Trên đường đi, bác sĩ và điều dưỡng khẩn cấp xử lý vết thương, Đại Ninh thản nhiên ngồi xem, có phần hơi tẻ nhạt.
Người có vận khí lớn chỉ cần còn lại một hơi thở thì chắc chắn sẽ không chết được. Điều này làm cô thấy cực kỳ thất vọng.
Đến bệnh viện, Trần Cảnh được đẩy ngay vào phòng phẫu thuật. Người anh bị a xít sun phua rít ăn mòn, vết thương ở hông cũng cần được khâu lại.
Đại Ninh ngồi trên ghế kê ở một bên, buồn bực ngán ngẩm chơi game.
Thanh Đoàn lặng lẽ mở mắt nhìn xuyên vào trong phòng phẫu thuật. Vết thương của Trần Cảnh làm nó giật mình, vội vàng thôi không nhìn nữa, quay qua xem Đại Ninh chơi game.
Buổi tối nay hết sức hỗn loạn, tới khi bác sĩ chẳng dễ gì mới có thể báo cho cô biết Trần Cảnh đã không sao, anh đã được chuyển sang phòng bệnh bình thường, Đại Ninh mới miễn cưỡng sang phòng bệnh thăm anh.
Trần Cảnh đang ngủ. Vì đau nên sắc mặt anh phờ phạc, ngay cả trong cơn mơ, hàng mày vẫn cau chặt.
Đại Ninh nhìn trái nhìn phải thấy trong phòng bệnh chỉ có ghế cứng, cô bèn leo lên giường của Trần Cảnh, đẩy tay anh gọn lại rồi nằm xuống đó ngủ.
“Cô đã đoán trước được chuyện này rồi à?” Thanh Đoàn nhịn suốt buổi tối, cuối cùng không nhịn được vẫn hỏi câu này.
“Không.” Đại Ninh nói, “Chẳng qua tôi biết là Kỷ Điềm sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy nên dặn các vệ sĩ nếu thấy Trần Cảnh cũng tới thì không được hành động lỗ mãng, có điều tôi không ngờ là bọn họ lại dùng a xít sun phua rít.”
Ánh mắt Đại Ninh lành lạnh, nỗi đau đớn vì khuôn mặt bị hủy hoại ở kiếp trước đã trôi qua rất lâu, tính cô rất thoáng, không bao giờ đắm chìm trong đau khổ đã qua.
Tất cả những chuyện xảy ra tối nay đã chứng minh một việc, quả nhiên vụ a xít sun phua rít xảy ra ở kiếp trước là do Kỷ Điềm làm.
Lúc ấy cô cực kỳ đau đớn, cả đêm không ngủ được, hễ tỉnh lại là lại rên rỉ, nước mắt luôn đong đầy khóe mi.
Ban đầu Đại Ninh nghĩ tối nay Trần Cảnh sẽ rất phiền hà nhưng bất ngờ là tên nói lắp này lại yên lặng tới lạ.
Nửa đêm anh có đau quá tỉnh lại một lần nhưng không nói gì, ngắm cô gái ở bên cạnh mình một lát, không đánh thức cô dậy, lặng lẽ ngủ tiếp.
Đến khi trời sáng, thấy điều dưỡng sắp tới, Thanh Đoàn mới đánh thức Đại Ninh: “Trần Cảnh tỉnh rồi.”
Đại Ninh mở mắt, quả nhiên nhìn thẳng vào một cặp mắt trong trẻo lạnh lùng.
Trần Cảnh không tỏ rõ cảm giác đau đớn ra mặt, anh đưa tay vuốt nhẹ gò mà cô.
Động tác này làm sắc mặt anh càng thêm nhợt nhạt, lúc anh định rút tay về, Đại Ninh giữ tay anh lại, cười một tiếng, hỏi bằng giọng dịu dàng: “Anh trai, anh thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Ừm.”
Đôi má dưới lòng bàn tay mềm mại mịn màng, Trần Cảnh rút tay về.
“Anh có muốn uống nước không?”
“Có.”
Đại Ninh xuống giường, ra ngoài lấy cốc giấy rót một cốc nước ấm mang về cho anh uống. Trần Cảnh kề gần lại miệng cốc cô đưa uống hết cốc nước.
Một lát sau, bác sĩ và điều dưỡng tới kiểm tra phòng, thấy Trần Cảnh bình tĩnh như vậy, họ khá ngạc nhiên.
Hiệu quả của thuốc tê đã hết, bình thường có lẽ lúc này bệnh nhân đang rất khó chịu bởi cơn đau kép nhưng Trần Cảnh không hề có phản ứng gì. Nếu không phải quả thực những vết thương đó vẫn còn trên người anh, họ còn tưởng rằng vết thương đấy là của người khác.
Từ lúc theo nghề y, những năm qua họ đã gặp không ít bệnh nhân kiên cường, tuy nhiên kiên cường đến độ lạnh nhạt như anh thì gần như không hề có ai làm được vậy.
Họ thay thuốc cho Trần Cảnh rồi ra ngoài.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh: “Anh à, anh có còn đau không?”
“Không đau.” Ánh mắt anh dịu dàng ấm áp.
“Bữa sáng anh muốn ăn gì để em đi mua.”
“Tùy em.”
“Chờ em một chút nhé.”
Một lát sau, Đại Ninh quay lại, lần này cô thực sự không chơi xấu, cô mua cho Trần Cảnh cháo và sữa đậu nành dễ ăn dễ tiêu hóa.
Đại Ninh không định đút cho anh ăn, Trần Cảnh ngồi xuống, lặng lẽ tự ăn.
Đại Ninh ăn bữa sáng thơm ngào ngạt của bản thân, nói chuyện tối qua cho anh biết.
“Cảnh sát đã bắt bọn người xấu đó rồi, ít hôm nữa sẽ có thông tin mới. Anh trai, tại sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Tay cầm thìa của Trần Cảnh khựng lại một chút: “Tới, tới thăm em một chút.”
Anh vốn ít nói, Đại Ninh ngồi cùng Trần Cảnh một lúc đã thấy tẻ nhạt.
Xảy ra chuyện như vậy, trại hè thi đua năm nay bị hủy bỏ, Lệ Hỗ chạy tới bệnh viện, mang theo một túi hoa quả to và một bó hoa tươi.
“Xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy là do công tác đảm bảo an toàn của chúng tôi làm không tốt. Cảm ơn anh Trần đã cứu được thầy cô và các bạn học sinh.”
Trông thấy cậu ta, thái độ của Trần Cảnh lạnh nhạt hẳn, anh chỉ hờ hững đáp một tiếng.
Lệ Hỗ nhìn về phía Đại Ninh: “Cậu không sao chứ, tối hôm qua có sợ không?”
Đại Ninh lắc đầu, Trần Cảnh bảo vệ cô rất tốt, không hề bị bắn phải dù chỉ nửa giọt a xít.
“Đây là đồ Chương Hữu Anh nhờ đưa cho cậu.” Lệ Hỗ lấy một chiếc bình nhỏ ra, Đại Ninh nhận lấy nó, thấy trong bình có vài con đom đóm thoi thóp, cô ngẩn người.
Lệ Hỗ nhìn Trần Cảnh rồi nhìn Đại Ninh: “Vậy cậu ngồi với anh trai cậu đi, tôi về trước đây, bất kể có chuyện gì đều có thể gọi điện cho tôi.”
Lệ Hỗ im lặng nhìn Trần Cảnh, tối qua, người đàn ông trên giường bệnh gần như không chút do dự lao tới che cho Đại Ninh, sau đó còn vác cơ thể bị thương đi khống chế đám người đó lại. Thế nhưng điều lạ lùng là, Lệ Hỗ không hề cảm nhận được tình yêu thương của anh trai dành cho em gái, ngược lại, có một thứ tình cảm khác lại rất rõ ràng.
Lệ Hỗ ra về. Đại Ninh chăm chú nhìn mấy con đom đóm trong bình.
Hôm nay vừa hay là thứ năm, ở bệnh viện quá tẻ nhạt, Đại Ninh xích lại gần anh ta: “Anh trai, anh có cần em ngồi đây với anh không?”
Câu hỏi này rất xấu tính, Trần Cảnh nhìn vào mắt cô.
Một lúc sau anh quay đầu đi chỗ khác, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không cần.”
Đại Ninh cười, hé đôi môi anh đào: “Vậy em đi đây, hôm nay ở trường còn có lịch học, nếu anh cần thì gọi điện bảo Trần Liên Tinh tới bệnh viện chăm anh hoặc thuê hộ lý nhé, bao giờ tan học em sẽ tới thăm anh.”
Ngón tay của Trần Cảnh nắm chặt ga giường. Thấy cô vô tư bỏ đi, hơi ấm dịu dàng trong mắt anh dần lạnh đi.
Đại Ninh đã biết trước sẽ nhận được câu trả lời như thế nào. Những người tính tình quá kiên cường, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều rất khó nhận được sự yêu mến của người khác.
“Đại Ninh, Trần Cảnh bị thương là vì cứu cô, hiện tại anh ta đang nằm viện, chúng ta bỏ về như vậy không được hay lắm thì phải?” Thanh Đoàn lúng túng nói.
“Có gì không hay chứ, anh ta không dám nói ra tình cảm của bản thân thì cứ để anh ta kìm nén đi. Chẳng lẽ còn đòi tôi thổ lộ thay anh ta à?”
Đại Ninh không tới trường, cô đi gặp đám vệ sĩ tìm hiểu chuyện tối qua.
“Cô cả, đã có kết quả thẩm vấn rồi, đám người đó mắc bệnh tâm thần.”
Bệnh tâm thần, còn là bệnh tâm thần lúc điên lúc không, không thể tìm ra được kẻ chủ mưu xúi giục.
Đại Ninh gọi một cốc trà sữa, cô đã đoán trước được chuyện này, chẳng hề thấy thất vọng chút nào. Nếu Kỷ Điềm dễ đối phó như vậy thì kiếp trước cô đã chẳng thê thảm như thế.