“Sao thế?”
Tống Hân Nghiên khó hiểu hỏi cô ấy.
Tay Khương Thu Mộc run run, vội khóa máy lại, làm như chẳng có chuyện gì trả máy lại cho Dạ Vũ Đình.
Cô ấy cười lấp liếm: “Không có gì, bị vẻ đẹp tuyệt trần tỏa hào quang rực rỡ của tớ dọa cho ngơ luôn đấy.
Sao trên đời này lại có người đáng yêu như tớ chứ, cậu nói đúng không…”
“Khương Thu Mộc.”
Tống Hân Nghiên dừng bước: “Lúc cậu nói dối mắt chớp rất nhanh, ánh mắt cứ đảo đi đảo lại, rõ ràng đang nói với người ta cậu đang nói dối.”
“Nghiên…”
“Định nói lời gạt tớ thì khỏi đi.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Mới nãy cậu nhìn thấy cái gì?”
Khương Thu Mộc không đáp lại câu nào.
“Có liên quan tới Tưởng Tử Hàn à?” Tống Hân Nghiên cười: “Anh ấy tìm được tình yêu mới hay chuẩn bị kết hôn rồi? Thực ra thế nào cũng chẳng sao cả, tớ và anh ấy đã qua rồi, còn là quá khứ đã vùi xuống đất.”
Khương Thu Mộc nghẹn họng kinh ngạc.
Có cần phải chính xác như vậy không…
Tống Hân Nghiên duỗi tay về phía Dạ Vũ Đình: “Đưa điện thoại cho tôi đi.”
“Hân Nghiên…”
Dạ Vũ Đình bất lực thở dài: “Phụ nữ có lúc nên học cách giả ngốc.”
Tống Hân Nghiên hỏi vặn lại: “Giả ngốc có thể thay đổi sự thật không?”
Khương Thu Mộc ảo não lấy điện thoại trong tay Dạ Vũ Đình, nhét cho cô: “Xem đi, xem xong lòng chết lặng rồi sẽ không còn buồn nữa.”
Dạ Vũ Đình nhận mệnh mở khóa.
Lúc nãy Khương Thu Mộc tắt hơi gấp, không kịp thoát ra.
Vừa mở điện thoại ra đã thấy một tấm ảnh đính hôn vui mừng.
Chú rể đẹp trai lạnh lùng khôi ngô, cô dâu xinh đẹp động lòng người dựa vào vai anh.
Hai người nhìn vào ống kính, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Đằng sau họ, bức tường nền có viết: Chú rể Tưởng Tử Hàn, cô dâu Sở Thu Khánh.
Trên đầu là bóng bay năm sắc màu: Chúng tôi đính hôn rồi.
Mặc dù Tống Hân Nghiên đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc tận mắt nhìn thấy bức ảnh, trái tim vẫn chẳng nén nổi mà run lên.
Khương Thu Mộc phẫn nộ mắng: “Đàn ông đều chẳng phải thứ tốt lành gì hết.
Tớ còn tưởng Tưởng Tử Hàn vẫn có chút lương tâm.
Nhưng bà mẹ nó, tên khốn này vốn chẳng có tim! Kiểu người này quên rồi cũng tốt, ngày mai chúng ta tìm người tốt hơn, sỉ nhục lại…”
Tống Hân Nghiên thất thần một lúc: “Người không để ý tới cậu, sao sẽ cảm thấy sự phản kích của cậu là sỉ nhục được? Anh ấy sẽ coi tất cả hành vi của cậu như chọc khỉ thôi.”
Nhanh chóng thu hồi cảm xúc đang lan tràn trong lòng xong, cô cười thản nhiên trả điện thoại về: “Đừng lo lắng, tớ không sao đâu.
Nhìn thấy cái này, tớ ngược lại còn thấy nhẹ nhõm nữa.
Anh ấy sắp kết hôn thì chắc chắn sẽ đi làm giấy chứng nhận ly hôn, tớ còn chẳng cần kiện tụng, cũng chẳng cần đắn đo gì mà tách ra ở hai năm rồi cưỡng ép yêu cầu ly hôn.
Như vậy rất tốt.”
Khương Thu Mộc nói không đầu không đuôi: “Thôi cậu đừng cười nữa.”
Nhìn thấy là cô ấy lại buồn.
“Thực sự không sao đâu mà.” Tống Hân Nghiên thôi cười, nghiêm túc nói.
Dạ Vũ Đình rất áy náy: “Xin lỗi, hôm nay có người gửi ảnh vào máy anh.
Không biết sao lại lưu vào bộ sưu tập, là do anh sơ sót.”
Khương Thu Mộc thầm cáu kỉnh.
Sơ sót cái đầu nhà anh ấy.
Lúc trước cô ấy khá có thiện cảm với Dạ Vũ Đình, cảm thấy anh ta tối thiểu cũng là đàn ông thực sự dám làm dám chịu.
Nhưng lúc này, cô ấy lại cảm thấy anh ta mặt đầy mưu mô, thực sự rất giống người đại diện cho đám trà xanh kia!
Nếu như thực sự không muốn để Hân Nghiên nhìn thấy, anh ta phải xóa ngay từ lúc ấy mới đúng!
Tống Hân Nghiên cười nhạt, đẩy xe lăn của anh ta tiếp tục đi về trước: “Không sao.
Nhà họ Tưởng cũng không phải gia tộc vô danh, nhà họ Sở cũng không phải nhà nhỏ hộ nhỏ gì, hai nhà liên hôn chắc chắn phải vui mừng khắp chốn.
Cho dù hôm nay không biết được từ chỗ của anh, tin rằng không lâu sau, tôi cũng sẽ thấy được trên mạng thôi.
Đây là chuyện tốt, không cần xin lỗi.”
Dạ Vũ Đình thở ra một hơi: “Đúng, mặc dù khiến em đau lòng nhưng đối với anh mà nói, đây là chuyện tốt.
Hân Nghiên, anh ta không đáng để em đau lòng vì anh ta.”
“Ừm.”
Tống Hân Nghiên khẽ đồng ý.
Ngay lúc Dạ Vũ Đình quay đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt cô, không rơi vào bụi trần.
Khương Thu Mộc nhìn thấy, nhưng ngay cả lời an ủi cũng không thể nói ra.
Muốn tách một người đã từng yêu sâu đậm từ tận đáy lòng ra, đau lòng, rơi lệ, đây là quá trình bắt buộc phải trải qua.
Sau đấy, cô lập tức trút hết sự tức giận và đau lòng qua tin nhắn Zalo, phát tiết lên một người khác.
Tại một khách sạn nào đó ở thành phố C.
Cố Vũ Tùng nhận được zalo của Khương Thu Mộc: “Bà mẹ nhà nó, Tưởng Tử Hàn cặn bã, khốn nạn, xấu xa, củ cải lăng nhăng! Các người cá mè một lứa với nhau hết, đều chẳng phải thứ tốt lành gì!”
Cố Vũ Tùng: “…”
Anh ta trêu ai chọc ai rồi nào.
Cố Vũ Tùng giận dữ: “Cô mắng anh Hàn thì cứ mắng anh Hàn, lôi cả tôi vào làm gì? Tức giận.jpg”
Gửi qua.
Bạn và đối phương không còn là bạn bè, xin hãy add…
“Đậu!”
Cố Vũ Tùng mắng một tiếng, phiền muộn đặt điện thoại qua một bên, thở dài: “Cuối cùng ngày này cũng tới rồi…”
…
Thủ đô, nhà họ Tưởng.
Cả khu biệt thự đều bao trùm bởi tiếng khóc than, sự tang tóc.
Phòng khách vốn xa hoa nay được bố trí thành linh đường.
Một cỗ quan tài băng trong suốt được đặt ở trung tâm, trước quan tài băng, ảnh thờ màu đen trắng của Tưởng Khải Chính như đang bình tĩnh mỉm cười nhìn tất cả.
Con cháu trong gia tộc nhà họ Tưởng từng người một tiến lên hành lễ với quan tài, sau đó đặt lên bông hoa tươi của mình.
Tưởng Dĩ Bình và Chu Tinh Ân đứng ở một bên, sau khi khách tới hành lễ và tặng hoa, bọn họ bi thương trang trọng đáp lễ.
Nghi thức tế bái mới qua được một nửa, ở cửa chợt xuất hiện một trận rối loạn.
Tưởng Tử Hàn và mẹ của anh Mộ Kiều Dung mặc quần áo đen nghiêm trang đi vào.
Mọi người nhà họ Tưởng bất giác im miệng, đồng loạt lùi sang hai bên.
Chu Tinh Ân đang khóc không thể kiểm soát cũng im bặt, bị kích thích vô cùng.
“Con khốn, ai cho cô cái gan xuất hiện ở nhà của tôi!” Bà ném khăn tay đi, xông về phía hai người, giơ tay định đánh Mộ Kiều Dung.
Mặt Tưởng Tử Hàn không chút biểu cảm, kéo mẹ của mình ra sau lưng, ngay trước khi tay của Chu Tinh Ân rơi xuống, anh nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay bà ta: “Mẹ cả, một vừa hai phải thôi.”
Tưởng Dĩ Bình xông tới, tức giận phừng phừng: “Tưởng Tử Hàn, mày muốn làm cái gì! Mau bỏ mẹ tao ra!”
Anh ta nắm lấy cổ tay của Tưởng Tử Hàn, nghiến răng nói: “Bỏ tay ra!”
Bốn người nhìn nhau.
Người ở khắp phòng khách không nhịn được mà ngừng thở.
Tưởng Tử Hàn khẽ đánh mắt nhìn người anh cùng cha khác mẹ của mình, lời lại nói với Chu Tinh Ân: “Lúc ba còn sống, bà động tay đánh chúng tôi, tôi kính bà là trưởng bối, đã nhịn rồi nhường rồi.
Nhưng bây giờ ba đã mất, quan hệ của bà với tôi cũng chỉ dừng ở việc bà từng là vợ của ba tôi thôi.
Nếu như bây giờ bà còn muốn đánh, vậy đừng trách tôi không khách sáo với bà.”
Nói xong, anh hất tay Chu Tinh Ân đi.
Tay Tưởng Dĩ Bình nắm lấy cổ tay anh cũng đồng thời thả ra.
Tưởng Tử Hàn lạnh giọng nói: “Còn nữa, là ba để chúng tôi tới hôm nay.
Nếu bà không bằng lòng cũng chỉ có thể đợi xuống dưới tìm ba khóc lóc thôi.”
Chu Tinh Ân khóc sưng đỏ cả mắt: “Mày!”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn rét lạnh, không có chút độ ấm nào nhìn bà ta, đợi bà ta nói tiếp.
Chu Tinh Ân bị anh nhìn tới mức lạnh sống lưng, sự phẫn nộ hừng hực cũng tiêu tan, chỉ có thể phẫn uất không cam lòng mắng hai câu.
“Được rồi.”
Bà cụ Lam nện cây gậy xuống đất: “Trước mặt bao nhiêu người như vậy, làm ầm ĩ lên không khó coi à?”
Cả phòng lặng thinh.
Mộ Kiều Dung mím môi, mặt đầy nước mắt quỳ trước quan tài băng không dám hé miệng.
Thấy tất cả mọi người đều đã đông đủ, bà cụ Lam nhìn về phía luật sư rồi gật đầu.
Luật sư cầm một phần văn kiện đi lên trước: “Tôi nhận sự ủy thác của ngài Tưởng Khải Chính khi còn sống, công bố di chúc của ông ấy.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK