính.

Cố Vũ Tùng ở đầu bên kia lập tức ngậm miệng, nhỏ giọng nỉ non: “Ôi, sĩ diện thế làm gì chứ, rõ ràng đã hết giận mà vẫn không chịu làm hoà, hay là muốn chờ đứa nhỏ chào đời à…?”

Tưởng Tử Hàn chau mày: “Cậu đang lẩm bẩm gì thế?”

“Không có gì. Em còn việc phải làm, cúp máy đây.”

Cố Vũ Tùng lập tức ngắt video.

Tưởng Tử Hàn ngơ ngác nhìn điện thoại chằm chằm.

Thật ra, anh đã nghe rõ câu nói cuối cùng của Cố Vũ Tùng, chẳng qua là…

Anh vứt điện thoại, ấn phím cách trên laptop.

Tin tức bị tạm dừng trước đó lại phát ra âm thanh, đang chiếu các hoạt động gần đây của Tống Hân Nghiên có liên quan tới Tống Thị.

Xem xong tin tức, Tưởng Tử Hàn lại cầm điện thoại lên: “Chúc Minh Đức, đặt vé máy bay nhanh nhất tới Hải Thành cho tôi.”

Cùng lúc đó.

Tại Hải Thành.

Dự báo thời tiết có mưa lớn vào ban đêm, bên ngoài đã bắt đầu nổi gió to.

Có người gõ cửa.

Chị Đinh vội chạy ra mở cửa.

Không lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng nói giận dữ của chị Đinh: “Ê, mấy người là ai thế! Không được xông vào… a…”

Không còn tiếng động nào nữa.

Tống Hân Nghiên cau mày, đứng bật dậy khỏi sofa, đang định ra xem có chuyện gì thì cửa biệt thự đã bị người khác đẩy mạnh ra.

Mấy người đàn ông mặc đồ đen cuốn lấy màn mưa điên cuồng xông vào nhà, lao thẳng tới chỗ Tống Hân Nghiên.

Cô quay người định bỏ chạy.

Nhưng mấy người kia có chuẩn bị mà tới, lập tức chặn đường rút lui của cô, khống chế cô lại.

Tống Hân Nghiên giãy dụa: “Các anh muốn làm gì?”

Người áo đen cầm đầu lấy một chai thuốc nhìn không rõ là thứ gì từ trong túi áo ra, cười khẩy: “Chốc nữa thì cô sẽ biết thôi.”

Người đang giữ Tống Hân Nghiên đè mạnh cô, tên cầm đầu mở nắp chai, bóp quai hàm của cô, ép buộc cô phải há miệng rồi rót thứ trong chai vào.

Là thuốc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK