Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 586

So với vẻ nhếch nhác lúc rời khỏi Hải Thành, Hoắc Tấn Trung bây giờ đứng ở đây, khí chất đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đã loáng thoáng lộ ra vẻ tự tin và trầm ổn của cấp trên rồi.

Hoắc Tấn Trung quay đầu nói với cấp dưới: “Mọi người đi làm việc trước đi, tôi sẽ tới sau.”

Quay đầu lại, anh ta chỉ vào khu nghỉ ngơi gần đó: “Cùng ngồi nói chuyện một lát được không?”

Trên mặt Tống Hân Nghiên thoáng hiện vẻ do dự.

Hoắc Tấn Trung cười khổ: “Cho dù không phải là bạn bè cũng là người quen cũ, hiểu nhau từ nhỏ đến lớn, chút tin tưởng đó cũng không có sao?”

Tống Hân Nghiên không đáp lại.

Hiểu nhau là thứ không đáng tin nhất.

Những chuyện trước kia chính là bằng chứng tốt nhất.

Hoắc Tấn Trung nói xong, cũng ý thức được.

Anh ta vô cùng bất đắc dĩ: “Yên tâm, anh sẽ không quấn lấy em đâu. Hiện tại anh đang lo tập trung làm việc, hơn nữa ở đây anh đã quen bạn gái mới, định bắt đầu lại từ đầu…”

Sự không thoải mái ban đầu giữa hai người dường như đột nhiên biến mất theo câu nói này.

Tổng Hân Nghiên cười trêu: “Thế hiện giờ một người bạn gái cũ như tôi đây chẳng phải càng nên tránh để bị nghi ngờ hay sao?”

Hoắc Tấn Trung vô cùng bất đắc dĩ: “Không cần đâu, bạn gái hiện tại là thư ký của anh, cô ấy… rất rộng lượng, sẽ không ghen lung tung đâu. Hơn nữa lúc này chúng ta đều đứng đây, em muốn tránh bị hiểu lầm cũng muộn rồi, là giấu đầu lòi đuôi đấy biết chưa? Qua đây lâu như vậy, hiếm khi gặp được người quen, ngồi xuống nói chuyện một lát đi.”

Tống Hân Nghiên không từ chối. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

PL quả nhiên là công ty nước ngoài nổi tiếng mà rất nhiều người dù chen đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào làm.

Thậm chí khu nghỉ ngơi ở đại sảnh cũng chuẩn bị nhân viên phục vụ và đồ ăn thức uống.

“Cà phê chỗ này rất ngon, em có muốn uống thử không?” Hoắc Tấn Trung hỏi.

“Không.” Tống Hân Nghiên từ chối: “Bây giờ tôi không uống cà phê.”

Cô đặt túi xách và CV mang theo sang một bên.

Hoắc Tấn Trung rời mắt khỏi CV của cô: “Anh có nghe nói về chuyện xảy ra với em ở Hải Thành. Em vẫn… ổn chứ?”

“Cảm ơn, tôi rất ổn.”

Hoắc Tấn Trung cười khổ: “Hân Nghiên, dù không còn là người yêu cũ thì chúng ta cũng là bạn bè. Nếu có gì cần giúp thì em cứ lên tiếng, anh biết mình không có tư cách nói ra những lời này, nhưng anh vẫn muốn nói rằng, hôm nay nhìn thấy em sống tốt, anh thực sự rất vui.”

Đôi môi hồng của Tống Hân Nghiên khẽ mím lại, khóe miệng nở nụ cười xa cách.

Hoắc Tấn Trung cứ thế cứ thế nói về rất nhiều chuyện.

Nói mình là một thằng khốn nạn, nói mình cảm thấy áy náy và kể về tình trạng hiện giờ của anh ta.

Cuối cùng anh ta an ủi: “Từ bé đến lớn, em là một cô gái vừa xuất sắc lại vừa chăm chỉ. Dù có nhà họ Tống hay không, dù ở bất cứ đâu, em đều biết cách tỏa sáng và xây dựng cho mình một tương lai tốt đẹp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK