Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 466

Khương Thu Mộc tuyệt vọng, tức giận đập mạnh xuống bàn, đánh liều nói: “Thôi đi, chuyện cứu người cứ để tôi nghĩ cách. Mấy người coi chừng công ty cho tốt. Trước khi Hân Nghiên chưa về, mọi người cứ tùy việc mà xử lý.”

Dặn dò xong, cô ấy xách túi lao ra khỏi phòng họp.

Tại bệnh viện Phổ Nhân.

Khương Thu Mộc đi gặp Cố Vũ Tùng, lại bị ngăn bên ngoài tòa nhà hành chính.

Cô ấy gọi không nghe, cũng không trả lời Zalo.

Cô ấy không nghĩ ra cách nào khác, dứt khoát ôm cây đợi thỏ bên cạnh xe của Cố Vũ Tùng, cứ chờ mãi cho đến nửa đêm.

Cố Vũ Tùng vừa kết thúc ba cuộc phẫu thuật, lúc bước xuống bàn mổ, đầu óc anh ta gần như đã trống rỗng.

Xe dừng tại bãi đỗ, anh ta đang định lên xe thì có một người từ bên cạnh lao ra.

“Cậu Cố!”

Cố Vũ Tùng bị dọa tới mức tức giận, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

“Mẹ kiếp! Cô Khương, nửa đêm nửa hôm cô không ngủ đi. Lên cơn bệnh gì mà ngồi trực ở đây dọa chết ai thế?”

Bãi đỗ xe ngột ngạt khó nói nên lời, Khương Thu Mộc bị ngộp tận mấy tiếng đồng hồ, mặt mày tái nhợt: “Xin lỗi, tôi mãi không liên lạc được với anh. Muốn tới văn phòng tìm anh thì họ lại không cho tôi vào. Tôi thật sự hết cách rồi.”

Lúc trưa Cố Vũ Tùng cũng đã thấy tin tức sản phẩm mới của Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện.

Anh ta và Khương Thu Mộc không có giao tình cá nhân, giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì đã biết lý do cô ấy tới đây.

“Cô Khương, tôi nói thật với cô vậy, cô tới tìm tôi cũng vô ích thôi. Tôi không thể giúp được chuyện của bạn thân cô đâu. Còn nữa, tuy anh Hàn đã rời khỏi Hải Thành nhưng anh ấy vẫn rất có uy tín với tôi. Anh ấy nói rằng không cho tôi quản chuyện của mấy cô, tôi nào có can đảm đối đầu với anh Hàn vì mấy cô chứ. Cũng không cảm thấy giao tình của chúng ta sâu đậm đến mức vì hai người mà trở mặt với anh em của mình.”

Cố Vũ Tùng vòng qua cô ấy định rời đi.

Khương Thu Mộc vừa tức lại vừa lo lắng: “Tưởng Tử Hàn có tư cách gì mà không lo cho Hân Nghiên? Ai cũng có tư cách mắng cậu ấy nhưng anh ta thì không! Để mặc người khác bắt nạt người phụ nữ và con của mình không lo, uy tín cái rắm ý…”

“Con á? Con cái gì ở đây?”

Sắc mặt Khương Thu Mộc tái nhợt, cơn giận như quả bóng bị xì hơi, lập tức trút ra gần hết.

Cô ấy rầu rĩ vả một cái vào miệng của mình, dáo dác nhìn quanh rồi nói: “Không có gì, tôi tức quá nên nói năng linh tinh thôi.”

Cố Vũ Tùng chau mày nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô thấy tôi giống thằng ngốc lắm à?”

Khương Thu Mộc ủ rũ, không lo được nhiều như thế. Cô ấy cắn răng, chuyện gì cũng nói ra hết: “Hân Nghiên mang thai rồi. Trưa nay mới ngất một lần, chiều nay lại bị đưa tới đồn cảnh sát. Khoảng thời gian này cậu ấy cũng không ăn uống hay nghỉ ngơi đầy đủ gì mấy. Suy dinh dưỡng nặng cộng với áp lực tinh thần cao, thai nhi không ổn định. Một nơi như đồn cảnh sát hoàn toàn không phải nơi dành cho phụ nữ mang thai! Tôi không biết rốt cuộc Tưởng Tử Hàn đang giận chuyện gì, nói thật cho anh biết, nếu anh nói cho anh ta nghe thì nói, không nói thì thôi, thích giúp hay không, chúng tôi cũng sẽ tự nghĩ cách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK