Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên Trần Cảnh hôn môi người khác, môi con gái vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn lại thơm mùi kẹo hoa quả.

Ban đầu anh nghĩ anh có thể đẩy cô ra dễ như trở bàn tay, thế nhưng anh phát hiện cả người mình cứng đờ không làm được gì hết. Anh nhìn hàng mi dài nhẹ rung của cô, tự nói với bản thân rằng, nhất định là cô lại nghĩ ra một trò chơi nào đó, chưa biết chừng là đang lừa anh, bắt đầu một vòng chơi lừa dối mới.

Đẩy cô ra đi! Nổi giận với cô đi! Bảo cô mau biến đi! Hiện tại bộ dạng anh như thế này còn chưa đủ buồn cười hay sao?

Thế nhưng khi cô nhẹ nhàng mút khóe môi của anh, đầu Trần Cảnh ù đi, anh đưa tay lên giữ gáy cô, hé miệng đáp lại nụ hôn của cô.

Kỹ thuật hôn của anh không điêu luyện, cực kỳ vụng về, anh cướp đoạt hương vị ngọt ngào trong miệng cô hoàn toàn dựa theo bản năng của đàn ông.

Đại Ninh chống hờ lên vai anh, rõ ràng không được dễ chịu nhưng không ngờ lại thấy hơi thoải mái, cảm giác mệt mỏi trên người từ từ tan biến, ngay cả đầu ngón tay mất hết tri giác cũng dần dần hồi phục.

Cô chợt nảy ra một ý, xòe tay lồng mười ngón đan vào bàn tay anh ta, hé môi đón anh vào.

Trần Cảnh chỉ dừng lại trong chớp mắt rồi lập tức nhắm mắt lại, giữ chặt ngón tay cô.

Trong thức hải, Thanh Đoàn run lên, ra sức ăn trộm vận khí của Trần Cảnh, ha ha ha ha ha phát đạt rồi! Thật sự có thể ăn trộm vận khí! Thức hải biến thành màu vàng kim ấm áp, thân thể nhỏ bé của Thanh Đoàn lớn hẳn lên.

Đến tận khi không thở nổi, Đại Ninh mới đẩy anh ra, mệt nhoài nằm sấp trên ngực Trần Cảnh thở.

“Đại Ninh, chúng ta có vận khí rồi!” Thanh Đoàn cảm động rưng rưng lệ, ôm chặt lấy chất khí màu vàng kim như thể một vị thần giữ của.

Đại Ninh không rảnh để ý đến nó, tối nay Kỷ Điềm đến thăm quá bất ngờ, cô chưa kịp chuẩn bị gì đã đột ngột bị bóc lớp áo ngụy trang.

Chuyện Trần Cảnh tức giận như vậy đã nằm trong dự tính của cô từ lâu, nếu như cô bị người ta đùa bỡn như vậy, có khi cô giết người luôn cũng nên. Anh quan tâm tình thân, cô lừa dối tình thân của anh.

Cô không có ý định cãi nhau với Trần Cảnh làm mối quan hệ này tan vỡ, cô không muốn làm chuyện không được lợi lộc gì.

Không khí kỳ lạ đến đáng sợ, Trần Cảnh chỉ nghe thấy bên tai tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.

Bàn tay nhỏ của cô đan cài vào tay anh, người Trần Cảnh cứng đờ, mặt anh đổi sắc mấy lần, nghĩ đến nụ hôn dịu dàng lãng mạn vừa rồi, anh không biết là mình muốn bóp chết cô, hay muốn bóp chết chính bản thân.

Anh là “anh trai” của cô suốt nhiều tháng, lúc anh hiểu rõ lòng mình, anh đã cảm thấy rất dày vò trong lòng, vậy mà vừa rồi...

Trần Cảnh cắn răng, tới giờ mới muộn màng cảm thấy bị sỉ nhục.

Anh bị người ta lừa dối như một thằng đần, vậy mà vẫn còn có thể hôn người ta say đắm đến như vậy được sao, đúng là đáng đời!

Đại Ninh lười biếng nằm sấp trên người anh, đè lên vết thương ở lưng của anh, Trần Cảnh mất một lúc mới bình tĩnh lại lạnh nhạt nói: “Dậy đi.”

Mắt cô sáng lấp lánh như những vì sao, dường như đã lâu lắm rồi cô mới có tinh thần như vậy. Bấy giờ cô mới hiểu ra, hóa ra vận khí là thứ có thể ăn trộm được. Đại Ninh hoàn toàn không có chút liêm sỉ nào hết, cô chỉ hận không thể trộm sạch của Trần Cảnh.

Cô nâng mặt anh lên, bình tĩnh nhìn môi anh, nghiêng đầu do dự có nên làm thêm một lần nữa không.

Trần Cảnh cắn răng, cảm nhận được ý đồ của cô, tai anh đỏ rần.

“Trần Đại Đại, xuống dưới!”

Hay lắm, hôn xong trở mặt không quen biết, không biết vừa rồi ai là người còn kích động hơn cả cô nữa.

Đại Ninh nghe lời đứng dậy ra ghế ngồi. Cô chống cằm, nhẹ nhàng nũng nịu nói: “Người ta đã cho anh hôn rồi, anh đừng tức giận nữa nhé.”

Trần Cảnh nhìn đi chỗ khác, mặc dù biết da mặt cô dày nhưng làm sao một cô gái trẻ có thể làm ra chuyện như vậy, nói ra lời như vậy được chứ!

Đã vậy cô còn cảm thán bảo:

“Anh trai, hóa ra anh thực sự thích em.”

Nếu Trần Cảnh không bị thương, hiện tại anh sẽ ném cô ra ngoài không chút do dự.

Sắc mặt anh tái nhợt nhưng cánh môi thì đỏ tươi.

Đại Ninh quen biết Trần Cảnh lâu như vậy, lần đầu tiên thấy vẻ mặt anh khi giận. Không biết trong lòng anh, anh hận bản thân nhiều hơn hay bực Đại Ninh nhiều hơn.

“Son môi của em có mùi dâu tây đấy, anh ăn hết xong thấy mùi vị có được không?” Đại Ninh thấy thú vị, cố ý hỏi anh.

Sắc mặt Trần Cảnh nặng nề thêm, đồ đầu óc đen tối! Hóa ra đây mới là tính cách thật của cô!

Thế nhưng quả thực trong miệng anh vẫn còn nguyên toàn mùi vị thơm ngọt của cô, Trần Cảnh hết sức kiềm chế không nuốt nước bọt.

Đại Ninh thấy dù làm thế nào anh cũng không chịu nói chuyện, cứ cố làm như chuyện vừa rồi không xảy ra. Chỉ nhìn một hồi cô đã thấy tẻ nhạt.

Cô chỉnh trang lại váy áo thiếu chỉnh tề lúc đùa bỡn Trần Cảnh.

“Anh không nói gì thì em xem như anh hết giận rồi nhé. Anh trai à, trời tối quá rồi, em phải về đây, anh cho em tiền gọi xe đi.”

Đại Ninh chìa tay ra, gân xanh trên trán Trần Cảnh giật một cái. Anh móc một đống đồ trong túi quần ra, không buồn nhìn xem chúng gồm những gì đã đưa hết cho cô.

Đại Ninh lấy tiền xe, trả hết những thứ khác lại cho anh.

“Trần Cảnh, tạm biệt nhé.”

Ra tới cửa, nghĩ ra một chuyện, cô nói: “Ôi, anh không muốn biết rốt cuộc em tên là gì à?”

Đôi mắt đen của người đàn ông đang nằm trên giường u ám nhìn lại.

Cô cười khúc khích.

“Em tên là Kỷ Đại Ninh.”

*

Lớp áo ngụy trang đã bị bóc trần, Đại Ninh không muốn quay về biệt thự nữa, đi ở khách sạn năm sao thoải mái hơn nhiều.

Đại Ninh vốn không thích học hành, cô không muốn trở về trường, dù sao cô có không đi học thì giáo viên cũng chỉ gọi điện thoại cho “phụ huynh” là Trần Cảnh, anh sẽ tự nghĩ lý do lấp liếm giúp cô.

Khâu Cốc Nam lại quay về chăm sóc cho Đại Ninh.

Ban đầu, Khâu Cốc Nam định nói vài lời thương cảm chẳng hạn như “cô cả ở bên ngoài vất vả lâu như vậy, người gầy hẳn đi rồi”, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Ninh được chăm sóc chu đáo khỏe mạnh hồng hào, Khâu Cốc Nam không nói ra nổi lời ấy.

Nghe nói Trần Cảnh cứu Đại Ninh còn đang nằm viện, Khâu Cốc Nam nhìn Đại Ninh đang nằm chơi game trên ghế.

“Cô cả à, có cần đi thăm anh ta không ạ?”

“Không đi, không đi, tôi không thích tới bệnh viện, anh ta có thể tự thuê hộ lý, đâu cần tôi phải tới thăm anh ta.”

Về tình về lý, người ta chịu một nhát còn cản tạt a xít sun phua rít thay cô thì đáng ra nên đi thăm hỏi người ta nhưng cô cả vô tâm vô tư nhà họ không hề có ý định đi ra ngoài.

Thanh Đoàn cẩn thận từng li từng tí chuyển vận khí cho cô, tinh thần của Đại Ninh dồi dào sung mãn, có cảm tưởng có thức thâu mấy đêm chơi game cũng được.

Lần trước thao tác trộm vận khí của bọn họ còn gà mờ nên không trộm được nhiều, mới dùng ba ngày đã nghèo rớt mồng tơi.

Thanh Đoàn vẫn còn liêm sỉ nên nó không dám nhắc tới chuyện lần sau nhưng Đại Ninh thì khác.

“Đoàn Đoàn, lần sau nhớ trộm nhiều hơn một chút nhé.” Vận khí đúng là một thứ hay, lâu lắm rồi linh hồn cô mới thấy dễ chịu an ổn như vậy, trong ngực hoàn toàn không thấy đau đớn như trước đây.

Thanh Đoàn che mặt, không ngờ Kỷ Đại Ninh còn lên cả kế hoạch lần sau rồi!

Đại Ninh không đi học, người đầu tiên đi tìm lại là Lệ Hỗ. Lệ Hỗ không biết cô đang ở đâu, đành phải gọi điện thoại cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK