Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết rơi dày đặc cả nửa tháng trời, Đại Ninh không ra ngoài, mỗi ngày cô đều lười biếng nằm lì trong căn phòng nhỏ.

Hôm nay cô cũng lười vận động, chú Tiền cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ do điều kiện trong thôn không được tốt.

Nghĩ đến việc cô cả sắp đón sinh nhật, chú Tiền tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng tìm được tín hiệu để liên lạc với ông chủ Kỷ.

Ông chủ Kỷ hỏi thăm tình hình của báu vật Đại Ninh rồi lại nói: “Trong nhà giờ đã không còn chuyện gì nữa rồi, hai hôm trước nhà họ Ngôn đã điều tra rõ ràng, chuyện Ngôn Minh Khấu xảy ra chuyện không hề liên quan đến Mặc Giác. Ninh Ninh có thể quay về nhà rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ lại tổ chức sinh nhật cho nó.”

Chú Tiền chuyển lời cho Đại Ninh, Đại Ninh liếc nhìn cuộn lịch, hôm nay đã là ngày bốn tháng mười hai rồi, còn bốn ngày nữa là đến sinh nhật cô.

Thanh Đoàn căng thẳng nói: “Tôi có linh cảm rằng, nếu như có xảy ra chuyện thì sẽ xảy ra vào mấy ngày này này, Đại Ninh à chúng ta không thể quay về được đâu.”

Đại Ninh bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, không về đâu.”

Đại Ninh nhìn chú Tiền rồi ra hiệu cho ông ta ngắm nhìn thôn: “Tuyết còn chưa ngừng rơi mà, lớp tuyết đóng dày như vậy, bây giờ đi ra khỏi núi không an toàn, dù có phải đi gấp thì cũng phải đợi đến tuyết ngừng rơi mới được.”

Chú Tiền do dự liếc nhìn: “Vậy cũng đúng, nhưng sinh nhật của cô thì phải làm sao đây?”

Đại Ninh nói: “Nếu như tới lúc đó thật thì chú Tiền cứ cùng mấy người đầu bếp làm cho con cái bánh sinh nhật là được rồi.”

Năm nay tình hình đặc biệt, khó khăn lắm mới thấy cô cả không đòi hỏi gì nhiều, chú Tiền cũng thấy cô trưởng thành rồi, thế là ông ta gật gật đầu nói: “Tới lúc đó tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho cô cả cái bánh kem thật lớn.”

Nói ra cũng trùng hợp lắm, tuyết không hề có ý định ngừng rơi. Đại Ninh đứng trên lớp tuyết, lớp tuyết dày sắp thấm vào đôi ủng của cô.

Trước sinh nhật Đại Ninh một ngày vẫn không hề có tin tức gì của Triệu Dữ, cũng không biết trận tranh đấu này rốt cuộc thế nào rồi.

“Tôi có thể sử dụng theo đuổi không gian để xem thử tình hình bên đó, nhưng cô cũng biết rồi, tôi không có đủ năng lượng, chỉ xem được một lần thôi.” Thanh Đoàn hỏi cô: “Cô có muốn xem thử không?”

Trời, cái thứ đáng ghét này, Đại Ninh ngẫm nghĩ một hồi: “Không xem Thôi Nghiêu với Triệu Dữ đâu, xem Thân Đồ Phong.”

“Được thôi, cô nhắm mắt lại đi.”

Đại Ninh nhắm mắt lại, một cảnh tượng vụt qua trong đầu cô. Một người đàn ông trung niên đang mặc vest hút thuốc và nghe điện thoại.

Người này chính là Thân Đồ Phong.

Không biết đầu dây bên kia điện thoại nói gì, Thân Đồ Phong nói: “Ý của anh là dùng bố mẹ của anh ta, để tên nhóc họ Triệu kia giao nộp mỏ khoáng sản hả? Thật sự, đây chính là cách đơn giản nhất… còn có một cô gái nữa, cô gái trong lòng của Triệu Dữ, để tôi suy nghĩ xem sao.”

Đại Ninh mở mắt ra, Thanh Đoàn thở hồng hộc: “Cô, cô có nhìn thấy cái gì hay không.”

Đại Ninh nói: “Sáng sớm ngày mai đám người của Thân Đồ Phong sẽ đi vào núi bắt chúng ta làm con tin.”

“Cô không sao đó chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Từ trong cuộc điện thoại của Thân Đồ Phong, Đại Ninh đã đoán biết được có lẽ Triệu Dữ đã lấy được mỏ khoáng sản rồi, Thân Đồ Phong cố tình không can thiệp vào, bọ ngựa bắt ve sầu từ phía sau lưng, có người đề nghị bảo ông ta lấy điểm yếu của Triệu Dữ ra làm con tin.

Nếu như Đại Ninh đoán không sai thì người đó chính là Đỗ Điềm.

Đỗ Điềm muốn biết xem người may mắn có rơi vào trong tay của Thân Đồ Phong hay sao. Cho dù không rơi vào, thì trong lúc hai người họ thất bại bị thương hỗn loạn các kiểu thì nói không chừng cô ta có thể thủ tiêu Đại Ninh.

Một khi phụ nữ đã kết thù với nhau thì chuyện đúng là không dễ dàng giải quyết như thế.

Đại Ninh đã gần như phá hoại hết kế hoạch của Đỗ Điềm, Đỗ Điềm không thể không hận cô. Vì muốn xác nhận nên Đại Ninh cố ý đi sang nhà bên cạnh xem thử, quả nhiên Đỗ Điềm đã rước “mẹ” Đỗ Nguyệt Hương của mình đi rồi, xem ra cô ta sớm đã lên kế hoạch rồi.

Đại Ninh chống cằm nói: “Nhìn đi, nam chính nữ chính thì lại không có chuyện gì, quy tắc ở thế giới này thiên vị quá rồi.”

Thanh Đoàn khẽ gật gật đầu, còn nói không phải nữa đi?

—-

Trời vừa sáng thì chú Tiền đã thức giấc chuẩn bị bánh sinh nhật cho Đại Ninh.

Đại Ninh cũng thức rất sớm, chỉ có hai đứa nhỏ đang lớn nhà Triệu Dữ là vẫn còn ngủ. Đại Ninh trang điểm rất xinh đẹp, cô vẫn khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ.

Người đầu tiên cảm nhận thấy có gì không đúng không phải là đám vệ sĩ của Đại Ninh mà là một người thanh niên mặt đen và một người thanh niên mặc áo choàng xanh.

Người thanh niên mặt đen gõ cửa gọi Triệu An An và Triệu Bình tỉnh dậy, sau đó nghiêm túc nói: “Bên ngoài núi có một đám người không rõ lai lịch, anh đoán đó là thuộc hạ của Thân Đồ Phong đó, mọi người mau rời đi đi. Anh Dữ nói là đi vào đường núi.”

Đại Ninh đoán đây là người Triệu Dữ để lại để thông báo tin, người của anh đúng là rất hữu dụng.

Tức chết đi mất, người của nhà họ Kỷ cô ăn cơm cho no, lương cũng cũng cao hơn người ta vậy mà cũng không bằng thuộc hạ của người may mắn.

Vẻ mặt của Triệu Bình thay đổi, cơ thể nhỏ của nó co rút lại, nó nghiêm túc gật gật đầu.

Người thanh niên mặt đen nói: “Tôi với A Thập di cõng chú Triệu với dì Triệu,”

Đại Ninh nhìn đám vệ sĩ, họ hoảng hốt vô cùng. Đại Ninh thở dài một hơi, không biết đám người tứ chi phát triển đầu óc ngu si này có tác dụng gì nữa.

“Còn ngây ra đó làm gì hả, một người đi thông báo cho chú Tiền trốn cho kĩ càng đi, đừng chạy sang đây, những người còn lại đi theo tôi.”

Mọi chuyện diễn ra rất có trình tự, tuyết trên núi vừa giẫm lên là chèn đầy đôi ủng, Triệu Bình đi sang, người trai trẻ đó rất có trách nhiệm: “Cô cả, chị đừng có ngã nha, chị có thể vịn vào vai em này.”

Đại Ninh cốc vào đầu của nó rồi không nể mặt nói: “Cái thằng xấu xí này, em đi nhanh kẻo lạnh.”

Một đứa tên Triệu An An đã đủ ghét lắm rồi, Triệu Bình còn đến gần cô làm gì chứ.

Triệu Bình bị chê thì cũng không hề nổi giận, nó đi lại hỏi người đàn ông mặt đen: “ANh Trần, người trong thôn có gặp nguy hiểm hay không?”

Người đàn ông mặt đen lắc lắc đầu: “Anh Dữ nói là không sao, Thân Đồ Phong không giống với Thân Đồ Bộ đâu, ông ta làm việc rất cẩn thận, ông ta sợ sẽ bị pháp luật nhìn trúng nên cẩn thận không to gan gây tội lộ liễu đâu. Mục tiêu của ông ta là các em, các em cứ trốn kĩ là được rồi.”

Thấy Triệu Bình cứ như người lớn vậy, nó vô cùng căng thẳng, người thanh niên áo xanh cố gắng làm dịu bầu không khí: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì to tắt đâu, anh Dữ sẽ mau chóng đến đây.”

Đến đường núi rồi thì sẽ có nơi để tránh tuyết, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Đại Ninh chạy tới đây, Triệu Dữ đa tính toán rất cẩn thật, anh thậm chí còn phái người đi xử lý mấy vết chân để lại dưới lớp tuyết nữa. Nếu như thật sự đi theo kế hoạch của Triệu Dữ thì nói không chừng đám người Thân Đồ Phong thật sự không thể tìm thấy bọn họ.

Cô đã làm xíu chuyện với đám tuyết trắng, cô hy vọng đám người Thân Đồ Phong có thể thông minh mọt chút, có thể tìm thấy ám hiệu mà cô để lại.

Lúc này giữa đất vào trời chỉ còn lại một mảng tuyết trắng, tuyết lại bắt đầu rơi nữa rồi.

Vẻ mặt của người thanh niên mặt đen cứng đờ, anh ta đứng ra: “Sao lại như thế được chứ!”

Mọi người nhìn theo hướng anh ta nhìn, liền nhìn thấy có một đám đàn ông mười người có vũ khí đang đi về hướng của bọn họ.

Người đàn ông mặt đen nghiến răng nói: “Đi! Mau đi thôi!”



Bọn họ cõng hai người không tiện di chuyển là bố Triệu và mẹ Triệu chạy ở đằng trước.

Nhưng tốc độ của họ nào nhanh bằng tốc độ của những người đã được huấn luyện kĩ càng kia chứ, chớp mắt một cái thì cả đám người đã bị bao vây.

Vẻ mặt của mọi người đều trở nên trắng bệch.

Nhóm người này xác nhận xem trong đám người đo ai là người nhà họ Triệu thì kéo người qua một bên, người thanh niên mặt đen vào áo xanh muốn cứu người nhưng lại bị một cây súng dí thẳng vào đầu.

Triệu An An bị một người đàn ông xách lên, nó sợ đến phát run.

Bọn họ nhìn về phía Đại Ninh, Đại Ninh hất cằm lên nói: “Đừng đụng tới tôi nha, tôi đâu phải người nhà họ Triệu, nếu như đại ca của các người dám động tới tôi thì ông ta cũng tiêu đời rồi.”

Đám người này lại bắt đầu do dự.

Xem ra họ không phải hoàn toàn không biết thân phận của Đại Ninh.

Bọn họ còn chưa kịp đưa ra quyết định thì có một đám người nữa đuổi theo lên núi. Người thanh niên mặt đen vui mừng, anh Dữ đến rồi!

Đám người đến trước thì lại ngược lại, vẻ mặt họ rất căng thẳng, có người lôi Triệu An An đến trước mặt họ, chĩa mũi súng vào đầu nó: “Đứng yên, đừng có lại đây!”

Đại Ninh liếc nhìn sang, đúng là Triệu Dữ rồi.

Sau lung Triệu Dữ còn có chừng hai mươi người đàn ông trẻ tuổi đi theo, tinh thần anh rất căng thẳng, ánh mắt anh sắc lẹm: “Buông nó ra đi, chuyện các người đang làm là phạm pháp đó, Thân Đồ Phong không sợ sẽ có kết cục như Thân Đồ Bộ sao?”

Triệu An An sợ hãi bật khóc lớn: “Anh cả, anh cả…”

Đám người này đến đây để chết, dĩ nhiên bọn họ không sợ mấy lời này: “Đưa mỏ khoáng sản ở Ô Đông đây.”

Triệu Dữ không hề do dự: “Được thôi!”

Đại Ninh liếc nhìn sang nó, vẻ mặt Triệu Dữ rất kiên định, vì Triệu An An mà anh không do dự từ bỏ mỏ khoáng sản. Cô cúi mặt xuống hỏi Thanh Đoàn: “Triệu Dữ có phải người hại ông nội của tôi hay không?”

Thanh Đoàn ngập ngừng nói: “Xin lỗi nha, lúc đầu không phải tôi muốn dụ dỗ cô đâu, tôi thật sự không biết!”

Đại Ninh hiểu ra, đối với cô mà nói thì ông nội chính là người quan trọng nhất, trong quyển sách này thì ông ta thậm chí không được xem là vai phụ nhỏ nữa.

Ai lại đi tốn mực viết về vai phụ nhỏ chứ?

Thậm chí đến cái chết của Đại Ninh mà trong sách cũng chỉ viết qua loa cho xong. Cả đời của bọn họ chỉ tóm gọn trong mấy dòng chữ trong sách, nhỏ không đáng kể đến.

Triệu Dữ nói: “Dù có phải chuyển nhượng thì các ngươi cũng phải cho tôi thời gian chứ, đừng làm em gái tôi và người nhà tôi bị thương.”

Đám người đó đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không hề ngờ rằng lại gặp phải đám người Triệu Dữ vào lúc này.

Có ai đó giao kèo nói: “Chúng tôi dẫn người đi, sẽ không làm hại bọn họ, anh lấy giấy chuyển nhượng Ô Đông đến đổi đi.”

Triệu Dữ bình tĩnh nói: “Được thôi.”

anh đến trễ một bước nên chỉ có thể nhượng bộ. Mất mỏ khoáng sản thì có thể kiếm lại được, Triệu Bình với Triệu An An không thể xảy ra chuyện được.

Không biết ai trong mấy người họ hét lên một câu: “Bên phía Triệu Dữ có cảnh sát!”

Lời nói này như châm ngòi thuốc nổ, khiến mọi người bỗng nhiên trở nên căng thẳng, không biết ai đã nổ phát súng trước phá tan bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Không thể trao đổi được nữa rồi, nhất định phải bắt gọn đám người Thân Đồ Phong.

Ánh mặt trời ngoi lên từ màn tuyết dày, Triệu Dữ nhanh chóng nhảy bổ ra, bảo vệ Triệu Bình đang đứng gần anh nhất, nhưng anh cũng không thể quan tâm tới mấy người khác được nữa.

Đại Ninh đưa mắt nhìn Triệu An An đang đứng trước mặt đám du côn, trước giờ cô chưa bao giờ cảm nhận rõ đến thế, con bé này sẽ chết. Cái xác chết nhỏ bé đó mà nằm trên mặt tuyết thì nhất định còn sẽ lạnh lùng hơn con người tuyết kia nữa.

Người hy sinh lần này không phải bố Triệu hay mẹ Triệu, mà chính là Triệu An An.

“Cô cả à!” Vệ sĩ hét lớn.

Trái tim Triệu Dữ thắt chặt lại, anh đưa mắt nhìn sang, Đại Ninh đã ôm lấy Triệu An An lăn một vòng trên mặt đất.

Người thanh niên mặt đen vào người thanh niên áo xanh cũng phản ứng rất nhanh, họ nhanh chóng cứu được bố Triệu và mẹ Triệu.

Đối phương đã đánh mất con tin, cảnh sát cũng nắm bắt được thời cơ, họ không do dự ra tay, bắt được đám người này.

“Ôm đầu ngồi xổm xuống!”

Sự hỗn loạn xảy ra rất bất ngờ và kết thúc cũng rất nhanh chóng.

Mấy người đã chết thì bị trói lại, những người còn lại thì ngồi xổm bị còng.

Triệu Dữ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Ánh mặt trời nhô cao, chiếu thẳng xuống con đường núi.

Tất cả mọi thứ yên tĩnh đã kết thúc khi có một tiếng nấc nhỏ vang lên.

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang, họ phát hiện Triệu An An đang khóc.

“Á á á cô cả à, chị bị sao vậy…”

Trên người của người con gái trẻ, máu đã nhuộm hồng lớp tuyết trắng.

Trong lòng Triệu Dữ trống rỗng, đầu óc anh cũng trở nên mệt nhoài. Một khoảng thời gian ngắn trôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi khiến anh thấy lạnh sống lưng.

anh bỏ Triệu Bình ra, lúc đứng dậy đầu óc anh có hơi choáng váng, anh đi đến bên cạnh Đại Ninh.

Cái áo choàng của cô bị gió thổi bay, đó cũng là màu sắc duy nhất được phô bài trong ngày đông trắng xóa.

Ngón tay Triệu Dữ run run, anh ôm chặt cô vào lòng.

Ánh mắt của cô gái trẻ mù mờ, ánh mắt đã mất đi sự sống, cô nhìn người đàn ông trước mặt.

“Triệu Dữ… tôi có hơi khó chịu.”

Trái tim của cô đã bị một viên đạn găm vào. Máu tuôn như suối hòa làm một với cái váy màu đỏ cô, tỏa ra khắp nền tuyết trắng.

Triệu Dữ nắm chặt vết thương của cô, máu cô nhuộm đỏ ngón tay của anh, trong phút chốc Triệu Dữ sắp phát điên lên mất rồi: “Tôi đưa em đi bệnh viện, bây giờ, ngay bây giờ sẽ đi.”

Bàn tay không còn chút sức lực của Đại Ninh nắm lấy cổ áo anh: “Tôi đau quá, tôi sẽ chết hay sao?”

Triệu Dữ bồng cô lên: “Em không chết đâu, tôi không cho em chết!”

Triệu Dữ ôm lấy Đại Ninh, trong tiếng khóc của Triệu An An, anh chạy xuống con đường dưới núi bị tuyết phủ kín.



Các cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, có người lắc lắc đầu. Triệu Bình sững sờ đứng im tại chỗ, một lúc sau thì nước mắt thấm đẫm cả gương mặt nó.

Từ trước đến giờ, Triệu Dữ không hề biết trên thế giới này lại có con đường dài đến thế.

Vừa trơn trượt, không thấy điểm dừng, mà cũng không có ánh sáng.

Chỉ có làn máu nóng của cô khiến toàn thân anh thấy lạnh, trước giờ anh chưa bao giờ sợ chuyện nào như vậy, anh liều mạng chạy thẳng xuống núi, không được… không thể được…

Người như Kỷ Đại Ninh sao có thể chết được chứ?

Triệu Dữ vấp ngã, anh ôm Đại Ninh ngã xuống, anh quỳ gối trên nền đất, ôm chặt cô ở trong lòng.

“Triệu Dữ, tôi, tôi đau quá…” Đại Ninh nức nở lên tiếng

“Anh đừng cử động, nếu không tôi sẽ đau hơn.”

Sự tuyệt vọng đã xâm chiếm lấy con người anh, trái tim của Triệu Dữ cũng đau đến mức sắp chết mất rồi. Thậm chí anh đau đến mức không thể nói được gì, anh không có cách nào cứu được cô, hoàn toàn không có cách nào.

Bình thường cô ưa gây rối như vậy, nhưng bây giờ cô đau đến mức yếu ớt không còn chút sức lực nữa.

Đại Ninh thút thít nói: “Triệu Dữ, hôm nay, hôm nay là sinh nhật tôi đó.”

Triệu Dữ ôm lấy nền tuyết, anh gần như sụp đổ, giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt người đàn ông rơi xuống trên gò má của cô.

Đôi mắt của Đại Ninh ngày càng mờ mịt.

“Triệu, Triệu Dữ à.”

“Ừm.”

“Tôi, tôi với An An ai dễ thương hơn?”

Triệu Dữ nắm chặt máu tươi đang tuôn ra: “Em, em dễ thương hơn.”

“Tôi với nó, ai, ai quan trọng hơn?”

Răng của anh cũng đang run theo: “Em quan trọng nhất.”

Đối với anh mà nói, mỗi chữ đều là cực hình. Đối với anh mà nói những câu hỏi này tàn nhẫn không có gì bằng.

Cơ thể cô rất lạnh, Triệu Dữ ôm cô chặt hơn, nhưng cơ thể cô càng lúc càng mất đi sự ấm nóng.

Cô gái lại khẽ lên tiếng nói: “Đồ lừa gạt, Triệu An An vẫn còn sống, anh nhất định sẽ rất vui.”

“Tôi không có lừa em, tôi yêu em, tôi yêu em, tôi đã yêu em từ lâu, trước giờ vẫn rất yêu em.”

Đại Ninh cũng không còn sức nữa: “Tôi, tôi muốn về nhà rồi.”

“Tôi đưa em về nhà.”

“Không cần anh.” hình như cô có hơi tức giận, mắt cô dần mất đi ánh sáng: “Chú, Chú Tiền đưa tôi về nhà. Anh không được đi theo tôi, cũng không được, không được chết cùng với tôi, từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ yêu anh.”

Tay cô tuột khỏi lòng bàn tay anh, những bông hoa tuyết không ngừng thổi qua đôi gò má trắng như sứ của cô gái.

Anh hết hồn khàn giọng nói: “Đại Đại, Đại Ninh.”

Không ai trả lời anh.

Gió tuyết rít trên sườn núi, Triệu Dữ ôm chặt cô, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh nếm trải được mùi vị của sống không bằng chết.

Anh thấp giọng nói: “Không yêu anh cũng không sao, thật sự không sao mà.” Anh yêu cô là được rồi, cô kiêu ngạo xinh đẹp như thế, trước giờ cô đều không cần bất cứ thứ gì trên thế giới này níu lại.

Anh móc con hổ mã não ra bỏ vào lòng bàn tay của cô gái.

Cô nhắm nghiền hai mắt, hoa tuyết bám vào hàng lông mi dài của cô, cô vẫn đẹp như lúc đầu gặp mặt.

Triệu Dữ bồng cô dậy, đi từng bước xuống núi, anh cũng không biết đoạn đường này phải đi mất bao lâu, nó dài đằng đẵng như cả đời anh vậy.

Nếu như là cả đời thật vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Triệu Dữ cũng không còn nhớ đoạn đường sau đó trông như thế nào nữa.

Anh chỉ nhớ anh từng yêu một cô gái trẻ xinh đẹp khắc cốt ghi tâm, rồi lại đánh mất cô một cách tan nát cõi lòng. Hình như cô từng yêu anh, mà hình như cũng chưa từng yêu anh.

Năm đó tuyết rất lớn, rơi suốt nửa tháng trời, phong tỏa ngọn núi lại.

Tình yêu và niềm vui cả đời này của anh cũng đã chết vào chính cái năm đó.

Anh cũng không đi hỏi thăm quê quán của cô, chỉ xem như cô vẫn còn sống rất vui vẻ, cô đang ở một nơi mà anh không nhìn thấy được.

Thỉnh thoảng thì Triệu Dữ vẫn sẽ nhớ đến cô, nếu như quá đau khổ thì anh sẽ cố gắng thử quên đi cô.

Sau này Lan Dung Dung có đưa cho anh một cái chân nến.

Chính là chân nến mà Triệu Dữ mua vào đêm huyện Huân tổ chức lễ truyền thống, nhưng anh lại do dự không tặng nó cho cô.

Anh đột nhiên lại nhớ rất nhiều rất rất nhiều chuyện về cô, nhớ về cái đêm đầy sao ở chỗ phơi kê, nhớ dáng vẻ ngây thơ lúc cô đói đến bật tỉnh, lại nhớ lại dáng vẻ lúc cô lười biếng muốn gây sự.

Đại Ninh à, em có còn đau hay không?

Em trưởng thành rồi chưa?

[Hết quyển đầu tiên]

Tác giả có điều muốn nói:

Tam sinh hữu hạnh ngộ kiến nhĩ, túng sử bi lương dã thị tình

(Ba kiếp mới có duyên gặp em, dù kết cục có thê lương thì đó cũng là tình yêu.)

Đào lí xuân phong nhất hồ tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng

(Cách biệt mười năm trời đằng đẵng, anh thường ngồi trước ngọn đèn nghe mưa thu nhớ về em.)

Quyển về Triệu Dữ đã kết thúc rồi.

Hai câu thơ này rất hợp với anh. Anh vẫn còn xuất hiện ở quyển hai và quyển ba, đây chưa phải là kết thúc cho câu chuyện của Triệu Dữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK