Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cảnh đã quyết định sẽ chăm sóc cho Đại Ninh thì đương nhiên sẽ không để cô quay lại phòng trà.

Anh kiểm tra lại số tiền mình để dành được, dặn chị Hồng mua vài bộ quần áo của con gái. Chị Hồng hiểu ý, lần này chị còn mua cho Đại Ninh không ít đồ lót.

Trong thẻ của Trần Cảnh có 1 tỷ 8, anh vẫn luôn không dám động đến số tiền này, tất cả được tích cóp để dành cho mẹ Trần, nếu như tìm được tủy tương thích thì tiền này dùng để làm phẫu thuật.

Thấy da Đại Ninh non nớt, anh cũng không keo kiệt, chị Hồng mua váy áo đều chọn loại vải đẹp.

Đại Ninh mặc chiếc váy mới màu xanh bạc hà, kéo kéo chiếc váy chê bai: “Trần Cảnh thế này chẳng xứng nuôi tôi.”

Chất vải còn tạm chấp nhận được nhưng kiểu dáng thì quá xấu, còn không phải là đồ chỉ sản xuất một chiếc.

Thanh Đoàn càu nhàu bất lực: “Mấy năm nay anh ta còn chẳng mua cho mình một cái áo sơ mi mới.” Lần này mua đồ cho Đại Ninh có thể nói là cực tốn kém, túi tiền xẹp hẳn xuống.

Đại Ninh lắc đầu: “Thế này còn chưa đủ.” Cô còn lâu mới vui vẻ chịu khổ cực với Trần Cảnh để nhìn Trần Cảnh đi tiếp tế cho mẹ con Trần Liên Tinh.

Cô mặc quần áo tử tế ra ngoài ăn sáng, chỉ ăn hai chiếc bánh tart chị Hồng tiện tay mang tới cho. Đại Ninh ăn trứng tart cũng rất kén chọn, vỏ ngoài nướng không đủ giòn là cô không ăn, chỉ ăn phần bên trong.

Đại Ninh không uống sữa đậu nành mua ở hàng vỉa hè, nằm nhoài trên mặt bàn xem Trần Cảnh ăn cơm.

Trần Cảnh cau chặt mày, Đại Ninh không thích ăn cơm, nếu là trước đây thì anh chẳng thèm liếc mắt lấy một cái nhưng giờ đây em ấy do anh chịu trách nhiệm nuôi, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mấy bữa mà chết đói.

Anh đưa điện thoại cho Đại Ninh.

“Ăn gì thì nói với chị ấy.”

Mặc dù giọng nghe vẫn rất khàn nhưng nội dung anh nói ra làm Đại Ninh thấy khá là êm tai. Cô nhận điện thoại Trần Cảnh đưa, vui vẻ chọn món báo với chị Hồng.

Chỉ một thoáng, chị Hồng đã đích thân đưa tới tám chín món ăn sáng, còn có sữa bò loại đặc biệt.

Trần Cảnh xem hóa đơn, giỏi lắm, ăn một bữa sáng hết hơn chín trăm nghìn, chỉ riêng chai sữa bò màu mè trong cái chai in hoa kia đã tốn hơn một trăm tám mươi nghìn.

Chị Hồng cũng không biết phải nói gì, chị lặng lẽ kéo Trần Cảnh lại nói chuyện: “Cảnh à, không phải chị nói gì em ấy đâu nhưng sao bạn gái em tiêu tiền dữ dội vậy!”

Ban đầu nghĩ có một cô nàng Trần Liên Tinh là đã quá sức lắm rồi, không ngờ lại có thêm một cô gái nũng nịu này nữa, coi bộ còn giỏi tiêu tiền hơn Trần Liên Tinh nhiều. Thế nhưng trông đối phương có vẻ thực sự là người có số được chiều chuộng, xứng đáng được sống những ngày tốt lành.

Có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cho dù không theo Trần Cảnh thì tùy tiện bám theo một người nhà giàu nào đó, người ta cũng chỉ muốn cung phụng thôi, chẳng ai là nỡ để cô chịu khổ.

Trần Cảnh nghiêm túc giải thích: “Em ấy là, em gái tôi. Không sao đâu.”

Chị Hồng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quặc.

Được thôi, Trần Cảnh đã nói là em gái, có nuôi cưng chiều cũng không sao, vậy thì người ngoài như chị Hồng còn nói gì được nữa!

Cứ sống như vậy được vài ngày, cuối cùng Trần Cảnh đã nghiên cứu rõ ràng, tuy sức ăn của Đại Ninh không lớn nhưng em ấy rất kén chọn, phải ăn thứ ngon nhất, hương vị sai một chút cũng không được.

Trần Cảnh là một người chất phác, không nuôi thì thôi, cứ việc đuổi ra khỏi nhà, nhưng nếu đã quyết định nuôi em gái thì anh sẽ cố gắng tốt với em gái hết sức có thể.

Đại Ninh kén ăn, Trần Cảnh chiều theo ý cô, hằng ngày anh đều ăn phần cô chừa lại không ăn.

Không thể không nói, cô em gái mong manh này rất biết chọn cái để ăn, đồ em ấy ăn đều là đồ ngon, hương vị rất tuyệt.

Chỉ có một vấn đề là, sống thế này quá tốn kém, Trần Cảnh phải đi kiếm tiền.

Vết thương của anh khỏi rất nhanh. Vẫn chưa tới tháng sáu, Trần Cảnh quyết định đi làm lại ở quán net.

“Tứ Hải Thăng Bình” không thể quay về làm, quán net rất chào đón anh quay trở lại, Trần Cảnh phải đi làm, Đại Ninh cũng cột tóc đi theo anh: “Anh trai, anh dẫn em theo với!”

Trần Cảnh từ chối: “Anh đi làm, em ở nhà.”

Đại Ninh giữ chặt gấu áo của anh: “Không đâu không đâu, em sợ ở nhà một mình lắm, lỡ có trộm vào nhà thì làm sao bây giờ!”

Trần Cảnh không hề nghĩ tới vấn đề này. Tuy ngõ tối rất hỗn loạn nhưng hiếm có ai chán sống dám kiếm chuyện với anh. Bình thường anh không hề để ý tới chuyện bị ăn trộm, dù sao trong nhà cũng không có gì đáng giá, nhưng hiện tại, xem ra “em gái” anh cực kỳ có giá, để ở nhà quả thực hệ số an toàn không cao.

Trần Cảnh dự định ngày mai mua một máy giám sát an ninh gắn ở sân.

Nhưng hôm nay thì Đại Ninh làm thế nào bây giờ? Anh nhìn cô một cái, Đại Ninh ôm cánh tay anh, dịu dàng nói: “Anh trai dẫn em theo đi, em có thể giúp một tay!”

Lúc ra cửa, cuối cùng Trần Cảnh vẫn dẫn cô theo.

Quy định của quán nét lộn xộn, Trần Cảnh dẫn Đại Ninh đi cửa sau vào, bảo cô ngồi ở phòng nghỉ của anh: “Ngồi xuống đây, đừng đi lung tung.”



Thu xếp cho Đại Ninh xong xuôi, anh ra đằng trước duy trì trật tự.

Đại Ninh nhìn thử hai bên, tính ra xưa nay cô không hề biết “quản lý quán net” lại có văn phòng riêng.

Thanh Đoàn hiểu biết hạn hẹp cũng đi theo cô nhìn ngó bốn phía.

Phòng nghỉ này rất đơn giản, có một chiếc máy tính có màn hình giám sát, một chiếc ghế xoay có đệm lưng rộng và một chiếc ghế sô pha dùng để nằm nghỉ.

Tầng một là quán net, tầng hai là quán ăn, tầng ba thậm chí có cả nhà nghỉ. Nhìn là biết không phải chỗ đứng đắn gì.

Đại Ninh xem trong màn hình giám sát thấy Trần Cảnh đi ra ngoài, sau đó biến mất ở một góc tối. Xem ra máy quay giám sát ở đây chỉ giám sát được một phần.

Thanh Đoàn líu ríu thì thầm: “Tôi cảm thấy là Trần Cảnh ra ngoài để đi đánh nhau.”

Thật là khéo, Đại Ninh cũng nghĩ như vậy.

Ở nơi thế này, Trần Cảnh là “đại ca”. Quán net rất sang, chỉ có loại phòng net riêng, khách hàng là đàn ông trưởng thành, xem ra quán net này là nơi chuyên để một số người “giải quyết ân oán”.

Đại Ninh ngẫm nghĩ, mở cửa đi ra ngoài.

Thanh Đoàn la lên trong đầu cô: “Đại Ninh đừng ra ngoài, Trần Cảnh nói ngồi ở đây an toàn!”

“Có phải tôi theo Trần Cảnh đi làm thật đâu, đương nhiên phải ra ngoài kiếm chuyện rồi.”

Thanh Đoàn rất ngỡ ngàng: “Vậy cô tới làm gì?”

“Tới cho Trần Cảnh biết làm “quản lý quán net” là công việc không có tiền đồ.”

*

Hôm nay Trần Cảnh quay lại đi làm nên có một đống việc cần anh giải quyết. Trong mấy ngày anh dưỡng thương, quán net rất hỗn loạn.

Hai hôm trước, quán ăn bị người ta đập phá nhưng bọn chúng lại không chịu bồi thường. Trần Cảnh bắt bọn chúng phải khóc lóc đền tiền.

Nhận được tiền bồi thường xong, nghĩ tới Đại Ninh còn đang ở phòng nghỉ, anh đi nhà vệ sinh rửa tay, rửa sạch vết máu ở đầu ngón tay giữa, lấy một gói bắp rang ở quán ăn của tiệm cà phê net mang về.

Lúc đi ngang qua sảnh trước, Trần Cảnh thấy ở đó có một đám người quây kín chen chúc chật kín sảnh trước.

Anh tới gần nhìn thử.

Người đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, hỏi nhân viên sảnh trước: “Có chuyện gì vậy? Có người gây sự à?”

Nhân viên lắc đầu, vẻ mặt rất tế nhị: “Họ… đang làm thẻ hội viên.”

Phí ở quán net này rất cao, thẻ hội viên rất đắt, không phải bình thường không có người làm thẻ hội viên nhưng lần đầu tiên thấy số người làm thẻ hội viên đông tới nỗi quây kín bàn tiếp tân.

“Anh Cảnh, làm thẻ hội viên thôi, không sao hết.”

Trần Cảnh nghe thấy mấy chữ thẻ hội viên, trong lòng có dự cảm không ổn, tại sao lại có nhiều người muốn làm thẻ hội viên như vậy? Anh mở cửa phòng nghỉ của mình, trong phòng không có ai.

Trần Cảnh sa sầm mặt đi ra ngoài, chen vào trong đám đông, quả nhiên tìm thấy cô.

Cô ngồi trên chiếc ghế xoay vốn là của “quản lý quán net”, thao tác trên máy tính.

Hôm nay cô mặc chiếc váy màu tím hoàng hôn, tóc xoăn cột cao, trông vừa trẻ trung vừa hoạt bát.

Đại Ninh ngậm một cây kẹo mút, cẳng chân buông thoải mái, dưới ánh đèn tù mù, cẳng chân non nớt của cô nổi bần bật.

Cô vừa xoay ghế qua lại ngồi nghịch vừa làm thẻ hội viên cho khách.

“Tên là gì ạ?”

Người đến lượt làm thẻ kích động ra mặt, mắt nhìn tới nhìn lui mặt và cẳng chân cô: “Dương Uy.”

“Ừm, Dương Nuy, anh muốn làm thẻ mấy tháng ạ?”

*dương nuy: liệt dương

Trong lòng Dương Uy khen ngợi, cô gái này mát mắt quá, quả là tuyệt phẩm của thế gian. Anh ta liếm môi: “Em gái à, em thấy anh nên làm bao lâu?”

Đại Ninh chớp chớp mắt: “Bao lâu cũng được sao ạ?”

“Được được.”



Đại Ninh gõ bàn phím, điền cho anh ta thời hạn thẻ năm mươi năm.

Có người chen đẩy nhau lấn tới cạnh người cô, sắp sờ tới váy cô, Đại Ninh lập tức hung dữ kiểu trẻ con quẳng viên kẹo đi: “Mọi người xếp hàng đi, không tôi giận đó!”

Có mấy ai ở đây là thật lòng muốn làm thẻ đâu? Chẳng qua là để ngắm gái xinh hiếm gặp mà thôi.

Đương nhiên mọi người chỉ cho rằng cô nói giận là nói đùa, nếu như không phải ngại tiếng tăm hung dữ của tên “sát thần” của quán net thì bọn họ đã ùa tới chấm mút từ lâu rồi.

Mẹ kiếp, được ngủ với cô gái này một đêm thì cả đời này xem như không sống uổng!

Không ít người cũng có cùng suy nghĩ như vậy, tình hình sắp mất kiểm soát.

Một giây sau, tất cả im bặt.

Ai đó hô lên: “Trần Cảnh.”

Người đàn ông sải cặp chân dài đi tới, anh lạnh lùng nhìn, kéo cô gái đang ngồi trên ghế đứng dậy, kẹp dưới cánh tay, dẫn cô đi.

Đại Ninh uốn éo không thoải mái.

Mọi người nhìn nhau. Khí thế của Trần Cảnh rất hung, mọi người ở đây đều biết anh, biết từ lúc mười mấy tuổi anh đã là một tên sát thần liều mạng, không ai dám cản anh lại.

Cậu thanh niên vốn làm ở quầy tiếp tân vội chạy tới: “Mọi người còn làm thẻ hội viên nữa không ạ? Để tôi làm cho mọi người ạ.”

Người đẹp đã đi mất rồi, còn làm cái cóc khô gì! Mọi người tới tấp tản đi, Dương Uy nhìn tấm thẻ hội viên năm mươi năm của mình, suýt thì hộc ra máu!

*

Phòng nghỉ.

Trần Cảnh thả Đại Ninh xuống: “Vì sao, ra đó?” Giọng anh như một con rắn đang trườn đi, cảm giác u ám dâng trào.

Thứ giọng đáng sợ này đã từng dọa trẻ con bật khóc nhưng Đại Ninh chẳng sợ anh chút nào, cô nghiêm túc giải thích: “Có người gọi quản lý quán net, em thấy anh trai không ở đó, sợ anh bị trừ lương nên đi ra xem thử. Sau đó có rất nhiều người xúm lại bảo em làm thẻ cho họ.”

Cô chớp chớp mắt: “Anh trai, em làm cho họ nhiều thẻ hội viên lắm, anh có được trích phần trăm doanh số không?”

Trần Cảnh: “...”

Đại Ninh cực kỳ khó hiểu, cô níu chặt cổ áo anh, lắc qua lắc lại: “Sao anh không khen em gì hết vậy! Anh mau khen em đi.”

Trần Cảnh day day thái dương, nằm phịch xuống ghế sô pha. Thật bực mình.

Dáng vẻ uể oải sa sút tinh thần này của anh trông vẫn rất đẹp trai. Đại Ninh thích điệu bộ sa sút tinh thần thế này, cô gác cằm lên ngực anh, trông hết sức ngây thơ nhưng cũng sa sút tinh thần theo anh.

“Anh trai, em lại làm sai điều gì rồi sao?”

Chỗ trái tim của Trần Cảnh bị chạm vào, anh giữ cằm cô, kéo cô ra khỏi người anh, khen bừa.

“Làm tốt lắm, Đại Đại.”

Anh trai em lại thất nghiệp rồi.

*

Lần này không chờ ông chủ tới hỏi này hỏi nọ, Trần Cảnh chủ động xin nghỉ.

Ngoại hình của Đại Ninh quá nổi bật, chỗ đó vốn đã hỗn loạn rồi, Trần Cảnh sợ có người nhòm ngó cô nên xin nghỉ luôn.

Vì có thêm Đại Ninh, lần đầu tiên Trần Cảnh ý thức được, tình hình cuộc sống trước mắt rất khó nuôi nổi “em gái”.

Cô mong manh, chi tiêu tốn kém không phải vấn đề, cái chính là ngoại hình của cô rất dễ xảy ra chuyện.

Hoàn cảnh sống của Trần Cảnh cũng không tốt, chỗ làm việc ở khu vực màu xám, tính chất công việc cũng rất nguy hiểm.

Người ở ngõ tối hầu hết là côn đồ. Khỏi cần phải nói, anh gần như không dám để Đại Ninh đi ra ngoài, thế nhưng cũng không thể nhốt mãi cô trong nhà. Nếu là người khác, Trần Cảnh có thể đảm bảo không ai dám động đến người của anh nhưng Đại Ninh thì khác, e là có một số người sẽ có suy nghĩ động vào cô một lần, có phải chết cũng đáng.

Trông cô ít tuổi hơn Trần Liên Tinh, có lẽ vẫn đang tuổi đến trường. Trần Liên Tinh còn được đi học, không lý nào bắt Đại Ninh lãng phí thời gian đi theo anh.

Lần đầu tiên Trần Cảnh xem xét vấn đề ngõ tối có thích hợp để ở tiếp nữa hay không.

Anh muốn em gái có một hoàn cảnh sống thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK