Ngày đầu tiên Đại Ninh đến trường, Trần Cảnh là người lo lắng nhiều nhất.
anh sợ vì bề ngoài nhỏ bé nên cô sẽ bị bắt nạt, tính tình xấu xa của cô sẽ khiến các bạn cùng lớp ghét bỏ, nếu không có bạn bè chơi cùng, sau này cô chắc chắn sẽ rất khổ sở.
Nhưng công việc mới không cho phép anh nghĩ về chuyện đó.
Những tiếng hò hét, hoan hô trong lồng tối khiến thế giới xung quanh trở nên ồn ào không chịu nổi.
Trần Cảnh cởi áo sơ mi, đeo găng tay thi đấu lên, di chuyển đánh thử vài quyền.
Người phụ trách cười nói: “Chào mừng anh đến với Vạn Đổng của chúng tôi, “Zero” trước kia bị chấn thương, bây giờ anh chính là “Zero” mới trong đấu trường của chúng tôi.”
Bọn họ đã sớm nghe nói trong hẻm tối số 18 có một người không thể chọc đến, người đó có kỹ năng chiến đấu đỉnh cao, hơn nữa còn rất có năng lực.
Trước đây Trần Cảnh vốn từ chối lời mời gọi của bọn họ, nhưng không biết tại sao hai ngày trước, anh đột nhiên lại thay đổi quyết định.
“Zero” trước trong trận đấu quyền anh ở thế giới ngầm bị thương nặng đang bị liệt nửa người, cho nên trận đấu quyền anh này cần tìm một con át chủ bài mới.
Và con át chủ bài này chính là Trần Cảnh.
Người phụ trách phấn khích thích thú nói: “Anh chỉ là người mới, nhưng tỷ lệ cược nay đã lên tới 1:8,7! Cho nên trận này nhất định phải thắng!”
Một khi Trần Cảnh thắng, nhà cái chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Trần Cảnh tất nhiên biết được điều này có nghĩa là gì. Đánh hắc quyền*, khi đã bước chân vào con đường này, thì một là đối thủ tàn phế hoặc chết, không thì người tàn phế hay chết đó chính là anh.
*Hắc quyền Là một kiểu thi đấu boxing bất hợp pháp, trong kiểu thi đấu này đánh đến chết mới thôi, và có nhiều cách đánh rất tàn nhẫn.
Trần Cảnh không sợ, anhhoàn toàn không hề sợ chết, mà thay vào đó lại còn có cảm giác hào hứng quỷ dị.
Đấu hắc quyền có hai đặc điểm, tiền thưởng cực kỳ hậu hĩnh và không có một quy tắc chung nào, mọi người ai ai cũng điên cuồng nắm tay gào thét reo hò, đủ cho thấy được phương thức chiến đấu của bọn họ tàn nhẫn đến mức nào.
Người phụ trách nói: “Đi thôi.”
Trần Cảnh lắc cổ vài cái, đánh trận này nhanh một chút, còn về nhà mua bánh kem cho em gái ăn.
Sau tiết tự học buổi tối của Đại Ninh, Lý Minh tới đón cô.
“Anh trai của em đâu?”
Lý Minh gãi đầu, nhớ lời anh Cảnh dặn dò không được nói cho cô biết, anh đành nói: “Anh Cảnh đang làm thêm giờ, anh đón em về nhà trước, có muốn ăn cái gì không, lát nữa anh mua cho em.”
“Ồ được.”
Đại Ninh chỉ vào quán kem ven đường rồi nói: “Anh Lý Minh, mua cho em một que vị dâu tây nhé.”
“Được! Có ngay đây.”
Thanh Đoàn như một đứa trẻ tò mò hỏi: “Đại Ninh, cô đoán xem rốt cuộc Trần Cảnh đang làm việc gì thế?”
Làm việc gì mà lại ngay lập tức có đủ tiền để chuyển nhà rồi tìm trường học như vậy?
Đại Ninh không quan tâm cho lắm, mặc kệ Trần Cảnh làm việc gì đi nữa, chỉ cần cho cô cuộc sống an ổn là được
Lý Minh bị cô sai bảo đến quay vòng vòng, Đại Ninh mua rất nhiều đồ ăn vặt dọc đường. Lý Minh đưa cô về đến nhà rồi nói: “Đại Đại, em làm bài tập trước đi, lát nữa anh Cảnh mới về đến nhà.”
Đại Ninh gật đầu: “Hẹn gặp lại.”
Lý Minh vừa đi khỏi, cô đã lười biếng nằm bò trên sô pha, vừa lấy thìa xúc kem, vừa xem phim truyền hình cẩu huyết.
Gần đây Thanh Đoàn cũng bị nghiện xem phim truyền hình, thảo luận sôi nổi với Đại Ninh: “Chắc hẳn người mới xuất hiện này là nữ chính, phải không nhỉ?”
“Sao cậu lại biết?”
Thanh Đoàn phân tích: “Cô ấy ôm ấp hôn hít với nam chính kìa, nên chắc chắn phải là nữ chính rồi!”
Đại Ninh: “Không phải nha, cô ấy là em gái nam chính. Sau này xét nghiệm ADN, mới phát hiện cô ấy là em gái ruột thất lạc nhiều năm của nam chính đấy.”
Trong đầu Thanh Đoàn hiện lên vài dấu chấm hỏi, phim truyền hình nước ngoài gì mà có cốt truyện lạ vậy!
“Cậu chưa từng nghe câu này sao? Cầu cho tất cả những người yêu nhau trên thế gian này đều trở thành anh chị em ruột của nhau.”
Thanh Đoàn không chút tin tưởng: “Cô đừng lừa tôi, cô xem cũng chưa xem, làm sao mà cô biết được?”
Đại Ninh: “Hai ngày trước tôi lên mạng tra được cốt truyện.”
Thanh Đoàn nghi ngờ cuộc sống, Đại Ninh lại dạt dào hứng thú với loại cốt truyện như này, rốt cuộc tam quan của cô ở đâu rồi? Thanh Đoàn càng nghĩ, lại càng cảm thấy cô muốn ám chỉ Trần Cảnh.
Đại Ninh: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ không cảm thấy kích thích hay sao?”
Thanh Đoàn: Chuyện này kích thích hơi quá rồi.
Một người, một bánh bao tiếp tục xem tivi.
Rất nhanh đã đến 11 giờ, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Trần Cảnh đẩy cửa bước vào, Đại Ninh khịt mũi, ngửi được mùi máu thoang thoang trong không khí.
Sắc mặt cô không chút thay đổi, chạy từ sô pha đến, vui vẻ nói: “Anh trai, anh về rồi!”
Trần Cảnh khẽ xoa nhẹ mái tóc của cô, cầm bánh kem mua được trên đường đưa cho cô.
Đại Ninh mở ra, ăn thử một miếng rồi xúc một thìa đưa lên miệng Trần Cảnh.
Trần Cảnh lắc đầu.
Đại Ninh không miễn cưỡng, cô ăn một mình cũng được. Không chờ Trần Cảnh nói chuyện, cô đã bưng bánh kem lên, bám đuôi đi theo anhsuốt một đường, nũng nịu nói: “Anh, hôm nay em rất nhớ anh nhiều lắm luôn! Lúc đi học cũng nhớ, tan học cũng nhớ. Em không thích anh Lý Minh tới đón em đâu, khi nào thì anh tới đón em vậy.”
Trần Cảnh khẽ ho một tiếng, giả bộ không nghe thấy, anh đi vào trong phòng tắm rửa tay sạch sẽ, rồi lấy vở ra viết lên đó hỏi cô: “Hôm nay ở trường học thế nào?”
Đại Ninh gật đầu.
“Có hòa nhập được với các bạn trong lớp không?”
“Có ạ.”
“Có làm quen được với bạn mới không?”
“Có ạ!”
Cô cười cong mắt, khi nói chuyện có mùi bánh kem thoang thoảng phảng phất, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Trần Cảnh thở phào nhẹ nhõm, bạn học không bài xích cô thì tốt rồi.
“Anh trai, đến xem tivi đi, em tìm được một bộ phim truyền hình rất hay.”
Đại Ninh kéo lấy vạt áo để anhngồi xuống, cô thì uể oải lười nhác nằm một bên, tiếp tục ăn bánh kem.
Trước kia Trần Cảnh thực sự mong muốn được sống chung như này, nhưng bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có một mình anhđối mặt với căn nhà trống trải. Bây giờ lại khác, có ánh đèn ấm áp, cô nhóc bên người anh cũng thật ấm áp.
Cuối cùng anhcũng không cần phải gồng mình nữa, thả lỏng vài phần, xem tivi cùng cô.
Thanh Đoàn che mặt, trời ạ, Đại Ninh lại thực sự xem cái kịch bản cay mắt đấy cùng Trần Cảnh, thật là thâm độc! Nó che hai mắt mình lại, cảm thấy xấu hổ thay.
Trần Cảnh vừa xem vừa nhíu mày, cái cốt truyện này…
Câu chuyện đã phát triển đến lúc xét nghiệm ADN, cô gái khóc lóc nói: “Cho dù anh là anh trai của em, thì em cũng sẽ yêu anh.”
Vẻ mặt nam chính đầy thống khổ, thầm nói trong lòng, tất nhiên anh cũng rất yêu cô.
Trong tivi mưa to tầm tã, cô gái tuyệt vọng bỏ chạy, nam chính đuổi theo, sắp có một cảnh hôn dưới mưa xảy ra.
Trần Cảnh quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, khóe miệng cô dính chút bánh kem, nhìn anhbằng ánh mắt vô tội.
Trần Cảnh cầm lấy điều khiển từ xa, định tắt tivi đi. Thật là một mớ hỗn độn!
Anh trai chính là anh trai, sao có thể có loại suy nghĩ như này với em gái mình chứ.
Trần Cảnh: “Đổi bộ khác xem.”
Khi nói chuyện, giọng nói của anhtrầm thấp đến đáng sợ, so với phim kinh dị ban đêm còn đáng sợ hơn mấy phần. Đại Ninh lắc đầu nói: “Không muốn, em thích xem phim này cơ, phim này xem cũng vui mắt mà.”
Trần Cảnh: “Đừng làm rộn!”
Đại Ninh đang xem hết sức hào hứng, vội vàng nhào qua cướp lại điều khiển: “Không được chuyển!”
Cô giống hệt như mèo hoang nhỏ, dẫm lên chân người đàn ông, giơ tay đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay anh.
Thân thể Trần Cảnh phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, giữ chặt hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, đầu gối quỳ xuống, Đại Ninh lập tức trở nên mềm nhũn bị giam trên ghế sô pha.
Cô ngơ ngác chớp mắt một cái, đến cả Thanh Đoàn cũng phát ngốc.
Đại Ninh giữ nguyên tư thế nằm sấp, trong tivi đã bắt đầu cảnh hôn, Trần Cảnh giơ tay tắt tivi một cách dứt khoát.
Đến khi quay đầu lại Trần Cảnh mới phát hiện có gì đó không ổn, cô nhóc nhỏ ngồi trên ghế sô pha che mặt lại khóc đến thương tâm. Cả khuôn mặt nhỏ bé của cô vùi vào trong mái tóc xoăn buông xõa, bả vai run run: “Hu hu hu anh trai bạo lực gia đình.”
Cả người Trần Cảnh cứng đờ: “...”
Vừa rồi anh chỉ làm theo phản xạ có điều kiện, dù sao cũng phải dựa vào nó để kiếm cơm, nên đã luyện thành bản năng từ nhỏ, hơn nữa vừa rồi anh cơ bản không dùng chút lực nào mà.
Đại Ninh càng khóc càng đau lòng, cô nức nở nói: “Em không thích anh nữa, anh đánh em.”
Trần Cảnh cực kỳ đau đầu, anh nâng mặt Đại Ninh lên, lại nhìn thấy một đôi mắt lưng tròng đầy nước. Thôi được rồi, khóc đỏ hết cả mắt rồi. Trần Cảnh lau nước mắt cho cô, ngượng ngùng giải thích: “Anh, anh không cố ý.”
Anh chỉ không muốn Đại Ninh cướp lấy điều khiển, ai mà biết được người cô mềm như cọng bún vậy, sức chiến đấu gần như không có, mới chạm vào đã ngã rồi, còn ngã nhào xuống dưới đất. Đã yếu ớt lại ngốc không ai bằng.
Nước mắt Đại Ninh như ào ra tới, khóc lớn hơn nữa.
Trần Cảnh đành mở tivi lên, khẽ xoa lên mái tóc cô gái: “Xem, chúng ta xem được chưa.”
Cô cả như cô chưa phải chịu ấm ức như vậy bao giờ, cô mà dễ dỗ thế này ư, cô gạt tay anh ra, rồi chạy như bay về phòng.
Trên tivi vẫn còn đang chiếu bộ phim cẩu huyết đến đau khổ tột cùng kia, Trần Cảnh đứng trước cửa phòng cô, gõ cửa một lúc lâu Đại Ninh cũng không mở.
Chuyện này thật khó chịu mà.
Trần Cảnh biết đây chỉ là cảm xúc nhất thời của Đại Ninh, nên anh hy vọng sáng sớm hôm sau Đại Ninh có thể quên đi việc xem tivi tối qua.
Nhưng không ngờ tới lại nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của cô, không thèm để ý tới anh, đến bữa sáng cũng không ăn, một mình ủ rũ đi ra ngoài.
Trần Cảnh không yên tâm nên đi theo cô suốt cả một đường đến trường.
Đại Ninh nhận ra anh đi theo sau mình, cô quay đầu lại rút ra một cây kẹo mút từ trong cặp ném về phía anh.
Trần Cảnh cũng không cử động, cây kẹo cứ thế bay sượt qua vai anh.
Thanh Đoàn: “...”
Cảnh tượng xấu hổ diễn ra một lúc, Đại Ninh thẹn quá hóa giận lại càng không muốn để ý tới Trần Cảnh thêm nữa. Cô không cần người anh trai rác rưởi này nữa! Đồ khốn khiếp, cô ném không trúng anhcòn không biết lấy thân mình ra đỡ sao!
Từ nhà đến trường học vốn dĩ rất gần, nên Đại Ninh có tức giận đi bộ đến trường cũng không quá 13 phút. Nên đối với tốc độ bình thường của cô mà nói, Trần Cảnh không cần cô sẽ đi học muộn.
Tóc Đại Ninh được buộc lại, có một dải lụa màu xanh lơ thừa ra rũ trên vai cô. Trên người cô mặc đồng phục thống nhất của trường, nhưng ở trong nhóm học sinh thanh niên, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra cô. Mặc đồng phục theo cách riêng của mình, chỉ có cô mới có thể làm được.
Trần Cảnh thấy cô đã đến trường an toàn, lúc này anh mới yên tâm trở về.
Mỗi ngày anh đấu nhiều nhất ba trận, tất cả đều vào ban đêm. Ban ngày Trần Cảnh không có việc gì, không cần đến sân quyền anh để thi đấu ngầm nữa. Bởi vì chuyện xem phim truyền hình kia, mà tối qua Trần Cảnh ngủ không được ngon, đáng lý anh phải ngủ bù mới phải, nhưng cứ nhắm mắt lại, thì hình ảnh Đại Ninh nước mắt lưng tròng cứ hiện lên trong đầu anh.
Đây là lần đầu tiên cô giận dỗi với anh.
Không bám dính vào anh nữa, cũng không nói lời dễ nghe, thậm chí còn không cần đồ anhtặng nữa.
Trong lòng anh dâng lên cảm xúc buồn bực khó tả, ngay cả lúc Trần Liên Tinh quá khích, anhcũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Loại cảm giác này quá xa lạ, khiến anh khó có thể ngủ ngon được.
Trái lại Đại Ninh ngủ rất ngon.
Ngủ trong phòng học thực sự tuyệt vời, giọng giảng bài của thầy cô, chính là lời hát ru êm tai nhất trên thế giới này.
Cô ôm gối kỳ lân nằm ngủ, ngủ đến mức cả mặt ửng hồng phấn nộn. Tuy rằng cô cãi nhau với Trần Cảnh, nhưng cũng không bao giờ ngược đãi bản thân.
Hôm nay có tiết của thầy Mao, tính tình thầy Mao ôn hòa nên dù đi ngang qua cô vài lần cũng chỉ nhìn vào tờ giấy ghi nhớ dán phía trên rồi thôi.
Trước khi bạn học mới này đến, cô cũng chưa từng nghe nói về loại hội chứng này.
Thầy Mao dự định sẽ xếp chút thời gian để nói chuyện ổn thỏa với phụ huynh của cô. Học sinh bị mắc hội chứng ngủ rũ, chắc chắn sẽ khiến việc học tập bị chậm trễ.
Tan học Thanh Đoàn lại đánh thức cô như cũ.
“Đại Ninh, ngoài kia có người đang nhìn cô kìa.”
Đại Ninh mở mắt ra, ngái ngủ nhìn ra bên ngoài, lập tức bắt gặp một đôi mắt đen nhánh nhìn lại không chút kiềm chế.
Tờ giấy trên đầu cô phảng phất bay nhẹ, từ trên mái tóc xoăn tự nhiên trượt xuống dưới, nhìn qua trông có chút đáng yêu lại hơi buồn cười.
Đúng thật nam sinh đứng ngoài cửa sổ đang cười.
Đại Ninh nằm bò xuống không buồn nhúc nhích, đôi mắt to tròn đen nhánh nhẹ nhàng chớp một cái.
Bạn học xung quanh xôn xao bàn tán.
“Lệ Hỗ của lớp 14 tới đây!”
“Cậu ta đến gặp bạn học mới kỳ lạ kia của lớp chúng ta đó.”
“Lệ Hỗ còn cười kìa, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta cười bao giờ!”
Cánh cửa phía sau cửa sổ vốn dĩ không đóng, Lệ Hỗ kéo cửa sổ ra, thích thú vươn tay, lấy mảnh giấy trên mặt nữ sinh xuống.
Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn cậu ta đầy bất mãn.
Ánh mắt Lệ Hỗ dừng lại trên gương mặt cô khoảng hai giây, tỏ ra không có việc gì dán tờ giấy trở về như cũ. Đại Ninh chớp mắt hai cái, lười so đo với tên nam sinh phản nghịch này, cô lại nhắm mắt, tiến vào giấc ngủ một lần nữa.
Lệ Hỗ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Giống như lời mọi người đồn đại, thật sự giống một con lười nhỏ.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lúc này Lệ Hỗ mới đút hay tay vào túi rồi rời đi.
Học sinh lớp 8 chứng kiến tất cả mọi việc, thực sự như muốn bùng nổ!
Phải nói đến, Lệ Hỗ là nhân vật phong ba nổi danh ở trường, gia cảnh cậu ta tất nhiên không tệ, vẻ ngoài lại đẹp trai tuấn tú, thường thì những người có diện mạo, gia cảnh như này luôn vào vai trùm trường trong tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn.
Nhưng Lệ Hỗ lại khác, thành tích học tập của cậu ta không tệ, bình thường cũng chẳng thấy cậu ta hứng thú với việc gì, đây là lần đầu tiên, thấy cậu ta đi từ tầng 2 lên tầng 3, chỉ để lấy tờ giấy trên đầu con lười nhỏ của lớp bọn họ xuống.
Lớp học như sắp nổ tung đến nơi, Thanh Đoàn nghe thôi mà cũng thấy đau hết cả đầu, định sắp xếp lại tin tức nghe được rồi nói cho Đại Ninh.
Nó là một cái bánh bao vô dụng, haiz, chỉ có thể dùng phương thức râu ria này để giúp đỡ khế ước giả của mình vậy.
Sáng hôm sau Đại Ninh lại tỉnh dậy đúng giờ, uống cạn ly sữa việt quất được để sẵn trong cốc giữ nhiệt rồi chậm rãi bước đến trường.
Lớp 8 ai cũng biết phong cách của cô, nên cũng không chủ động đến gần bắt chuyện với cô, nhưng cho dù ở đâu đi chẳng nữa, thì lúc nào cô cũng có thể trở thành tiêu điểm.
Đèn điện hai bên khuôn viên trường đều đã sáng lên, Lệ Hỗ dựa người vào cổng trường chờ cô.
Đại Ninh giả bộ không nhìn thấy, đi lướt qua người cậu ta. Lệ Hỗ giơ tay, giữ chặt lấy cặp sách của cô.
Đại Ninh quay đầu lại nhìn, cô sắp bị bạo lực học đường trong khuôn viên trường sao? Cô nghiêng đầu nhìn Lệ Hỗ, cô chưa bao giờ trải qua chuyện bạo lực học đường cả, nên có hơi tò mò, cô có nên gọi người tới đây giúp đỡ không?
Lệ Hỗ mở cặp sách cô ra, để một hộp socola vị dâu tây, với mấy gói mứt hoa quả cùng một túi cá khô vào trong đó.
Đại Ninh nhìn thấy cặp sách đầy ú ụ, quay ra hỏi cậu ta: “Cậu làm cái gì vậy?”
Thiếu niên trước mặt cười cong môi, đắc chí nói: “Như cậu thấy đấy, tôi đang lấy lòng cậu.” Ngoài dự đoán, giọng nói vang lên vô cùng dễ nghe.
Đại Ninh cầm lấy đồ ăn vặt cậu ta đưa cho nói: “Tôi không ăn cá khô.”
Lệ Hỗ bình tĩnh lấy cá khô ra ngoài: “Thì bây giờ không có.”
Cô nghiêng đầu hỏi: “Cậu muốn làm gì, muốn yêu đương cùng tôi sao?”
“Có thể không?”
Đại Ninh suy nghĩ trong giây lát, nghiêm túc nói: “Không muốn, anh trai tôi sẽ tức giận.”
Lệ Hỗ cảm thấy cô nàng trước mặt cực kỳ đáng yêu: “Nếu anh trai cậu không giận, thì cậu sẽ đồng ý sao?”
Đại Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Thanh Đoàn thực sự không dám nhìn thẳng, liêm sỉ rớt đâu rồi? Nói chuyện về vấn đề này, hai người không đỏ mặt chút nào sao?
Lệ Hỗ bật cười.
Vẻ ngoài của cậu ta không phải kiểu thanh tú tươi sáng như ánh mặt trời, mà trái lại còn mang theo mấy phần tà mị. Chẳng trách nữ sinh nào cũng nói cậu ta thật xứng với cái danh giáo bá*, nhìn qua cũng thấy được cậu chẳng phải người tốt gì.
*Giáo bá: trùm trường, kẻ xấu chuyên bắt nạt người khác trong trường học.
Tác giả có lời muốn nói: Trần “sức chiến đấu vô địch” Cảnh
Kỷ “tên cặn bã có sức chiến đấu bằng năm”* Đại Ninh.
*Đây là một câu nói trong phim hoạt hình “Bảy viên ngọc rồng”, Người đầu tiên nói điều này là Raditz, Nhóm của Frieza thường sử dụng máy dò lực chiến để tính toán sức mạnh chiến đấu của đối thủ. Raditz, là cấp dưới của Frieza, đã đến Trái đất. Sau khi xuống tàu vũ trụ, người Trái đất đầu tiên anh nhìn thấy là một nông dân. Raditz cảm thấy khá mất kiên nhẫn, sau khi nói “tên cặn bã chỉ có sức chiến đấu bằng năm”, Raditz giết chết đối thủ trong vài giây.
Trần Cảnh: Đại Đại, đây không phải bạo lực gia đình mà.
Đại Ninh: Tôi không nghe, tôi không nghe!
anh sợ vì bề ngoài nhỏ bé nên cô sẽ bị bắt nạt, tính tình xấu xa của cô sẽ khiến các bạn cùng lớp ghét bỏ, nếu không có bạn bè chơi cùng, sau này cô chắc chắn sẽ rất khổ sở.
Nhưng công việc mới không cho phép anh nghĩ về chuyện đó.
Những tiếng hò hét, hoan hô trong lồng tối khiến thế giới xung quanh trở nên ồn ào không chịu nổi.
Trần Cảnh cởi áo sơ mi, đeo găng tay thi đấu lên, di chuyển đánh thử vài quyền.
Người phụ trách cười nói: “Chào mừng anh đến với Vạn Đổng của chúng tôi, “Zero” trước kia bị chấn thương, bây giờ anh chính là “Zero” mới trong đấu trường của chúng tôi.”
Bọn họ đã sớm nghe nói trong hẻm tối số 18 có một người không thể chọc đến, người đó có kỹ năng chiến đấu đỉnh cao, hơn nữa còn rất có năng lực.
Trước đây Trần Cảnh vốn từ chối lời mời gọi của bọn họ, nhưng không biết tại sao hai ngày trước, anh đột nhiên lại thay đổi quyết định.
“Zero” trước trong trận đấu quyền anh ở thế giới ngầm bị thương nặng đang bị liệt nửa người, cho nên trận đấu quyền anh này cần tìm một con át chủ bài mới.
Và con át chủ bài này chính là Trần Cảnh.
Người phụ trách phấn khích thích thú nói: “Anh chỉ là người mới, nhưng tỷ lệ cược nay đã lên tới 1:8,7! Cho nên trận này nhất định phải thắng!”
Một khi Trần Cảnh thắng, nhà cái chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Trần Cảnh tất nhiên biết được điều này có nghĩa là gì. Đánh hắc quyền*, khi đã bước chân vào con đường này, thì một là đối thủ tàn phế hoặc chết, không thì người tàn phế hay chết đó chính là anh.
*Hắc quyền Là một kiểu thi đấu boxing bất hợp pháp, trong kiểu thi đấu này đánh đến chết mới thôi, và có nhiều cách đánh rất tàn nhẫn.
Trần Cảnh không sợ, anhhoàn toàn không hề sợ chết, mà thay vào đó lại còn có cảm giác hào hứng quỷ dị.
Đấu hắc quyền có hai đặc điểm, tiền thưởng cực kỳ hậu hĩnh và không có một quy tắc chung nào, mọi người ai ai cũng điên cuồng nắm tay gào thét reo hò, đủ cho thấy được phương thức chiến đấu của bọn họ tàn nhẫn đến mức nào.
Người phụ trách nói: “Đi thôi.”
Trần Cảnh lắc cổ vài cái, đánh trận này nhanh một chút, còn về nhà mua bánh kem cho em gái ăn.
Sau tiết tự học buổi tối của Đại Ninh, Lý Minh tới đón cô.
“Anh trai của em đâu?”
Lý Minh gãi đầu, nhớ lời anh Cảnh dặn dò không được nói cho cô biết, anh đành nói: “Anh Cảnh đang làm thêm giờ, anh đón em về nhà trước, có muốn ăn cái gì không, lát nữa anh mua cho em.”
“Ồ được.”
Đại Ninh chỉ vào quán kem ven đường rồi nói: “Anh Lý Minh, mua cho em một que vị dâu tây nhé.”
“Được! Có ngay đây.”
Thanh Đoàn như một đứa trẻ tò mò hỏi: “Đại Ninh, cô đoán xem rốt cuộc Trần Cảnh đang làm việc gì thế?”
Làm việc gì mà lại ngay lập tức có đủ tiền để chuyển nhà rồi tìm trường học như vậy?
Đại Ninh không quan tâm cho lắm, mặc kệ Trần Cảnh làm việc gì đi nữa, chỉ cần cho cô cuộc sống an ổn là được
Lý Minh bị cô sai bảo đến quay vòng vòng, Đại Ninh mua rất nhiều đồ ăn vặt dọc đường. Lý Minh đưa cô về đến nhà rồi nói: “Đại Đại, em làm bài tập trước đi, lát nữa anh Cảnh mới về đến nhà.”
Đại Ninh gật đầu: “Hẹn gặp lại.”
Lý Minh vừa đi khỏi, cô đã lười biếng nằm bò trên sô pha, vừa lấy thìa xúc kem, vừa xem phim truyền hình cẩu huyết.
Gần đây Thanh Đoàn cũng bị nghiện xem phim truyền hình, thảo luận sôi nổi với Đại Ninh: “Chắc hẳn người mới xuất hiện này là nữ chính, phải không nhỉ?”
“Sao cậu lại biết?”
Thanh Đoàn phân tích: “Cô ấy ôm ấp hôn hít với nam chính kìa, nên chắc chắn phải là nữ chính rồi!”
Đại Ninh: “Không phải nha, cô ấy là em gái nam chính. Sau này xét nghiệm ADN, mới phát hiện cô ấy là em gái ruột thất lạc nhiều năm của nam chính đấy.”
Trong đầu Thanh Đoàn hiện lên vài dấu chấm hỏi, phim truyền hình nước ngoài gì mà có cốt truyện lạ vậy!
“Cậu chưa từng nghe câu này sao? Cầu cho tất cả những người yêu nhau trên thế gian này đều trở thành anh chị em ruột của nhau.”
Thanh Đoàn không chút tin tưởng: “Cô đừng lừa tôi, cô xem cũng chưa xem, làm sao mà cô biết được?”
Đại Ninh: “Hai ngày trước tôi lên mạng tra được cốt truyện.”
Thanh Đoàn nghi ngờ cuộc sống, Đại Ninh lại dạt dào hứng thú với loại cốt truyện như này, rốt cuộc tam quan của cô ở đâu rồi? Thanh Đoàn càng nghĩ, lại càng cảm thấy cô muốn ám chỉ Trần Cảnh.
Đại Ninh: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ không cảm thấy kích thích hay sao?”
Thanh Đoàn: Chuyện này kích thích hơi quá rồi.
Một người, một bánh bao tiếp tục xem tivi.
Rất nhanh đã đến 11 giờ, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Trần Cảnh đẩy cửa bước vào, Đại Ninh khịt mũi, ngửi được mùi máu thoang thoang trong không khí.
Sắc mặt cô không chút thay đổi, chạy từ sô pha đến, vui vẻ nói: “Anh trai, anh về rồi!”
Trần Cảnh khẽ xoa nhẹ mái tóc của cô, cầm bánh kem mua được trên đường đưa cho cô.
Đại Ninh mở ra, ăn thử một miếng rồi xúc một thìa đưa lên miệng Trần Cảnh.
Trần Cảnh lắc đầu.
Đại Ninh không miễn cưỡng, cô ăn một mình cũng được. Không chờ Trần Cảnh nói chuyện, cô đã bưng bánh kem lên, bám đuôi đi theo anhsuốt một đường, nũng nịu nói: “Anh, hôm nay em rất nhớ anh nhiều lắm luôn! Lúc đi học cũng nhớ, tan học cũng nhớ. Em không thích anh Lý Minh tới đón em đâu, khi nào thì anh tới đón em vậy.”
Trần Cảnh khẽ ho một tiếng, giả bộ không nghe thấy, anh đi vào trong phòng tắm rửa tay sạch sẽ, rồi lấy vở ra viết lên đó hỏi cô: “Hôm nay ở trường học thế nào?”
Đại Ninh gật đầu.
“Có hòa nhập được với các bạn trong lớp không?”
“Có ạ.”
“Có làm quen được với bạn mới không?”
“Có ạ!”
Cô cười cong mắt, khi nói chuyện có mùi bánh kem thoang thoảng phảng phất, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Trần Cảnh thở phào nhẹ nhõm, bạn học không bài xích cô thì tốt rồi.
“Anh trai, đến xem tivi đi, em tìm được một bộ phim truyền hình rất hay.”
Đại Ninh kéo lấy vạt áo để anhngồi xuống, cô thì uể oải lười nhác nằm một bên, tiếp tục ăn bánh kem.
Trước kia Trần Cảnh thực sự mong muốn được sống chung như này, nhưng bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có một mình anhđối mặt với căn nhà trống trải. Bây giờ lại khác, có ánh đèn ấm áp, cô nhóc bên người anh cũng thật ấm áp.
Cuối cùng anhcũng không cần phải gồng mình nữa, thả lỏng vài phần, xem tivi cùng cô.
Thanh Đoàn che mặt, trời ạ, Đại Ninh lại thực sự xem cái kịch bản cay mắt đấy cùng Trần Cảnh, thật là thâm độc! Nó che hai mắt mình lại, cảm thấy xấu hổ thay.
Trần Cảnh vừa xem vừa nhíu mày, cái cốt truyện này…
Câu chuyện đã phát triển đến lúc xét nghiệm ADN, cô gái khóc lóc nói: “Cho dù anh là anh trai của em, thì em cũng sẽ yêu anh.”
Vẻ mặt nam chính đầy thống khổ, thầm nói trong lòng, tất nhiên anh cũng rất yêu cô.
Trong tivi mưa to tầm tã, cô gái tuyệt vọng bỏ chạy, nam chính đuổi theo, sắp có một cảnh hôn dưới mưa xảy ra.
Trần Cảnh quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, khóe miệng cô dính chút bánh kem, nhìn anhbằng ánh mắt vô tội.
Trần Cảnh cầm lấy điều khiển từ xa, định tắt tivi đi. Thật là một mớ hỗn độn!
Anh trai chính là anh trai, sao có thể có loại suy nghĩ như này với em gái mình chứ.
Trần Cảnh: “Đổi bộ khác xem.”
Khi nói chuyện, giọng nói của anhtrầm thấp đến đáng sợ, so với phim kinh dị ban đêm còn đáng sợ hơn mấy phần. Đại Ninh lắc đầu nói: “Không muốn, em thích xem phim này cơ, phim này xem cũng vui mắt mà.”
Trần Cảnh: “Đừng làm rộn!”
Đại Ninh đang xem hết sức hào hứng, vội vàng nhào qua cướp lại điều khiển: “Không được chuyển!”
Cô giống hệt như mèo hoang nhỏ, dẫm lên chân người đàn ông, giơ tay đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay anh.
Thân thể Trần Cảnh phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, giữ chặt hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, đầu gối quỳ xuống, Đại Ninh lập tức trở nên mềm nhũn bị giam trên ghế sô pha.
Cô ngơ ngác chớp mắt một cái, đến cả Thanh Đoàn cũng phát ngốc.
Đại Ninh giữ nguyên tư thế nằm sấp, trong tivi đã bắt đầu cảnh hôn, Trần Cảnh giơ tay tắt tivi một cách dứt khoát.
Đến khi quay đầu lại Trần Cảnh mới phát hiện có gì đó không ổn, cô nhóc nhỏ ngồi trên ghế sô pha che mặt lại khóc đến thương tâm. Cả khuôn mặt nhỏ bé của cô vùi vào trong mái tóc xoăn buông xõa, bả vai run run: “Hu hu hu anh trai bạo lực gia đình.”
Cả người Trần Cảnh cứng đờ: “...”
Vừa rồi anh chỉ làm theo phản xạ có điều kiện, dù sao cũng phải dựa vào nó để kiếm cơm, nên đã luyện thành bản năng từ nhỏ, hơn nữa vừa rồi anh cơ bản không dùng chút lực nào mà.
Đại Ninh càng khóc càng đau lòng, cô nức nở nói: “Em không thích anh nữa, anh đánh em.”
Trần Cảnh cực kỳ đau đầu, anh nâng mặt Đại Ninh lên, lại nhìn thấy một đôi mắt lưng tròng đầy nước. Thôi được rồi, khóc đỏ hết cả mắt rồi. Trần Cảnh lau nước mắt cho cô, ngượng ngùng giải thích: “Anh, anh không cố ý.”
Anh chỉ không muốn Đại Ninh cướp lấy điều khiển, ai mà biết được người cô mềm như cọng bún vậy, sức chiến đấu gần như không có, mới chạm vào đã ngã rồi, còn ngã nhào xuống dưới đất. Đã yếu ớt lại ngốc không ai bằng.
Nước mắt Đại Ninh như ào ra tới, khóc lớn hơn nữa.
Trần Cảnh đành mở tivi lên, khẽ xoa lên mái tóc cô gái: “Xem, chúng ta xem được chưa.”
Cô cả như cô chưa phải chịu ấm ức như vậy bao giờ, cô mà dễ dỗ thế này ư, cô gạt tay anh ra, rồi chạy như bay về phòng.
Trên tivi vẫn còn đang chiếu bộ phim cẩu huyết đến đau khổ tột cùng kia, Trần Cảnh đứng trước cửa phòng cô, gõ cửa một lúc lâu Đại Ninh cũng không mở.
Chuyện này thật khó chịu mà.
Trần Cảnh biết đây chỉ là cảm xúc nhất thời của Đại Ninh, nên anh hy vọng sáng sớm hôm sau Đại Ninh có thể quên đi việc xem tivi tối qua.
Nhưng không ngờ tới lại nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của cô, không thèm để ý tới anh, đến bữa sáng cũng không ăn, một mình ủ rũ đi ra ngoài.
Trần Cảnh không yên tâm nên đi theo cô suốt cả một đường đến trường.
Đại Ninh nhận ra anh đi theo sau mình, cô quay đầu lại rút ra một cây kẹo mút từ trong cặp ném về phía anh.
Trần Cảnh cũng không cử động, cây kẹo cứ thế bay sượt qua vai anh.
Thanh Đoàn: “...”
Cảnh tượng xấu hổ diễn ra một lúc, Đại Ninh thẹn quá hóa giận lại càng không muốn để ý tới Trần Cảnh thêm nữa. Cô không cần người anh trai rác rưởi này nữa! Đồ khốn khiếp, cô ném không trúng anhcòn không biết lấy thân mình ra đỡ sao!
Từ nhà đến trường học vốn dĩ rất gần, nên Đại Ninh có tức giận đi bộ đến trường cũng không quá 13 phút. Nên đối với tốc độ bình thường của cô mà nói, Trần Cảnh không cần cô sẽ đi học muộn.
Tóc Đại Ninh được buộc lại, có một dải lụa màu xanh lơ thừa ra rũ trên vai cô. Trên người cô mặc đồng phục thống nhất của trường, nhưng ở trong nhóm học sinh thanh niên, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra cô. Mặc đồng phục theo cách riêng của mình, chỉ có cô mới có thể làm được.
Trần Cảnh thấy cô đã đến trường an toàn, lúc này anh mới yên tâm trở về.
Mỗi ngày anh đấu nhiều nhất ba trận, tất cả đều vào ban đêm. Ban ngày Trần Cảnh không có việc gì, không cần đến sân quyền anh để thi đấu ngầm nữa. Bởi vì chuyện xem phim truyền hình kia, mà tối qua Trần Cảnh ngủ không được ngon, đáng lý anh phải ngủ bù mới phải, nhưng cứ nhắm mắt lại, thì hình ảnh Đại Ninh nước mắt lưng tròng cứ hiện lên trong đầu anh.
Đây là lần đầu tiên cô giận dỗi với anh.
Không bám dính vào anh nữa, cũng không nói lời dễ nghe, thậm chí còn không cần đồ anhtặng nữa.
Trong lòng anh dâng lên cảm xúc buồn bực khó tả, ngay cả lúc Trần Liên Tinh quá khích, anhcũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Loại cảm giác này quá xa lạ, khiến anh khó có thể ngủ ngon được.
Trái lại Đại Ninh ngủ rất ngon.
Ngủ trong phòng học thực sự tuyệt vời, giọng giảng bài của thầy cô, chính là lời hát ru êm tai nhất trên thế giới này.
Cô ôm gối kỳ lân nằm ngủ, ngủ đến mức cả mặt ửng hồng phấn nộn. Tuy rằng cô cãi nhau với Trần Cảnh, nhưng cũng không bao giờ ngược đãi bản thân.
Hôm nay có tiết của thầy Mao, tính tình thầy Mao ôn hòa nên dù đi ngang qua cô vài lần cũng chỉ nhìn vào tờ giấy ghi nhớ dán phía trên rồi thôi.
Trước khi bạn học mới này đến, cô cũng chưa từng nghe nói về loại hội chứng này.
Thầy Mao dự định sẽ xếp chút thời gian để nói chuyện ổn thỏa với phụ huynh của cô. Học sinh bị mắc hội chứng ngủ rũ, chắc chắn sẽ khiến việc học tập bị chậm trễ.
Tan học Thanh Đoàn lại đánh thức cô như cũ.
“Đại Ninh, ngoài kia có người đang nhìn cô kìa.”
Đại Ninh mở mắt ra, ngái ngủ nhìn ra bên ngoài, lập tức bắt gặp một đôi mắt đen nhánh nhìn lại không chút kiềm chế.
Tờ giấy trên đầu cô phảng phất bay nhẹ, từ trên mái tóc xoăn tự nhiên trượt xuống dưới, nhìn qua trông có chút đáng yêu lại hơi buồn cười.
Đúng thật nam sinh đứng ngoài cửa sổ đang cười.
Đại Ninh nằm bò xuống không buồn nhúc nhích, đôi mắt to tròn đen nhánh nhẹ nhàng chớp một cái.
Bạn học xung quanh xôn xao bàn tán.
“Lệ Hỗ của lớp 14 tới đây!”
“Cậu ta đến gặp bạn học mới kỳ lạ kia của lớp chúng ta đó.”
“Lệ Hỗ còn cười kìa, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta cười bao giờ!”
Cánh cửa phía sau cửa sổ vốn dĩ không đóng, Lệ Hỗ kéo cửa sổ ra, thích thú vươn tay, lấy mảnh giấy trên mặt nữ sinh xuống.
Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn cậu ta đầy bất mãn.
Ánh mắt Lệ Hỗ dừng lại trên gương mặt cô khoảng hai giây, tỏ ra không có việc gì dán tờ giấy trở về như cũ. Đại Ninh chớp mắt hai cái, lười so đo với tên nam sinh phản nghịch này, cô lại nhắm mắt, tiến vào giấc ngủ một lần nữa.
Lệ Hỗ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Giống như lời mọi người đồn đại, thật sự giống một con lười nhỏ.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lúc này Lệ Hỗ mới đút hay tay vào túi rồi rời đi.
Học sinh lớp 8 chứng kiến tất cả mọi việc, thực sự như muốn bùng nổ!
Phải nói đến, Lệ Hỗ là nhân vật phong ba nổi danh ở trường, gia cảnh cậu ta tất nhiên không tệ, vẻ ngoài lại đẹp trai tuấn tú, thường thì những người có diện mạo, gia cảnh như này luôn vào vai trùm trường trong tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn.
Nhưng Lệ Hỗ lại khác, thành tích học tập của cậu ta không tệ, bình thường cũng chẳng thấy cậu ta hứng thú với việc gì, đây là lần đầu tiên, thấy cậu ta đi từ tầng 2 lên tầng 3, chỉ để lấy tờ giấy trên đầu con lười nhỏ của lớp bọn họ xuống.
Lớp học như sắp nổ tung đến nơi, Thanh Đoàn nghe thôi mà cũng thấy đau hết cả đầu, định sắp xếp lại tin tức nghe được rồi nói cho Đại Ninh.
Nó là một cái bánh bao vô dụng, haiz, chỉ có thể dùng phương thức râu ria này để giúp đỡ khế ước giả của mình vậy.
Sáng hôm sau Đại Ninh lại tỉnh dậy đúng giờ, uống cạn ly sữa việt quất được để sẵn trong cốc giữ nhiệt rồi chậm rãi bước đến trường.
Lớp 8 ai cũng biết phong cách của cô, nên cũng không chủ động đến gần bắt chuyện với cô, nhưng cho dù ở đâu đi chẳng nữa, thì lúc nào cô cũng có thể trở thành tiêu điểm.
Đèn điện hai bên khuôn viên trường đều đã sáng lên, Lệ Hỗ dựa người vào cổng trường chờ cô.
Đại Ninh giả bộ không nhìn thấy, đi lướt qua người cậu ta. Lệ Hỗ giơ tay, giữ chặt lấy cặp sách của cô.
Đại Ninh quay đầu lại nhìn, cô sắp bị bạo lực học đường trong khuôn viên trường sao? Cô nghiêng đầu nhìn Lệ Hỗ, cô chưa bao giờ trải qua chuyện bạo lực học đường cả, nên có hơi tò mò, cô có nên gọi người tới đây giúp đỡ không?
Lệ Hỗ mở cặp sách cô ra, để một hộp socola vị dâu tây, với mấy gói mứt hoa quả cùng một túi cá khô vào trong đó.
Đại Ninh nhìn thấy cặp sách đầy ú ụ, quay ra hỏi cậu ta: “Cậu làm cái gì vậy?”
Thiếu niên trước mặt cười cong môi, đắc chí nói: “Như cậu thấy đấy, tôi đang lấy lòng cậu.” Ngoài dự đoán, giọng nói vang lên vô cùng dễ nghe.
Đại Ninh cầm lấy đồ ăn vặt cậu ta đưa cho nói: “Tôi không ăn cá khô.”
Lệ Hỗ bình tĩnh lấy cá khô ra ngoài: “Thì bây giờ không có.”
Cô nghiêng đầu hỏi: “Cậu muốn làm gì, muốn yêu đương cùng tôi sao?”
“Có thể không?”
Đại Ninh suy nghĩ trong giây lát, nghiêm túc nói: “Không muốn, anh trai tôi sẽ tức giận.”
Lệ Hỗ cảm thấy cô nàng trước mặt cực kỳ đáng yêu: “Nếu anh trai cậu không giận, thì cậu sẽ đồng ý sao?”
Đại Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Thanh Đoàn thực sự không dám nhìn thẳng, liêm sỉ rớt đâu rồi? Nói chuyện về vấn đề này, hai người không đỏ mặt chút nào sao?
Lệ Hỗ bật cười.
Vẻ ngoài của cậu ta không phải kiểu thanh tú tươi sáng như ánh mặt trời, mà trái lại còn mang theo mấy phần tà mị. Chẳng trách nữ sinh nào cũng nói cậu ta thật xứng với cái danh giáo bá*, nhìn qua cũng thấy được cậu chẳng phải người tốt gì.
*Giáo bá: trùm trường, kẻ xấu chuyên bắt nạt người khác trong trường học.
Tác giả có lời muốn nói: Trần “sức chiến đấu vô địch” Cảnh
Kỷ “tên cặn bã có sức chiến đấu bằng năm”* Đại Ninh.
*Đây là một câu nói trong phim hoạt hình “Bảy viên ngọc rồng”, Người đầu tiên nói điều này là Raditz, Nhóm của Frieza thường sử dụng máy dò lực chiến để tính toán sức mạnh chiến đấu của đối thủ. Raditz, là cấp dưới của Frieza, đã đến Trái đất. Sau khi xuống tàu vũ trụ, người Trái đất đầu tiên anh nhìn thấy là một nông dân. Raditz cảm thấy khá mất kiên nhẫn, sau khi nói “tên cặn bã chỉ có sức chiến đấu bằng năm”, Raditz giết chết đối thủ trong vài giây.
Trần Cảnh: Đại Đại, đây không phải bạo lực gia đình mà.
Đại Ninh: Tôi không nghe, tôi không nghe!