Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cảnh phơi nắng đến chiều, mồ hôi ướt quần áo trong.

Buổi tối thời tiết chuyển sang âm u man mát, phía trên nóc nhà đầy mây đen, Trần Cảnh thay đồ mang đi giặt máy giặt. Trời tối sầm xuống, con ngõ tối thường ngày náo nhiệt hôm nay thấy trời sắp mưa nên không có mấy người ra ngoài hoạt động.

Trần Cảnh nhớ tới cô bé càn quấy mới nhặt về nhà kia, anh tới trước căn phòng, gõ cửa phòng.

Đại Ninh mới tỉnh ngủ, giọng mềm mại: “Gì vậy?”

Trần Cảnh đưa tờ giấy đang cầm cho cô đọc.

“Đi mang hoa păng-xê ngoài sân vào trong.”

Đại Ninh nhìn chằm chằm mấy chữ trên tờ giấy, Thanh Đoàn cười vang: “Ha ha ha nam chính đang sai bảo cô kìa, anh ta cảm thấy không thể để cô chỉ ngồi ăn không, không làm gì.”

Những chậu hoa păng-xê đấy mọc rất tốt, bày ra khắp cả một khoảnh rộng, không rõ là có bao nhiêu chậu.

Đại Ninh bĩu môi: “Anh trai ơi, em đói lắm, không còn sức gì hết.” Cô nói xong thì mệt mỏi tựa vào cạnh cửa ra vẻ đứa bé đáng thương phải làm việc nặng.

Trần Cảnh liếc nhìn cô một cái, ai không biết khéo lại tưởng cô bị anh ngược đãi.

Đáng ra anh không nên trông cậy cô bé được cưng chiều này có thể làm được việc gì. Trần Cảnh tha cho Đại Ninh, anh cố chịu đựng vết thương đau, bê hoa ngoài sân vào trong mái hiên.

Đại Ninh ngồi trên ghế đẩu xem anh đi ra đi vào chuyển chậu hoa.

Bao nhiêu năm qua, bất kể gió mưa hay cơ thể khó chịu, Trần Cảnh luôn luôn chăm sóc thật tốt tất cả mọi thứ trong phạm vi anh chịu trách nhiệm.

Đại Ninh đột nhiên hỏi: “Không phải Trần Cảnh thích Trần Liên Tinh đấy chứ?” Có mấy chậu hoa cũng chăm sóc cẩn thận như vậy, Trần Liên Tinh đòi gì cũng chiều.

Thanh Đoàn vội vàng phủ nhận: “Không đời nào!”

Đại Ninh cũng biết là không đời nào, cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ánh mắt của người đàn ông này toát lên vẻ bi quan chán đời. Có bị thương anh cũng chẳng để tâm lắm, chưa biết chừng có bị chém anh cũng vẫn không biến sắc.

Với Trần Cảnh, còn sống hay đã chết chẳng có gì khác nhau.

Trên đời không có thứ gì để anh cố gắng sống tiếp, mẹ con Trần Liên Tinh có thể miễn cưỡng được xem như mục đích sống của anh.

Vừa mới chuyển hoa păng-xê vào xong thì Trần Cảnh nhận được điện thoại bệnh viện báo mẹ Trần bị sốt.

Bệnh nhân mắc bệnh máu trắng bị sốt là một vấn đề rất nguy hiểm, Trần Cảnh bỏ tất cả lại để tới bệnh viện.

Hiện tại tình trạng cơ thể của anh không thể lái xe máy được, Đại Ninh thấy anh vội vã bắt xe để đi, cảm khái nói: “Bất kể thế nào, mẹ con Trần Liên Tinh nhất định phải sống!”

Thanh Đoàn: “Vì sao?”

“Hai người đỏ quả thực là bậc thầy gây phiền phức khó chịu, nếu Trần Cảnh bị mẹ con họ hành hạ chết thì tốt!”

Hai người họ giống hệt như lũ quỷ hút máu, đòi hỏi vô độ Trần Cảnh phải chăm sóc họ.

Tiếc rằng nguyện vọng của Đại Ninh chắc chắn không thể thành sự thật, nếu người có vận khí lớn dễ chết như vậy thì sao có thể gọi là người có vận khí lớn được?

Đại Ninh ngắm mưa một lát rồi lười biếng nằm xuống giường.

Thanh Đoàn bay lơ lửng giữa không trung xem bộ dạng uể oải của cô, thở dài khe khẽ.

Vận khí của Triệu Dữ không bù đắp được cho sức mạnh linh hồn bị khuyết thiếu của cô. Cho dù trông Đại Ninh vẫn hoạt bát đáng yêu như cũ nhưng cô bị mệt mỏi, càng ngày càng thích ngủ.

Nó rầu rĩ nghĩ, hay là lúc nào đó nó ăn trộm một chút vận khí của Trần Cảnh nhỉ?

Thực ra thứ này… có thể ăn trộm được, chỉ có điều nó chưa từng làm bao giờ, nó chỉ là một người mới vào nghề, không biết có thể làm thành công hay không.

Ngoài cửa sổ, trời đổ mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí ta tí tách.

Đại Ninh đang mơ màng nửa mê nửa tỉnh, Thanh Đoàn nhắc nhở cô: “Trần Cảnh sắp về rồi.”

Đại Ninh tỉnh táo lại, chạy ra ngoài chờ người về, cô dự định tiếp tục “ngoan ngoãn hiểu chuyện” để anh trai Trần cảm nhận được lòng kính trọng ngưỡng mộ cô dành cho anh.

Dưới sự chỉ bảo của Thanh Đoàn, cô lấy quần áo anh đã giặt sạch đang còn nằm trong máy giặt ra.

“Đại Ninh, móc treo quần áo ở bên tay phải của cô.”



Cả cô và Thanh Đoàn đều không tìm thấy gậy phơi quần áo, Đại Ninh cũng không cần dùng tới thứ này. Cô bê một chiếc ghế trong nhà ra ngoài hiên, mắc qua quýt quần áo của Trần Cảnh vào móc áo rồi cởi giày ra trèo lên trên ghế.

Tiếc là cho dù có nhón chân lên thì cũng vẫn còn một đoạn nữa mới với tới được dây phơi đồ.

Trần Cảnh mở cửa ra thấy thiếu nữ đi chân trần đang cố gắng treo quần áo cho anh.

Gió cuốn làn váy tím của cô bay cao lên trên đùi. Cặp chân ấy thật là đẹp, vừa thanh thoát vừa trắng trẻo, lại còn thẳng tắp.

Trần Cảnh nghiêm mặt, lần đầu tiên thấy có người phơi quần áo không dùng gậy phơi đồ, anh không còn lời gì để nói.

Đại Ninh rất vui khi thấy anh về: “Anh trai về rồi đấy ạ, anh giữ ghế giúp em với, nó cứ lắc mãi!”

Trần Cảnh đi tới định đỡ cô xuống.

Đại Ninh nhảy nhẹ một cái, lần này rất hoàn hảo, cuối cùng cô cũng treo được đồ lên dây. Trần Cảnh vốn đang định lôi cổ cô xuống, thấy cô nhảy lên, anh đỡ lấy người cô theo phản xạ.

Trên người anh có hơi lạnh của buổi đêm và của cơn mưa bên ngoài, đôi mắt lạnh lẽo toát lên đôi chút đau đớn. Bàn tay thiếu nữ đè lên vết thương ở vai của anh, anh kéo theo cô lùi lại vài bước dựa người vào tường rồi mới dừng lại.

Đại Ninh ôm cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh đầy vô tội: “Anh trai không sao chứ ạ?”

Anh kêu đau một tiếng, bỏ cô xuống, không rõ là tức hay uất ức. Vì cổ họng bị tổn thương và tật nói lắp nên anh vẫn luôn không thích nói chuyện, nhưng hiện giờ, lần đầu tiên trong đời anh muốn dạy dỗ người khác.

Anh xoay người định quay vào trong nhưng quần áo anh bị một bàn tay nhỏ níu chặt.

Đại Ninh cúi đầu xuống, nói đầy mất mát: “Em xin lỗi, em biết mình khá ngu ngốc, không biết làm gì hết, lần đầu tiên em phơi quần áo cho người khác, nếu anh trai không cần thì em không gây thêm phiền phức cho anh nữa.”

Cô nói như vậy, Trần Cảnh mới nghĩ ra đây là lần đầu tiên Đại Ninh phơi quần áo cho người khác, cũng là lần đầu tiên anh được người khác chăm sóc. Cho dù cô làm việc khác người đâm ra làm hỏng chuyện nhưng chưa từng có ai khác làm giúp anh chuyện như vậy.

Anh hơi bực mình bặm môi, gỡ bàn tay nhỏ của cô ra, xoay người vào nhà.

Mắt Đại Ninh cười cong tít.

*

Ngày hôm sau, Trần Cảnh gọi điện cho Lý Minh bảo anh ta tới đây. Lý Minh ngáp một cái, mang cho hai người họ hai suất ăn sáng, thấy sắc mặt Trần Cảnh trắng bệch, nhận ra Trần Cảnh bị thương, anh ta vội vàng nói: “Anh Cảnh à, anh bị thương nặng như vậy thì đi bệnh viện khám đi xem sao!”

Trần Cảnh lắc đầu, day day thái dương.

Anh bảo Lý Minh rót cho anh một cốc nước đun sôi để nguội rồi uống thuốc kháng viêm.

Lý Minh tức giận nói: “Anh Cảnh, anh đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện để dành tiền cho mẹ con Trần Liên Tinh nữa, mấy năm qua anh đã chi cho mẹ con họ bao nhiêu là tiền nhưng đâu có thấy mẹ con họ tốt với anh được là bao đâu, nếu là em thì em thà để tiền đó ăn chơi cho rồi…”

Trần Cảnh lạnh lùng lườm anh ta một cái, Lý Minh im lặng.

Đại Ninh nhìn Lý Minh rồi lại nhìn Trần Cảnh, có cái hiểu có cái không.

Tối qua Trần Cảnh suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng anh đưa ra một quyết định, anh viết ra giấy: “Lý Minh, có chuyện này anh muốn nhờ em.”

“Chuyện gì ạ? Chúng ta thân nhau như thế, anh cứ việc nói, đừng khách sáo như vậy.” Lý Minh vỗ ngực một cái, lập tức đồng ý.

… “Em giúp anh tìm cho Đại Đại một người có thể nhận nuôi em ấy.”

Lý Minh hết sức ngạc nhiên nhìn dòng chữ ghi trên giấy, anh ta vốn cho rằng anh Cảnh có gì đó với Đại Ninh, không ngờ đột nhiên anh Cảnh lại muốn Đại Ninh đi chỗ khác.

Lý Minh còn chưa nói gì, Đại Ninh đọc được chữ ghi trên giấy, lập tức rưng rưng nước mắt, không nói tiếng nào, xoay người chạy ra ngoài sân.

Trần Cảnh im lặng nắm chặt cây bút.

Lý Minh nói nhỏ: “Cô bé đau lòng rồi kìa, anh Cảnh này, không phải là Đại Đại thích anh đấy chứ?”

Trần Cảnh cúi đầu viết: “Nói lung tung gì thế! Em chạy ra trông chừng cho em ấy đi.”

Tất nhiên Lý Minh hiểu ý Trần Cảnh là gì, ngõ tối số 18 rất hỗn tạp, với nhan sắc của Đại Ninh, nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì e là rất nguy hiểm. Lý Minh vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên Đại Ninh đang đi trong ngõ tối, cô đá bay một hòn đá, khóe mắt ươn ướt nước mắt.

Lý Minh cảm thấy hơi thương thương.

Anh ta thầm cảm thán đúng là anh Cảnh chẳng hiểu chuyện tình cảm gì hết, gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy thì phải nghĩ cách tán người ta rước về làm vợ chứ!



Lý Minh lại gần an ủi: “Đại Đại, em đừng buồn, không phải anh Cảnh ghét em đâu, có lẽ em không biết rõ hoàn cảnh nhà anh Cảnh, hằng ngày anh Cảnh đều làm việc liều mạng là để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi của anh ấy.”

Đại Ninh khụt khịt hỏi: “Mẹ nuôi anh ấy bị sao vậy ạ?”

“Mắc bệnh máu trắng, chữa trị tốn rất nhiều tiền, anh ấy còn một cô em gái đang học đại học. Anh Cảnh bận ba đầu sáu tay, bình thường rất hiếm khi ở nhà, không có điều kiện chăm sóc cho em. Công việc của anh ấy cũng khá nguy hiểm, thường xuyên bị thương giống như hôm nay vậy. Trông em vẫn còn nhỏ, còn cần phải đi học. Tìm cho em một gia đình có thể chăm sóc được em thì em mới có thể sống tốt được. Anh Cảnh làm vậy cũng là vì tốt cho em thôi, chúng ta quay về nhé?”

Ánh mắt Đại Ninh u ám, cô lắc đầu.

“Em không biết làm gì hết, ở lại chỉ gây thêm gánh nặng cho anh ấy. Đã vậy thì, anh Lý Minh à, anh chăm sóc cho anh trai em nhé, em đi đây.”

Lý Minh sốt ruột, trông cô bé dịu dàng là vậy, không ngờ tính cách lại rõ bướng bỉnh. Đại Ninh đi về phía khác trong ngõ tối một mình.

Mấy ngày trước cô mặc đồ đàn ông trông đã đẹp rồi, huống hồ hôm nay còn mặc váy. Lý Minh không thuyết phục cô đổi ý được, lại sợ có người làm hại cô, thế là đành phải đi theo Đại Ninh, tiễn cô đi hết đoạn đường thiếu an toàn này mới thôi.

Đại Ninh đi xa dần, bóng người nhỏ bé mất hút trên đường.

Lý Minh trở về, Trần Cảnh thấy anh ta về một mình bèn hỏi: “Người đâu rồi?”

Giọng anh trầm khàn, hơi khiến người nghe thấy rùng mình, ngay đến Lý Minh cũng không thể trái lương tâm nói giọng nói này dễ nghe.

May là Lý Minh quen biết Trần Cảnh nhiều năm nên biết cuống họng của anh bị làm sao: “Đại Đại bảo em ấy muốn đi, em ấy dặn em chăm sóc cho anh. Em tiễn em ấy ra khỏi ngõ mới về.” Từng có khoảnh khắc đến Lý Minh cũng muốn nhận nuôi Đại Đại! Trông cô bé vừa đáng yêu vừa đáng thương. Tiếc rằng anh ta cũng không có điều kiện. Đại Đại xinh đẹp như vậy, loại người còn lo kiếm miếng ăn như anh ta chắc chắn không thể bảo vệ nổi.

Lý Minh vốn nghĩ Trần Cảnh sẽ bảo anh ta đuổi theo, không ngờ anh Cảnh chỉ bình tĩnh bảo: “Vậy cũng tốt.”

Trần Cảnh biết rất rõ bản thân cần làm gì. Đại Đại quen được nuông chiều, chỉ giỏi làm hỏng, còn không rõ lai lịch, nhân lúc anh vẫn còn chưa lung lay, đi thì đi vậy.

Lý Minh im lặng một hồi, tiếc là một cô gái trông xinh xắn đáng yêu như vậy chỉ là đóa hoa sớm nở tối tàn trong cuộc đời họ.

*

Đại Ninh chạy cách ngõ tối thật xa rồi mới cười hì hì nói: “May mà tôi đi nhanh, không là phải ăn cái bữa sáng khó nuốt đó rồi.”

Thanh Đoàn đang chìm trong cảm xúc bị vứt bỏ: “...”

Nó lại đi tin trò ma trò quỷ của Đại Ninh.

Khâu Cốc Nam nhận được cuộc gọi của Đại Ninh, cô ấy đưa Đại Ninh tới phòng tổng thống của khách sạn năm sao, cả thành phố Phượng Minh chỉ được mỗi khách sạn này là thoải mái nhất.

Đại Ninh ăn cơm xong, thoải mái đi tắm rửa ngâm bồn, thay bộ váy trên người ra, mặc một chiếc váy dây màu bạc.

“Cốc Tử, đừng vứt chiếc váy đó đi, tôi vẫn còn dùng tới.”

Khâu Cốc Nam dạ một tiếng: “Dạ vâng, tôi sẽ giặt nó sạch sẽ rồi gấp lại.”

Đại Ninh gọi vệ sĩ tới tìm hiểu một lượt tình hình gần đây của Kỷ Điềm và Trần Liên Tinh.

Kể ra thì buồn cười, Kỷ Điềm bỗng chốc trở thành con gái nhà giàu, dường như rất thích thân phận hiện tại, cảm giác hơn người này hơn đứt làm con gái nông dân trong quá khứ. Cô ta xây dựng cho bản thân hình tượng xinh đẹp dịu dàng ở trường, hiện tại cô ta là nữ thần được rất nhiều người tung hô ở Đại học Phượng Minh.

Có lẽ là để tiếp cận Trần Cảnh, Kỷ Điềm đã trở thành bạn tốt của Trần Liên Tinh.

Trong vở kịch nói “Hoa hồng mùa mưa” ở trường, Kỷ Điềm diễn vai nữ chính, Trần Liên Tinh diễn vai phụ, nghe nói hai người không giấu nhau điều gì.

Kỷ Điềm biết trước kịch bản, vậy chắc chắn cô ta biết Trần Liên Tinh là người thế nào. Trần Liên Tinh ham hư vinh, dốt nát, ngu xuẩn, thích hơn người khác. Chưa biết chừng một mặt Kỷ Điềm thầm mắng Trần Liên Tinh nịnh hót ngu ngốc, đứng xem trò cười của Trần Liên Tinh nhưng một mặt lại muốn lợi dụng Trần Liên Tinh để tạo quan hệ với Trần Cảnh.

Trần Liên Tinh cũng chẳng khá hơn chút nào, cô ta xem Kỷ Điềm như tấm ván bắc cầu mở rộng các mối quan hệ, là bàn đạp trên bước đường thành công của cô ta.

Tình chị em giả tạo thật thú vị. Tiếc rằng hiện tại Đại Ninh vẫn chưa muốn để người ta biết việc cô vẫn còn sống nên không thể đích thân đi xem trò vui.

Hiện giờ vẫn chưa tới lúc, Đại Ninh biết bản thân cần phải bình tĩnh. Đôi khi hành động âm thầm trong bóng tối thuận tiện hơn nhiều.

Ngôn Minh Khấu dở sống dở chết, Trần Cảnh là người thừa kế của nhà họ Ngôn, lại là người có vận khí lớn, Đại Ninh không giết chết được đối phương nên chỉ còn cách lợi dụng thiện cảm của anh, tiện thể phá hoại thiện cảm của anh với Kỷ Điềm.

Nhờ có Triệu Dữ, cô phát hiện ra một chuyện kỳ diệu, tình yêu mới là thứ vũ khí sắc bén nhất trên đời này, nó làm con người ta mềm yếu, sợ hãi, bằng lòng hiến dâng tất cả.

Trần Cảnh có tình cảm với cô thì sẽ không ra tay với nhà họ Kỷ. Cho dù anh có suy nghĩ đó thì Đại Ninh cũng có thể sớm đồng quy vu tận với anh.

Bất kể cô có bị vạch mặt hay không thì việc đùa bỡn người có vận khí lớn trong lòng bàn tay cũng đủ làm họ phải khó chịu cả đời.

Giống như Triệu Dữ hiện tại vậy, ròng rã ba năm vẫn không thể quên cô, nếu anh biết cô còn sống, có lẽ sẽ muốn bóp chết cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK