Không ngờ nửa đêm tỉnh giấc, chút tình cảm và lòng tự ti này lại bị “tình địch” nhìn thấy!
Thanh Đoàn cảm thấy Chương Hữu Anh không đánh Đại Ninh một trận đã khá là có “phong độ lịch thiệp” rồi.
Điều lúng túng nhất là lúc Chương Hữu Anh nhào tới cướp lại điện thoại di động, tình cờ cô ấy lại cảm nhận được độ mềm mại của ngực Đại Ninh, đã vậy Đại Ninh còn chơi xấu rên rỉ một tiếng, hại mặt Chương Hữu Anh hết hồng rực lại sa sầm, cuối cùng cô ấy xông ra khỏi lều.
Vì hai chuyện này nên Chương Hữu Anh không nói với Đại Ninh câu nào suốt đêm.
Văn Tử Tử nhận ra tâm trạng Chương Hữu Anh không tốt.
“Tôi đã bảo cậu mặc kệ cô ấy rồi mà, không ai ngó ngàng đến cô ấy thì cứ để kệ cô ấy xấu hổ một mình đi. Cậu ở chung một lều với cô ấy chỉ tổ làm bản thân thấy khó chịu.”
Sắc mặt Chương Hữu Anh nặng nề, cô ấy lắc đầu đầy bực bội.
“Đừng nói nữa.”
“Chắc Lệ Hỗ lại phóng xe đi đưa đồ ăn cho cô ấy rồi, chỉ có cô ấy mới yếu ớt như vậy, đi theo không hề làm gì lại còn cần phải có Lệ Hỗ hầu hạ.”
“Lệ Hỗ tự nguyện mà, chuyện này không thể trách cô ấy được.” Chương Hữu Anh bình tĩnh nói.
Chương Hữu Anh hiểu rất rõ một số lẽ thường, ngoại hình xinh đẹp không phải lỗi, Lệ Hỗ tình nguyện làm tất cả, không liên quan gì tới Đại Ninh.
Ở đây có đông con gái như vậy, tới quá nửa số họ không thích Đại Ninh, mọi người bàn tán sau lưng cô ấy, thế nhưng ai ai cũng muốn trở thành cô ấy.
Không cướp được Lệ Hỗ là do bản thân không bằng người ta nhưng không buông bỏ được mà thôi. Chương Hữu Anh biết, e rằng nếu cô ấy là đàn ông, cô ấy cũng sẽ thích một cô gái như Đại Ninh. Chưa kể tới những chuyện khác, chỉ riêng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đã rất xinh đẹp rồi.
Nhớ lại cảm giác tối qua tình cờ chạm phải rồi lại âm thầm tự sờ của mình, sắc mặt Chương Hữu Anh càng tệ hại hơn.
Quả nhiên, sau buổi trưa, Lệ Hỗ rửa sạch đào, gọt sẵn vỏ, bưng tới cho Đại Ninh.
Chương Hữu Anh thôi không nhìn nữa, nhắm mắt làm ngơ.
Đại Ninh ngồi khoanh chân chơi game, liếc nhìn đào trong đĩa.
Lệ Hỗ nói: “Mở miệng nào.”
Đại Ninh lắc đầu: “Không muốn ăn, cậu ra ngoài đi.”
Lệ Hỗ nhíu mày, đột nhiên sát lại gần mắt cô.
“Vì sao không ăn đồ của tôi?” Cậu ta cong môi, dò xét vẻ mặt của cô: “Muốn làm bạn với Chương Hữu Anh à?”
Đôi mắt tròn xoe của Đại Ninh nhìn cậu ta, cô lắc đầu không chút do dự.
“Ồ.” Lệ Hỗ cười khẽ một tiếng, giữ cằm cô lại: “Thật đáng yêu, nhưng rất tiếc, e là với ngoại hình này của cậu thì không có bạn nữ nào muốn làm bạn với cậu đâu.”
Đại Ninh đánh bay tay của cậu ta, đá cậu ta ra khỏi lều không chút khách sáo.
“Tôi không cần bạn bè.”
Lệ Hỗ xoay người, không để ý sự bạo lực của cô, hôn tóc cô một cái.
“Đúng vậy, cần bạn bè làm chó gì, có ông đây thương cậu rồi.”
Đại Ninh nện ly nước vào đầu cậu ta, Lệ Hỗ rên lên một tiếng, trán nổi gân xanh.
Thanh Đoàn lặng lẽ nhìn Đại Ninh một cái. Không phải là từ nhỏ đến lớn Đại Ninh chưa từng có bạn bè thân thiết thật đấy chứ? Thê thảm quá, đến nó hồi còn bé cũng còn có bạn nữa là.
Bất kể chuyện là thế nào thì Đại Ninh cũng không tiếp tục nhận đồ Lệ Hỗ cho nữa. Lúc khát nước, cô bám theo Chương Hữu Anh đi nấu nước, lúc thèm ăn cô nhìn túi của Chương Hữu Anh với vẻ đầy mong đợi.
Chương Hữu Anh không chịu nổi ánh mắt ấy của Đại Ninh, đưa cho cô gói bánh quy cuối cùng của cô ấy, Đại Ninh nếm một miếng rồi chê, ném trả lại cho cô ấy làm Chương Hữu Anh tức muốn chết!
Đợi đó, sớm muộn, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ đánh Trần Đại Đại một trận!
Tối hôm sau, Đại Ninh thay một bộ váy khác. Cô mặc một chiếc váy liền thân không tay màu xanh lơ, váy chỉ dài vừa đủ che hết phần đùi, để lộ xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp và bắp chân trắng ngần.
Cẳng chân mảnh mai duyên dáng của thiếu nữ giao nhau, đến ngón chân cũng hồng hào.
Chương Hữu Anh đi tới, mắt nhìn thẳng đằng trước: “Tránh đường nào, tôi phải đi lấy đồ.”
Chương Hữu Anh đi được một đoạn xa lại quay về xốc lều vải lên, bực bội nói: “Có người đề nghị vào khu rừng bên cạnh ngắm đom đóm, cậu có đi không?”
Đúng là một cô nàng đáng ghét, chẳng trách không ai rủ, mọi người lặng lẽ đi, không ai định dẫn Đại Ninh theo.
Đại Ninh lắc đầu: “Không đi.”
Trong rừng có sâu lông, sâu không lông, mặc dù cô tò mò nhưng không đời nào cô chủ động chui vào trong đó.
“Tôi nấu sẵn nước để trên bàn ở ngoài, không có lựu, chỉ có chuối tiêu thôi, tôi cũng để ở ngoài đấy, cậu thích thì ăn.” Chương Hữu Anh lạnh nhạt nói.
“Tạm biệt.” Đại Ninh vẫy tay chào cô ấy. Cô lười nhưng lại hơi muốn xem thử: “Cậu bắt mang về cho tôi mấy con đom đóm được không?”
“Bắt cái con khỉ!” Chương Hữu Anh bỏ đi thẳng, không hề ngoảnh lại.
Các bạn học lục tục xuất phát. Biết Đại Ninh không đi, Lệ Hỗ nói: “Tôi ở lại với cô ấy.”
Cậu ta thực sự châm điếu thuốc ngồi trông chừng cách lều không xa.
Nếu bảo cậu ta là học sinh tốt thì cậu ta làm những chuyện học sinh tốt không dám làm. Nếu bảo cậu ta là học sinh xấu thì thành tích của cậu ta lại rất cao. Giáo viên hướng dẫn ở lại trông là do nhà cậu ta thuê nên không dám dạy bảo cậu ta.
Đốm nhỏ sáng lập lòe, gió đêm lành lạnh.
Trong màn đêm yên tĩnh như vậy, bỗng có tiếng bước chân sột soạt.
Năm sáu giáo viên không hề phát hiện ra nhưng Lệ Hỗ bỗng lại nhướng mày.
Đại Ninh chơi game khát nước nên ra ngoài uống nước.
Không biết giáo viên nào giật mình la lên đầu tiên, Lệ Hỗ lập tức quát: “Trở về!”
Đại Ninh không hiểu ý cậu ta. Bỗng có mấy tên đàn ông điên khùng xông ra từ trong khu rừng tối tăm.
Thanh Đoàn vội nói: “Đại Ninh, đi mau!”
Cô muốn xoay người nhưng không kịp, Lệ Hỗ muốn xông tới nhưng bị cản lại, ăn một gậy bất ngờ vào bụng.
Đối phương có đông người, các giáo viên không dám động đậy.
Vai Đại Ninh bị tóm chặt: “Thả tôi ra, đồ khốn!”
Một bình a xít sun phua rít bất thình lình tạt về phía cô.
Thanh Đoàn hoảng hốt la lên: “Đại Ninh!”
Đại Ninh che mặt, một tích tắc đồng hồ sau, một vòng ôm bao chặt lấy cô.
Mùi máu thịt bị ăn mòn bốc lên trong không khí, thân thể của người ôm cô gồng lên hơi co giật. Đại Ninh ngẩn người, bỏ tay xuống.
Cô đối diện với một cặp mắt lạnh lùng. Người đàn ông giơ cánh tay với những thớ cơ gồng lên vuốt nhẹ tóc cô.
“Anh trai?” Thứ mùi này không hề xa lạ, dù sao cô cũng đã từng trải qua một lần, vừa đáng sợ lại vừa khắc cốt ghi tâm.
Trần Cảnh nhét cô vào trong lều vải ở bên cạnh, trở tay tước khí giới của một gã đàn ông. Khoảnh khắc anh quay người, Đại Ninh nhìn thấy một con dao đâm vào người Trần Cảnh.
Thanh Đoàn run lẩy bẩy sắp xù lông đến nơi: “Đại Ninh, cô không sao chứ?”
Đại Ninh nhìn ra ngoài qua khe hở, lắc đầu. Cô hào hứng mỉm cười: “Thanh Đoàn, cậu thấy liệu anh có chết không?”
Thanh Đoàn chợt sững ra.
Nỗi sợ hãi biến mất khỏi đôi mắt thiếu nữ, cô nhìn ra ngoài với thái độ vừa lạnh lùng vừa mỉa mai.
Trong đêm tối vô tận, mùi a xít sun phua rít nồng nặc khó ngửi trộn lẫn với mùi máu tanh của người đàn ông, thỉnh thoảng còn có tiếng giáo viên hét ầm lên.
Dưới ánh sáng vàng mờ của điểm cắm trại, ngữ điệu nhẹ nhàng ngây thơ của thiếu nữ tan biến vào đêm tối.
“Nếu Trần Cảnh chết thì là do Kỷ Điềm, không phải tại tôi hại anh ta đúng không?”
“... Đúng.” Lúc nói điều này ra, tâm trạng Thanh Đoàn thực sự phức tạp.
Đại Ninh sờ ngực của mình: “Không đau, cậu thấy đấy, tôi cũng khôn lên rồi phải không?”
Cuộc hỗn chiến kết thúc nhanh chóng, vầng trăng núp mình vào sau những đám mây.
Có người hốt hoảng báo cảnh sát, Đại Ninh đi ra ngoài, phát hiện đám người đó đã bị khống chế.
Cô rảo bước về phía một bóng người, ngồi xuống trước mặt anh.
Sắc mặt anh nhợt nhạt, anh đau túa mồ hôi, dùng tay bịt chặt vết thương ở hông. Lệ Hỗ và một cô giáo căng thẳng cầm máu cho anh.
“Anh sẽ chết ư anh trai?”
Trần Cảnh mở mắt, cơn đau làm tầm mắt anh nhòe đi không nhìn thấy rõ bóng dáng của cô, anh không biết cô có khóc hay không. Anh sợ cô khóc nên cố gắng giữ tỉnh táo: “Không đâu, đừng sợ.”
Anh đã nói sẽ che chở cho cô thật tốt.
Bàn tay Đại Ninh dịu dàng xoa mặt anh, thế thì thật là đáng tiếc.
Rõ ràng cô đã làm mọi người đi hết để người của Kỷ Điềm thuận lợi hành sự, không ngờ bọn vô dụng này vẫn không giải quyết được người có vận khí lớn không có vũ khí. Đúng là bọn sâu kiến nhỏ bé, ngu xuẩn.
Xe cấp cứu và cảnh sát tới rất nhanh. Đại Ninh là người nhà của Trần Cảnh nên được đi theo xe cấp cứu.
Nữ điều dưỡng sợ cô gái trẻ sợ hãi nên vội vàng an ủi: “Em đừng sợ, anh trai em đã cầm được máu, vết thương không sâu lắm, tới bệnh viện anh em sẽ khỏe lên.”
“Em đâu sợ.”
Đại Ninh ngẫm nghĩ, đặt bàn tay mềm mại của mình vào trong lòng bàn tay của Trần Cảnh.
Cô biết mùi vị bị a xít sun phua rít ăn mòn là như thế nào. Áo của Trần Cảnh được cởi ra, cô vừa nhìn thấy toàn bộ lưng anh gần như đều lở loét. Chắc chắn là rất đau, Đại Ninh biết.