Nửa đêm khi Thân Đồ Bộ tỉnh lại thì thấy mình và đàn em đang bị trói.
Anh ta đau đầu cực kì, có lẽ đầu anh ta đã động trúng thứ gì đó.
Đám đàn em hoảng hốt nói: “Lão đại, làm sao bây giờ?”
Trong lòng Thân Đồ Bộ vô cùng tức giận, ở huyện Huân, anh ta làm mưa làm gió quen rồi, làm gì nghĩ đến việc sẽ rơi vào tay một tên nào đó ở trong núi cơ chứ.
Thân Đồ Bộ nói: “Tất cả mọi người cố gắng tiến lại gần nhau, cố gắng gỡ dây thừng cho nhau, đợi khi chạy ra ngoài rồi…”
Còn chưa nói xong thì anh ta ngây người, phát hiện trên cổ mình còn có thêm một sợi dây thừng được buộc vào gốc cây, mỗi người được buộc vào những cái cây khác nhau, căn bản không thể nào tiến lại gần nhau để cởi trói.
Gương mặt Thân Đồ Bộ tối sầm lại, đôi mắt đào hoa của anh ta chợp xuống, vẻ mặt trở nên u ám.
Rất nhanh sau đó thì đám đàn em đã phát hiện được hiện thực, bọn họ không hề ngờ rằng, khó khăn lắm mới chạy ra khỏi được huyện Huân, những tưởng có thể tiếp tục sống những ngày vui vẻ nhưng không ngờ lại quay xe. Trong thôn không ai xảy ra chuyện gì hết, còn tất cả bọn họ lại bị trói lại.
Thân Đồ Bộ nói: “Đợi khi trời sáng, có người chạy đến tản bộ, chúng ta hứa hẹn điều tốt với họ, bảo họ thả chúng ta ra. Những người ở thôn núi nghèo khổ bần hèn này thế nào cũng không thông minh gì lắm đâu. Nếu dụ dỗ không thành công thì cứ ép bắt thôi, trời không tuyệt đường người mà.”
Cứ ôm ấp suy nghĩ này, trời vừa hừng sáng, mặt trời còn chưa ló dạng thì từ đằng xa, quả nhiên có một người đàn ông cầm đèn pin đi tới.
Đám đàn em vui vẻ nói: “Lão đại, lão đại!”
Thân Đồ Bộ mở to mắt, ánh mắt đào hoa lóe lên ánh sáng nhìn sang người đang đi đến.
Người đi đến là một người con trai trẻ tuổi, tuổi tác đang ở giữa ngưỡng của thanh thiếu niên và người trưởng thành, anh ta trông rất đẹp trai, lông mày rậm, mắt sáng như sao, con ngươi đen sâu hút, nhìn rất kiên quyết.
Người con trai ngồi xổm xuống lạnh lùng nói: “Thân Đồ Bộ.”
Thân Đồ Bộ không ngờ rằng anh ta lại biết mình, anh ta nhoẻn miệng cười nói: “Thả tôi ra đi, tên nhóc thối kia nhất định đã lừa anh là nó có thân phận cao quý đúng không, nó cũng là một lũ với chúng tôi, chẳng qua chỉ là một kẻ phản bội mà thôi. Tôi có một người chú ở Thái Châu, anh có thể đi nghe ngóng thử danh tiếng của ông ta. Đợi khi đến được Thái Châu rồi thì cao lương mỹ vị, địa vị hay gái đẹp tôi đều có thể cho anh hết. Tôi đã nói ra mấy lời này rồi thì nhất định sẽ không nuốt lời đâu.”
Triệu Dữ bật cười.
“Điều kiện mà anh đưa ra cũng không tồi ha, nhiều người sẽ động lòng.” Triệu Dữ nhấc chân giẫm vào tay của Thân Đồ Bộ, xương cốt phát ra tiếng bị co dãn: “Nhưng mà tiếc là anh lại gặp phải tôi.”
Thân Đồ Bộ đau đến mức méo mặt: “Dừng tay!”
Triệu Dữ lại nhấc chân, cái tay của Thân Đồ Bộ tí nữa là không thành hình nữa rồi.
Ánh mắt Thân Đồ Bộ cay nghiệt nói: “Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ phải hối hận vì những chuyện mình đã làm hôm nay.”
“Những người giãy giụa lúc sắp chết đều thích nói những điều thế này ấy.”
Triệu Dữ cầm băng keo ra dán lên miệng mỗi người bọn họ. Đến lượt thân đồ phong thì Triệu Dữ quấn băng keo lên cổ anh ta, đến khi anh ta sắp không thở nổi nữa thì mới nới lỏng tay ra.
Thế là chuyện này cứ lặp lại nhiều lần, Thân Đồ Bộ bị tra tấn một trận ra trò.
Thân Đồ Bộ thở gấp hỏi: “Tôi có thù với anh sao?”
Động tác của Triệu Dữ chầm chậm ngừng lại, anh ta lấy băng keo dán lên miệng Thân Đồ Bộ.
Giọng nói của anh ta có chút lạnh lùng: “Không có.”
Sau lưng Triệu Dữ: vầng dương đã hoàn toàn ló dạng.
—-
Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều lúng túng, không biết nên làm thế nào. Mọi người đều biết rằng, chuyện cấp bách lúc này là phải giải đám người Thân Đồ Bộ đến cục cảnh sát.
Trang Hoành Tu nhanh chóng nói: “Để cho an toàn thì chúng ta phải tự mình giải Thân Đồ Bộ về huyện Huân, Thân Đồ Bộ xảo quyệt tàn nhẫn, lỡ như giao nộp cho huyện khác không có được sự chú trọng, anh chạy trốn ra ngoài thì cả thôn này sẽ bị báo thù mất.”
Đại Ninh ngậm kẹo mút, nghiêng đầu sang nhìn cậu bé này: “Em muốn lừa mấy người bảo vệ em về đến nhà chứ gì?”
Mặt của Trang Hoành Tu đỏ bừng lên.
Người dân trong thôn không nghe lời anh ta, mọi người nhìn sang theo tiềm thức, lắng nghe cách nghĩ của Triệu Dữ. Triệu Dữ trầm ngâm một hồi: “Lời Trang Hoành Tu nói nhất định cũng có lý, để cho an toàn thì chúng ta phải đưa Thân Đồ Bộ đến huyện Huân. Có người nào bằng lòng đi với tôi một chuyến hay không?”
Lúc thảo luận thì mọi người rất nhiệt tình, nhưng bây giờ lại không có ai phát ra tiếng động gì. Dân trong thôn lo sợ nhìn nhau, nơi đó cách nhà xa như thế thì việc di chuyển tù nhân vừa tốn tiền vừa tốn sức.
Bên cạnh Triệu Dữ có một cánh tay nhỏ giơ lên: “Tôi nè tôi nè.”
Cô cả nắm lấy tay áo của Triệu Dữ: “Mấy người nhát gan, tự tư tự lợi này không đi với anh thì tôi đi với anh ha.”
Gương mặt của Triệu Dữ dịu dàng hơn một chút, mở miệng dạy dỗ cô: “Đừng có ăn nói lung tung, người ta tự có suy nghĩ, mấy ngày này đang vào mùa bận rộn nên không thể đi được.”
Lời này không phải nói ra để dạy dỗ Đại Ninh, mà là cố ý nói cho mấy người thôn dân nghe, để cho bọn họ có cớ để diện.
Quả nhiên khi vừa nghe thấy lời này thì không ít người bắt đầu ra vẻ ngại ngùng.
Anh Xuyên đứng ra: “Anh Dữ, bảo vệ thôn làng là một chuyện vui lớn, để tôi đi với anh.”
Lý Tráng gãi gãi đầu, giơ tay lên nói: “Tính cho tôi một vé luôn.”
Ngày càng có nhiều người tự nguyện, Triệu Dữ không muốn dẫn theo hết, anh ta chọn theo tám người thôn dân trẻ trung khỏe khoắn. Áp giải Thân Đồ Bộ đi rồi sẵn tiện tiễn Trang Hoành Tu về nhà.
Trang Hoành Tu rất cảm động nói: “Em sẽ trả ơn cho mọi người.”
Không ai xem câu nói này ra gì, nhưng được người ta cảm ơn thì trong lòng cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Triệu Dữ tiếp tục nói: “Ngày mai xuất phát, hôm nay không cần cho mấy người này ăn cơm đâu, dùng sự chết đói để uy hiếp, thì bọn họ mới ngoan ngoãn đi theo chúng ta được.”
Nhờ việc bắt giữ Thân Đồ Bộ một cách dễ dàng, bây giờ Triệu Dữ nói gì thì mọi người cũng răm rắp nghe theo.
Sau khi giải tán thì có một gương mặt trắng như sứ ghé sát lại gương mặt của Triệu Dữ.
“Tôi thì sao tôi thì sao? Tôi có đi theo được không?”
Triệu Dữ kìm nén ý cười trong mắt: “Đừng có thấy náo nhiệt nào cũng muốn tham gia vào, cô ở lại trong thôn, có chú Tiền chăm sóc cho, vừa an toàn vừa thoải mái. Huyện Huân ở xa như vậy, cô ngồi xe cũng cảm thấy khó chịu.”
Đại Ninh thấy Triệu Dữ thật sự không dẫn cô theo thì có chút tức giận, rõ ràng cô là người đầu tiên đứng ra muốn đi mà.
Triệu Dữ vẫn còn muốn nói gì đó thì trong miệng đã bị nhét một cây kẹo mút đã bị mút nửa vào, cô đá anh ta một cái, rồi quay người rời đi: “Hứ, không dẫn theo thì không dẫn theo, ai thèm đâu chứ.”
Trong miệng là một cây kẹo mút mùi dâu, vị ngọt bất ngờ tản ra.
Người con gái quậy phá giờ không còn thấy bóng hình đâu nữa rồi. Triệu Dữ cụp mắt xuống cười cười, thay vì buộc tội cô làm loạn khi tức giận thì anh ta bình tĩnh nhai viên kẹo trong miệng rồi vứt que kẹo đi.
Trời muộn một chút thì Triệu Dữ tìm chú Tiền để mượn một chiếc xe năm người.
Chú Tiền là người biết phân biệt đúng sai, khi biết Triệu Dữ sẽ áp giải những tên tội phạm ác độc đi báo án, mấy người họ còn xém chút đã làm hại đến cô cả thì ông ta đã đồng ý ngay lập tức.
Không chỉ như thế, chú Tiền còn giúp đỡ cung cấp các vật cần thiết, dặn dò Triệu Dữ cả đường đi phải cẩn thận.
Triệu Dữ gật đầu, quay về nhà dặn dò Triệu Bình chăm sóc tốt cho bố mẹ và Triệu An An.
Ngày thứ hai, khi trời vừa tờ mờ sáng thì đám người Triệu Dữ giải Thân Đồ Bộ đi theo đường nhỏ ra khỏi ngọn núi.
Vốn dĩ Thân Đồ Bộ cũng không phối hợp gì, nhưng thái độ của Triệu Dữ lại lạnh lùng như băng: Hoặc là chết đói, hoặc là đi đến cục cảnh sát.
Đi cục cảnh sát thì chí ít cũng có một tia hy vọng sống sót, Thân Đồ Bộ không được chọn, anh ta nhìn Triệu Dữ có lẽ tính tình cũng không tệ, nhưng lại là một tên ác độc. Anh ta kìm nén sự đói khát trong bụng, đi theo đám người kia.
Mới đi hơn mười phút thì bước đi của Triệu Dữ ngừng lại.
“Các người đi tiếp đi, tí nữa tôi sẽ đi theo.”
Dọc theo bìa núi rừng, Triệu Dữ đi lại mấy bước thì thấy một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp, vừa đi vừa trách móc, tay còn đang quơ quơ đuổi muỗi.
Triệu Dữ đi sang, gỡ chiếc lá khô trên đầu xuống cho cô: “Không phải đã nói là cô ở lại trong thôn rồi sao, sao cô lại đến đây nữa?”
Đại Ninh nói: “Ai nói gì với anh! Cái rừng già núi sâu này của các anh chán gần chết, tôi cũng muốn đi huyện Huân chơi, tôi nhớ huyện Huân có nhiều đồ ăn lắm, bánh nếp, bánh đậu…”
Triệu Dữ: “Cô muốn ăn cái gì, lúc tôi về sẽ mang về cho cô.”
“Không cần anh mang, tôi muốn tự mình đi ăn.”
Cô cả tùy hứng lên thì ai cũng hết cách cả, Triệu Dữ cảnh cáo cô: “Từ rừng đi ra ngoài phải mất bốn giờ đồng hồ, cô có chịu được hay không?”
Đại Ninh cho đây là chuyện nhỏ: “Tôi có thể.”
“Cô chạy ra đây có nói với chú Tiền chưa?”
“Tôi có viết thư để lại trong phòng ấy, rốt cuộc là anh có dẫn tôi đi theo hay không, không dẫn tôi sẽ tự mình đi đó!”
Lần này Triệu Dữ cũng không thể nói thêm gì nữa rồi, chỉ đành dặn dò nói: “Đi theo cũng được nhưng không được chạy lung tung, cũng không được chọc ghẹo Thân Đồ Bộ.”
Đại Ninh luôn miệng đồng ý.
Cô vui vẻ ôm lấy cánh tay của anh ta: “Nhanh đi, chúng ta đuổi theo mọi người thôi.”
Đoàn bộ đội có ý đợi Triệu Dữ, bởi vậy không bao lâu thì Đại Ninh và Triệu Dữ đã đuổi kịp đám người Trang Hoành Tu rồi, mọi người nhìn thấy cô cả thì vô cùng lấy làm lạ.
Triệu Dữ cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Tiếp tục đi thôi.”
Đại Ninh vui vẻ chắp tay sau lưng đi ngang qua đám người bọn họ, nhìn nhìn người này, nhìn nhìn người kia. Thật sự cô rất xinh đẹp, mấy người con trai nhìn cô đều đỏ cả mặt.
Đại Ninh dừng lại trước mặt một người con trai.
Người con trai cúi đầu rất thấp, ngại ngùng không dám nhìn cô.
Ánh nhìn của Triệu Dữ vẫn luôn đổ dồn về Đại Ninh, vừa muốn bảo cô không được giở trò gì thì Đại Ninh liền mở cái nón của “người con trai” ra.
Đỗ Điềm búi tóc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đại Ninh nghiêng đầu, cười hi hi nói: “Anh trai này, nhìn anh quen quá.”
Đỗ Điềm: “...” Cô ta thật sự rất rất rất rất muốn đánh chết Kỷ Đại Ninh!
Lúc này Triệu Dữ đi qua, anh ta cau mày nói: “Đỗ Điềm, sao em lại đi theo vậy?”
Đám người này rất đông, lúc trời còn chưa sáng, Triệu Dữ chỉ xem xem có thiếu người nào không, còn có thêm một người thì thật sự rất khó nhìn ra. Lại cộng thêm việc Đỗ Điềm cũng thông minh, cô ta không đi theo đám người thôn dân mà hòa vào trong đám người Thân Đồ Bộ. Nếu như không phải cô cả phát hiện thì có lẽ lúc lên xe bọn họ mới phát hiện ra là có Đỗ Điềm đi theo.
Đỗ Điềm nói: “Em cũng muốn đóng góp một phần cho thôn mình thôi, có thêm một người thì giám sát chặt chẽ hơn một chút.”
Triệu Dữ nói: “Mấy người này đã đủ lắm rồi, một cô gái như em đi trên đường bất tiện biết bao nhiêu, quay về đi.”
Giọng nói của Đỗ Điềm có chút ấm ức, cô ta nhìn sang Đại Ninh: “Sao Kỷ Đại Ninh lại có thể đi còn em lại không thể đi, rõ ràng là em đi để làm chuyện tốt mà. Anh Triệu Dữ, chúng ta mới là người lớn lên từ nhỏ cùng nhau, anh làm như vậy đúng là quá không công bằng rồi.”
Triệu Dữ thấy cô ta không nghe lời thì cũng lười nói lý với cô ta.
“Tùy em.”
Triệu Dữ đi đến trước mặt đám người đó dẫn đường, Lý Tráng ghé sát lại gần cười rồi an ủi Đỗ Điềm: “Em đừng có giận, Triệu Dữ cũng là vì lòng tốt mà, đoạn đường này đi rất cực. Đỗ Điềm, mọi người đều biết bụng dạ em rất tốt.”
Đỗ Điềm không hề muốn để tâm đến người con trai tàn lụi này, cô ta cười cho có lệ.
Trong biển tri thức của Đại Ninh, Thanh Đoàn ngạc nhiên nói: “Sao cô biết Đỗ Điềm cũng đi theo vậy?”
Bởi vậy nó cứ luôn nghĩ, sao tự nhiên cô cả lại không sợ khổ, sống chết đòi đi theo. Thì ra là bởi vì Đỗ Điềm cũng đi theo.
Đại Ninh nói: “Hôm qua lúc mọi người tranh luận, vừa nhìn cái bộ dạng lấm la lấm lét đó của Đỗ Điềm thì liền biết là muốn kiếm chuyện. Càng huống hồ gì cậu cũng nói Đỗ Điềm có mệnh nữ chính, nếu như nữ chính mà từ bỏ nam chính một cách dễ dàng vậy, thì cô ta còn là nữ chính cái gì nữa chứ?”
Nam tần văn có ba nam chính, chỉ có mình Đỗ Điềm là đủ tư cách làm nữ chính, dĩ nhiên cô ta là con rắn chết vẫn có độc rồi.
Lần đầu tiên Thanh Đoàn thấy nữ phụ như Đại Ninh cũng rất đáng tin.
Một đám người mới đi chưa đến một giờ thì Đại Ninh đang ngắm nhìn xung quanh ủ rũ ghé sát vào Triệu Dữ.
“Chân tôi đau quá.”
Triệu Dữ nói: “Kiên trì chút nữa đi.”
Đại Ninh níu lấy tay áo của anh ta: “Thật sự đau, rất rất đau.”
Triệu Dữ cúi đầu xuống nhìn giày của cô, cô cả là một người yêu cái đẹp, để hợp với cái váy liền thân màu hồng cánh sen ngày hôm nay, cô đã chọn một đôi giày quai hậu màu hồng cánh sen, đẹp thì đẹp đó, nhưng vừa nhìn là biết không thích hợp để đi bộ.
Đám người Thân Đồ Bộ, lại thêm thôn dân, có gần ba người người, thật sự Triệu Dữ không tiện nhìn xem cô rốt cuộc bị sao nữa rồi.
Triệu Dữ tưởng cô cả cố ý làm loạn nên giọng nói anh ta có chút nghiêm túc hơn: “Nếu như cô đã muốn đi theo thì không được gây sự vào lúc này. Đường đến huyện Huân xa lắm, chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Đại Ninh làm gì quan tâm đến mấy chuyện này, chân cô thật sự đau mà.
Đôi giày quai hậu màu hồng cánh sen là giày mới, là đồ mới mà hôm qua chú Tiền mới mang qua, cô vừa nhìn thì liền thấy vô cùng thích thú rồi, nhưng hôm nay vui vẻ mang vào, không ngờ trong giày không đủ mềm mại, nên có chút đau chân.
Mắt cô ngấn lê, lúc nói chuyện cũng có chút thút thít: “Triệu Dữ, thật sự lần này tôi không có lừa anh, tôi thấy chắc chảy máu rồi.”
Thấy Đại Ninh không giống như đang nói dối, sắc mặt Triệu Dữ liền thay đổi.
Anh ta nói với đám người: “Mọi người cứ tiếp tục đi đi, tí nữa tôi và cô cả sẽ đuổi theo.”
Triệu Dữ không để ý nổi đến ánh nhìn của những người khác nữa, anh ta đỡ cô đi vào cánh rừng bên cạnh. Triệu Dữ ngồi xổm xuống cởi giày cô ra, sau gót chân trắng nõn của cô cả quả nhiên đã xước một lớp da, thậm chí còn chảy cả máu.
Gương mặt Triệu Dữ có chút tối sầm lại, anh ta xoa xoa chân cho cô, rồi cởi cả hai chiếc giày ra, ôm ngang người Đại Ninh.
“Sao lại không nói sớm?”
Với tính khí nhõng nhẽo của Đại Ninh, đáng ra thì cô phải nên nhõng nhẽo từ sớm rồi, chứ không đợi đến bây giờ.
Đại Ninh ôm lấy cái cổ của Triệu Dữ, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Tôi biết đây là lần đầu tiên anh dẫn đoàn, tôi làm loạn lên cũng không hay lắm.”
Bước chân của Triệu Dữ ngưng bặt lại.
Lúc cô đáng ghét khiến người khác cảm thấy phiền, lúc cô ngoan lại khiến trong lòng người ta thấy ấm áp vô cùng.
Chuyện của Thân Đồ Bộ khiến Triệu Dữ có uy tín trong lòng mọi người rồi. Ai cũng biết rõ nếu như không có Triệu Dữ thì thôn trang cách biệt với thế giới bên ngoài không có cách nào cầu cứu, không biết họ sẽ bị đám du côn Thân Đồ Bộ này hành hạ đến mức độ nào nữa,
Đây chính là cơ hội của Triệu Dữ, trong lòng anh ta hiểu rõ.
Thân là người dẫn đầu, ôm theo một cô gái đi thì không đúng lắm. Triệu Dữ nhìn xuống, gạt bỏ hết những suy nghĩ trong lòng, thấp giọng nói: “Không sao đâu, còn có chỗ nào không thoải mái nữa thì cứ việc nói với tôi.”
Đại Ninh vùi má vào lồng ngực của anh ta.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải mềm lòng.
Thanh Đoàn im lặng không lên tiếng, sáng nay rõ ràng Đại Ninh đã chọn ra một đôi đẹp hệt như này, nhưng lại là một đôi hồng cánh sen không làm đau chân, cuối cùng cô lại chọn đôi này.
Đại Ninh không hề đơn giản như những gì nó nhìn thấy.
—-
Đỗ Điềm thấy Triệu Dữ và Đại Ninh rời đội, không nhịn được phải nhìn về sau.
Lý Tráng nói: “Đừng lo lắng, Triệu Dữ có thể đuổi kịp chúng ta mà.”
Không lâu sau, Triệu Dữ ôm theo Đại Ninh quay lại, xém chút thì Đỗ Điềm không còn cười được nữa. Đây là áp giải phạm nhân, chứ đâu phải đi du lịch, rốt cuộc Kỷ Đại Ninh có phân biệt được xem đây là tình hình gì hay không?
Có thôn dân quan tâm hỏi han: “Cô Kỷ bị làm sao thế?”
Triệu Dữ nói: “Chân cô ấy bị thương rồi, tôi đưa cô ấy ra khỏi rừng trước, đi tìm bác sĩ.”
Đỗ Điềm không tán đồng nhìn sang Đại Ninh, nói năng đầy lý lẽ: “Cô Kỷ, đi ra ngoài núi phải mất bốn tiếng đồng hồ, giờ còn chưa tới một tiếng đồng hồ nữa, anh Triệu Dữ có thể bồng cô suốt ba giờ hay không? Hơn nữa, mọi người đều đang tranh thủ đi, cô làm lỡ giờ đi thì cũng không hay, nếu như cô có thể kiên trì thì hãy kiên cường lên một chút, tự mình đi đi.”
Lời này của Đỗ Điềm vừa nghe thì thấy rất có lý.
Nhưng Đại Ninh căn bản không phải người nói đại lý gì, cô nói với Đỗ Điềm: “Tôi cũng đâu có bảo cô bồng, Triệu Dữ còn chưa nói gì mà.”
Triệu Dữ nói: “Không sao, tiếp tục đi đi, không làm lỡ giờ đi đâu, tôi sẽ chăm sóc cho cô cả.”
Anh ta đã nói như thế rồi thì những người khác dĩ nhiên không có ý kiến gì, suy cho cùng xe mà mọi người đi cũng do Đại Ninh cung cấp cho mà. Dùng đồ của người ta, thì cũng không nên chê người ta là gánh nặng nhỉ?
Còn nữa, cô cả lại là một cô gái xinh đẹp, đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng vui vẻ cõng cô một đoạn đường ấy.
Triệu Dữ không hề nhờ đến người khác, anh ta ôm Đại Ninh đi suốt ba tiếng đồng hồ.
Mới đầu thu, ánh mặt trời trong rừng có chút chói chang, trên trán Triệu Dữ toàn là mồ hôi. Đại Ninh móc mấy tờ khăn giấy từ trong cái túi nhỏ mang theo bên mình lau mồ hôi cho anh ta.
Gương mặt của Triệu Dữ dịu dàng hơn mấy phần, thấy có người nhìn qua, anh ta thấp giọng nói: “Không cần.”
Đại Ninh cũng không miễn cưỡng, vừa hay là rất nhanh sau đã nhìn thấy chiếc xe chú Tiền cung cấp, một đám người vào trong ngồi, thở phào nhẹ nhõm.
Chú Tiền rất kĩ tính, sợ thôn dân không biết lái xe nên có thuê thêm cả tài xế.
Mấy người tài xế này đều là tài xế được thuê tạm thời, không biết cô cả. Đám người Thân Đồ Bộ có hai mươi hai người, bên phía Triệu Dữ, tính luôn Đại Ninh và Đỗ Điềm thì có mười ba người, tổng cộng có ba mươi lăm người, đã vượt quá số người mà chiếc xe đò kia có thể vận chuyển rồi, vừa hay là chú Tiền tinh tế, có thuê thêm một chiếc xe chở hành lý cho bọn họ, lúc này có rất nhiều chỗ ngồi trống.
Đám thôn dân biết Thân Đồ Bộ là một người xấu, nên không ai chịu ngồi chung xe với anh ta.
Triệu Dữ nói: “Tôi tự mình coi chừng anh ta.”
Anh ta bồng đại ninh vào trong xe, để cô đi chung xe với anh Xuyên.
“Tôi đi ra xe đặt hành lý phía sau trông chừng Thân Đồ Bộ, cô ngồi ở đây, có anh Xuyên lo cho cô, có chuyện gì thì lại gọi tôi nhé?”
Đại Ninh gật đầu.
Niệm tình Triệu Dữ ôm cô suốt cả đường đi, nên cô cũng không đưa ra yêu cầu gì khác.
Triệu Dữ đi ra phía sau tự mình giám sát Thân Đồ Bộ. Đến giờ cơm trưa thì Triệu Dữ tháo miếng băng keo trên miệng Thân Đồ Bộ ra.
Đôi mắt đào hoa của Thân Đồ Bộ khẽ khép hờ lại.
“Thì ra là như thế, anh thích cái cô cả xinh đẹp kia, bởi vậy hôm qua mới báo thù ông đây ha.” Anh ta đã nhịn cả ngày, giờ lại muốn là Triệu Dữ thấy khó chịu: “Hứ, bởi vì tôi muốn hôn cô ấy sờ cô ấy hả? Không lẽ anh chưa bao giờ hôn cô ấy sao? Cũng đúng, vừa nhìn liền biết nhà cô ấy có tiền, cái loại như anh…”
Triệu Dữ mở hộp cơm ra, mặt không cảm xúc đút cơm vào miệng anh ta.
“Nói một câu nữa thì khỏi ăn luôn.”
Thân Đồ Bộ: …”
Đổi lại là tình cảnh khác thì anh ta sẽ thích người như Triệu Dữ, nhưng bây giờ ngoài việc trong lòng thấy vô cùng xấu hổ thì anh ta đã không còn có suy nghĩ khác nữa rồi.
Xe đã lái cả ngày, vừa tối thì dừng lại trước một cái nhà nghỉ.
Chú Tiền đã đặt sẵn phòng, nhưng sau khi tất cả mọi người đi đến thì mới phát hiện một vấn đề, vốn dĩ phòng ốc đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng bây giờ lại có thêm hai người, không đủ phòng ở.
Triệu Dữ nhớ đến lời nói thô lỗ ban ngày của thân đồ phong thì liền lạnh lùng nói: “Buổi tối cứ trói mấy người thân đồ phong vào các chân giường khác nhau.”
Như vậy thì một phòng vốn dĩ ngủ được hai người thì có thể nhốt được bốn người.
Tuy rằng đã có phòng rộng, nhưng giờ lại có mười hai người, vừa tính thì phải có một phòng phải ngủ hai người.
Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong lòng Đỗ Điềm, cô ta nhanh chóng nói: “Tôi với cô cả ở một phòng đi, chân cô ấy bị thương, đều là con gái với nhau, tôi cũng biết trị thương, có thể tiện đường chăm sóc cô ấy.”
Lý Tráng khen ngợi nói: “Đỗ Điềm, em thật là tốt bụng mà.”
Đại Ninh bĩu môi, chê nói: “Tôi không ngủ cùng với cô ấy, Triệu Dữ, tôi muốn…”
Triệu Dữ bịt miệng cô lại, nếu như cô mà nói ra nửa câu sau thì có lẽ sẽ là tin đầu trên các trang báo mất. Vẻ mặt Triệu Dữ bình tĩnh nói: “Cứ như vậy đi, trói chặt đám người thân đồ phong, mấy người còn lại mỗi người một phòng. Đỗ Điềm, em ngủ chung phòng với cô cả, giúp đỡ lẫn nhau.”
Đỗ Điềm mỉm cười gật đầu.
Cả đường đi Đại Ninh không vui, mãi đến khi Triệu Dữ đặt cô xuống.
“Tối nay tôi sẽ đi mua giày cho cô, mang cỡ bao nhiêu?”
Đại Ninh nói: “Ba mươi lăm, tôi không ngủ với Đỗ Điềm xấu xí đó đâu, tôi không cần cô ta chăm sóc.”
Triệu Dữ lắc đầu nói: “Đối diện phòng của thôn dân đều có côn đồ ở đó, buổi tối bọn họ sẽ cách một khoảng thời gian đi sang bên đó xem xem. Phòng của cô và Đỗ Điềm ở bên trong, là phòng an toàn nhất. Chân cô bị thương rồi, Đỗ Điềm biết khám bệnh, cũng có thể chăm sóc cho cô.”
Vừa nghe thấy có nguy hiểm, linh tính của Đại Ninh lại như được mách bảo.
Cô đặt cằm lên vai Triệu Dữ, nhỏ tiếng nói với anh ta: “Triệu Dữ, chi bằng tôi ngủ chung với anh nhé?”
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Ninh: Tôi có một suy nghĩ táo bạo…
Triệu Dữ: Lấy tay bịt miệng: Được rồi, không được nói.
—
Anh ta đau đầu cực kì, có lẽ đầu anh ta đã động trúng thứ gì đó.
Đám đàn em hoảng hốt nói: “Lão đại, làm sao bây giờ?”
Trong lòng Thân Đồ Bộ vô cùng tức giận, ở huyện Huân, anh ta làm mưa làm gió quen rồi, làm gì nghĩ đến việc sẽ rơi vào tay một tên nào đó ở trong núi cơ chứ.
Thân Đồ Bộ nói: “Tất cả mọi người cố gắng tiến lại gần nhau, cố gắng gỡ dây thừng cho nhau, đợi khi chạy ra ngoài rồi…”
Còn chưa nói xong thì anh ta ngây người, phát hiện trên cổ mình còn có thêm một sợi dây thừng được buộc vào gốc cây, mỗi người được buộc vào những cái cây khác nhau, căn bản không thể nào tiến lại gần nhau để cởi trói.
Gương mặt Thân Đồ Bộ tối sầm lại, đôi mắt đào hoa của anh ta chợp xuống, vẻ mặt trở nên u ám.
Rất nhanh sau đó thì đám đàn em đã phát hiện được hiện thực, bọn họ không hề ngờ rằng, khó khăn lắm mới chạy ra khỏi được huyện Huân, những tưởng có thể tiếp tục sống những ngày vui vẻ nhưng không ngờ lại quay xe. Trong thôn không ai xảy ra chuyện gì hết, còn tất cả bọn họ lại bị trói lại.
Thân Đồ Bộ nói: “Đợi khi trời sáng, có người chạy đến tản bộ, chúng ta hứa hẹn điều tốt với họ, bảo họ thả chúng ta ra. Những người ở thôn núi nghèo khổ bần hèn này thế nào cũng không thông minh gì lắm đâu. Nếu dụ dỗ không thành công thì cứ ép bắt thôi, trời không tuyệt đường người mà.”
Cứ ôm ấp suy nghĩ này, trời vừa hừng sáng, mặt trời còn chưa ló dạng thì từ đằng xa, quả nhiên có một người đàn ông cầm đèn pin đi tới.
Đám đàn em vui vẻ nói: “Lão đại, lão đại!”
Thân Đồ Bộ mở to mắt, ánh mắt đào hoa lóe lên ánh sáng nhìn sang người đang đi đến.
Người đi đến là một người con trai trẻ tuổi, tuổi tác đang ở giữa ngưỡng của thanh thiếu niên và người trưởng thành, anh ta trông rất đẹp trai, lông mày rậm, mắt sáng như sao, con ngươi đen sâu hút, nhìn rất kiên quyết.
Người con trai ngồi xổm xuống lạnh lùng nói: “Thân Đồ Bộ.”
Thân Đồ Bộ không ngờ rằng anh ta lại biết mình, anh ta nhoẻn miệng cười nói: “Thả tôi ra đi, tên nhóc thối kia nhất định đã lừa anh là nó có thân phận cao quý đúng không, nó cũng là một lũ với chúng tôi, chẳng qua chỉ là một kẻ phản bội mà thôi. Tôi có một người chú ở Thái Châu, anh có thể đi nghe ngóng thử danh tiếng của ông ta. Đợi khi đến được Thái Châu rồi thì cao lương mỹ vị, địa vị hay gái đẹp tôi đều có thể cho anh hết. Tôi đã nói ra mấy lời này rồi thì nhất định sẽ không nuốt lời đâu.”
Triệu Dữ bật cười.
“Điều kiện mà anh đưa ra cũng không tồi ha, nhiều người sẽ động lòng.” Triệu Dữ nhấc chân giẫm vào tay của Thân Đồ Bộ, xương cốt phát ra tiếng bị co dãn: “Nhưng mà tiếc là anh lại gặp phải tôi.”
Thân Đồ Bộ đau đến mức méo mặt: “Dừng tay!”
Triệu Dữ lại nhấc chân, cái tay của Thân Đồ Bộ tí nữa là không thành hình nữa rồi.
Ánh mắt Thân Đồ Bộ cay nghiệt nói: “Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ phải hối hận vì những chuyện mình đã làm hôm nay.”
“Những người giãy giụa lúc sắp chết đều thích nói những điều thế này ấy.”
Triệu Dữ cầm băng keo ra dán lên miệng mỗi người bọn họ. Đến lượt thân đồ phong thì Triệu Dữ quấn băng keo lên cổ anh ta, đến khi anh ta sắp không thở nổi nữa thì mới nới lỏng tay ra.
Thế là chuyện này cứ lặp lại nhiều lần, Thân Đồ Bộ bị tra tấn một trận ra trò.
Thân Đồ Bộ thở gấp hỏi: “Tôi có thù với anh sao?”
Động tác của Triệu Dữ chầm chậm ngừng lại, anh ta lấy băng keo dán lên miệng Thân Đồ Bộ.
Giọng nói của anh ta có chút lạnh lùng: “Không có.”
Sau lưng Triệu Dữ: vầng dương đã hoàn toàn ló dạng.
—-
Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều lúng túng, không biết nên làm thế nào. Mọi người đều biết rằng, chuyện cấp bách lúc này là phải giải đám người Thân Đồ Bộ đến cục cảnh sát.
Trang Hoành Tu nhanh chóng nói: “Để cho an toàn thì chúng ta phải tự mình giải Thân Đồ Bộ về huyện Huân, Thân Đồ Bộ xảo quyệt tàn nhẫn, lỡ như giao nộp cho huyện khác không có được sự chú trọng, anh chạy trốn ra ngoài thì cả thôn này sẽ bị báo thù mất.”
Đại Ninh ngậm kẹo mút, nghiêng đầu sang nhìn cậu bé này: “Em muốn lừa mấy người bảo vệ em về đến nhà chứ gì?”
Mặt của Trang Hoành Tu đỏ bừng lên.
Người dân trong thôn không nghe lời anh ta, mọi người nhìn sang theo tiềm thức, lắng nghe cách nghĩ của Triệu Dữ. Triệu Dữ trầm ngâm một hồi: “Lời Trang Hoành Tu nói nhất định cũng có lý, để cho an toàn thì chúng ta phải đưa Thân Đồ Bộ đến huyện Huân. Có người nào bằng lòng đi với tôi một chuyến hay không?”
Lúc thảo luận thì mọi người rất nhiệt tình, nhưng bây giờ lại không có ai phát ra tiếng động gì. Dân trong thôn lo sợ nhìn nhau, nơi đó cách nhà xa như thế thì việc di chuyển tù nhân vừa tốn tiền vừa tốn sức.
Bên cạnh Triệu Dữ có một cánh tay nhỏ giơ lên: “Tôi nè tôi nè.”
Cô cả nắm lấy tay áo của Triệu Dữ: “Mấy người nhát gan, tự tư tự lợi này không đi với anh thì tôi đi với anh ha.”
Gương mặt của Triệu Dữ dịu dàng hơn một chút, mở miệng dạy dỗ cô: “Đừng có ăn nói lung tung, người ta tự có suy nghĩ, mấy ngày này đang vào mùa bận rộn nên không thể đi được.”
Lời này không phải nói ra để dạy dỗ Đại Ninh, mà là cố ý nói cho mấy người thôn dân nghe, để cho bọn họ có cớ để diện.
Quả nhiên khi vừa nghe thấy lời này thì không ít người bắt đầu ra vẻ ngại ngùng.
Anh Xuyên đứng ra: “Anh Dữ, bảo vệ thôn làng là một chuyện vui lớn, để tôi đi với anh.”
Lý Tráng gãi gãi đầu, giơ tay lên nói: “Tính cho tôi một vé luôn.”
Ngày càng có nhiều người tự nguyện, Triệu Dữ không muốn dẫn theo hết, anh ta chọn theo tám người thôn dân trẻ trung khỏe khoắn. Áp giải Thân Đồ Bộ đi rồi sẵn tiện tiễn Trang Hoành Tu về nhà.
Trang Hoành Tu rất cảm động nói: “Em sẽ trả ơn cho mọi người.”
Không ai xem câu nói này ra gì, nhưng được người ta cảm ơn thì trong lòng cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Triệu Dữ tiếp tục nói: “Ngày mai xuất phát, hôm nay không cần cho mấy người này ăn cơm đâu, dùng sự chết đói để uy hiếp, thì bọn họ mới ngoan ngoãn đi theo chúng ta được.”
Nhờ việc bắt giữ Thân Đồ Bộ một cách dễ dàng, bây giờ Triệu Dữ nói gì thì mọi người cũng răm rắp nghe theo.
Sau khi giải tán thì có một gương mặt trắng như sứ ghé sát lại gương mặt của Triệu Dữ.
“Tôi thì sao tôi thì sao? Tôi có đi theo được không?”
Triệu Dữ kìm nén ý cười trong mắt: “Đừng có thấy náo nhiệt nào cũng muốn tham gia vào, cô ở lại trong thôn, có chú Tiền chăm sóc cho, vừa an toàn vừa thoải mái. Huyện Huân ở xa như vậy, cô ngồi xe cũng cảm thấy khó chịu.”
Đại Ninh thấy Triệu Dữ thật sự không dẫn cô theo thì có chút tức giận, rõ ràng cô là người đầu tiên đứng ra muốn đi mà.
Triệu Dữ vẫn còn muốn nói gì đó thì trong miệng đã bị nhét một cây kẹo mút đã bị mút nửa vào, cô đá anh ta một cái, rồi quay người rời đi: “Hứ, không dẫn theo thì không dẫn theo, ai thèm đâu chứ.”
Trong miệng là một cây kẹo mút mùi dâu, vị ngọt bất ngờ tản ra.
Người con gái quậy phá giờ không còn thấy bóng hình đâu nữa rồi. Triệu Dữ cụp mắt xuống cười cười, thay vì buộc tội cô làm loạn khi tức giận thì anh ta bình tĩnh nhai viên kẹo trong miệng rồi vứt que kẹo đi.
Trời muộn một chút thì Triệu Dữ tìm chú Tiền để mượn một chiếc xe năm người.
Chú Tiền là người biết phân biệt đúng sai, khi biết Triệu Dữ sẽ áp giải những tên tội phạm ác độc đi báo án, mấy người họ còn xém chút đã làm hại đến cô cả thì ông ta đã đồng ý ngay lập tức.
Không chỉ như thế, chú Tiền còn giúp đỡ cung cấp các vật cần thiết, dặn dò Triệu Dữ cả đường đi phải cẩn thận.
Triệu Dữ gật đầu, quay về nhà dặn dò Triệu Bình chăm sóc tốt cho bố mẹ và Triệu An An.
Ngày thứ hai, khi trời vừa tờ mờ sáng thì đám người Triệu Dữ giải Thân Đồ Bộ đi theo đường nhỏ ra khỏi ngọn núi.
Vốn dĩ Thân Đồ Bộ cũng không phối hợp gì, nhưng thái độ của Triệu Dữ lại lạnh lùng như băng: Hoặc là chết đói, hoặc là đi đến cục cảnh sát.
Đi cục cảnh sát thì chí ít cũng có một tia hy vọng sống sót, Thân Đồ Bộ không được chọn, anh ta nhìn Triệu Dữ có lẽ tính tình cũng không tệ, nhưng lại là một tên ác độc. Anh ta kìm nén sự đói khát trong bụng, đi theo đám người kia.
Mới đi hơn mười phút thì bước đi của Triệu Dữ ngừng lại.
“Các người đi tiếp đi, tí nữa tôi sẽ đi theo.”
Dọc theo bìa núi rừng, Triệu Dữ đi lại mấy bước thì thấy một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp, vừa đi vừa trách móc, tay còn đang quơ quơ đuổi muỗi.
Triệu Dữ đi sang, gỡ chiếc lá khô trên đầu xuống cho cô: “Không phải đã nói là cô ở lại trong thôn rồi sao, sao cô lại đến đây nữa?”
Đại Ninh nói: “Ai nói gì với anh! Cái rừng già núi sâu này của các anh chán gần chết, tôi cũng muốn đi huyện Huân chơi, tôi nhớ huyện Huân có nhiều đồ ăn lắm, bánh nếp, bánh đậu…”
Triệu Dữ: “Cô muốn ăn cái gì, lúc tôi về sẽ mang về cho cô.”
“Không cần anh mang, tôi muốn tự mình đi ăn.”
Cô cả tùy hứng lên thì ai cũng hết cách cả, Triệu Dữ cảnh cáo cô: “Từ rừng đi ra ngoài phải mất bốn giờ đồng hồ, cô có chịu được hay không?”
Đại Ninh cho đây là chuyện nhỏ: “Tôi có thể.”
“Cô chạy ra đây có nói với chú Tiền chưa?”
“Tôi có viết thư để lại trong phòng ấy, rốt cuộc là anh có dẫn tôi đi theo hay không, không dẫn tôi sẽ tự mình đi đó!”
Lần này Triệu Dữ cũng không thể nói thêm gì nữa rồi, chỉ đành dặn dò nói: “Đi theo cũng được nhưng không được chạy lung tung, cũng không được chọc ghẹo Thân Đồ Bộ.”
Đại Ninh luôn miệng đồng ý.
Cô vui vẻ ôm lấy cánh tay của anh ta: “Nhanh đi, chúng ta đuổi theo mọi người thôi.”
Đoàn bộ đội có ý đợi Triệu Dữ, bởi vậy không bao lâu thì Đại Ninh và Triệu Dữ đã đuổi kịp đám người Trang Hoành Tu rồi, mọi người nhìn thấy cô cả thì vô cùng lấy làm lạ.
Triệu Dữ cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Tiếp tục đi thôi.”
Đại Ninh vui vẻ chắp tay sau lưng đi ngang qua đám người bọn họ, nhìn nhìn người này, nhìn nhìn người kia. Thật sự cô rất xinh đẹp, mấy người con trai nhìn cô đều đỏ cả mặt.
Đại Ninh dừng lại trước mặt một người con trai.
Người con trai cúi đầu rất thấp, ngại ngùng không dám nhìn cô.
Ánh nhìn của Triệu Dữ vẫn luôn đổ dồn về Đại Ninh, vừa muốn bảo cô không được giở trò gì thì Đại Ninh liền mở cái nón của “người con trai” ra.
Đỗ Điềm búi tóc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đại Ninh nghiêng đầu, cười hi hi nói: “Anh trai này, nhìn anh quen quá.”
Đỗ Điềm: “...” Cô ta thật sự rất rất rất rất muốn đánh chết Kỷ Đại Ninh!
Lúc này Triệu Dữ đi qua, anh ta cau mày nói: “Đỗ Điềm, sao em lại đi theo vậy?”
Đám người này rất đông, lúc trời còn chưa sáng, Triệu Dữ chỉ xem xem có thiếu người nào không, còn có thêm một người thì thật sự rất khó nhìn ra. Lại cộng thêm việc Đỗ Điềm cũng thông minh, cô ta không đi theo đám người thôn dân mà hòa vào trong đám người Thân Đồ Bộ. Nếu như không phải cô cả phát hiện thì có lẽ lúc lên xe bọn họ mới phát hiện ra là có Đỗ Điềm đi theo.
Đỗ Điềm nói: “Em cũng muốn đóng góp một phần cho thôn mình thôi, có thêm một người thì giám sát chặt chẽ hơn một chút.”
Triệu Dữ nói: “Mấy người này đã đủ lắm rồi, một cô gái như em đi trên đường bất tiện biết bao nhiêu, quay về đi.”
Giọng nói của Đỗ Điềm có chút ấm ức, cô ta nhìn sang Đại Ninh: “Sao Kỷ Đại Ninh lại có thể đi còn em lại không thể đi, rõ ràng là em đi để làm chuyện tốt mà. Anh Triệu Dữ, chúng ta mới là người lớn lên từ nhỏ cùng nhau, anh làm như vậy đúng là quá không công bằng rồi.”
Triệu Dữ thấy cô ta không nghe lời thì cũng lười nói lý với cô ta.
“Tùy em.”
Triệu Dữ đi đến trước mặt đám người đó dẫn đường, Lý Tráng ghé sát lại gần cười rồi an ủi Đỗ Điềm: “Em đừng có giận, Triệu Dữ cũng là vì lòng tốt mà, đoạn đường này đi rất cực. Đỗ Điềm, mọi người đều biết bụng dạ em rất tốt.”
Đỗ Điềm không hề muốn để tâm đến người con trai tàn lụi này, cô ta cười cho có lệ.
Trong biển tri thức của Đại Ninh, Thanh Đoàn ngạc nhiên nói: “Sao cô biết Đỗ Điềm cũng đi theo vậy?”
Bởi vậy nó cứ luôn nghĩ, sao tự nhiên cô cả lại không sợ khổ, sống chết đòi đi theo. Thì ra là bởi vì Đỗ Điềm cũng đi theo.
Đại Ninh nói: “Hôm qua lúc mọi người tranh luận, vừa nhìn cái bộ dạng lấm la lấm lét đó của Đỗ Điềm thì liền biết là muốn kiếm chuyện. Càng huống hồ gì cậu cũng nói Đỗ Điềm có mệnh nữ chính, nếu như nữ chính mà từ bỏ nam chính một cách dễ dàng vậy, thì cô ta còn là nữ chính cái gì nữa chứ?”
Nam tần văn có ba nam chính, chỉ có mình Đỗ Điềm là đủ tư cách làm nữ chính, dĩ nhiên cô ta là con rắn chết vẫn có độc rồi.
Lần đầu tiên Thanh Đoàn thấy nữ phụ như Đại Ninh cũng rất đáng tin.
Một đám người mới đi chưa đến một giờ thì Đại Ninh đang ngắm nhìn xung quanh ủ rũ ghé sát vào Triệu Dữ.
“Chân tôi đau quá.”
Triệu Dữ nói: “Kiên trì chút nữa đi.”
Đại Ninh níu lấy tay áo của anh ta: “Thật sự đau, rất rất đau.”
Triệu Dữ cúi đầu xuống nhìn giày của cô, cô cả là một người yêu cái đẹp, để hợp với cái váy liền thân màu hồng cánh sen ngày hôm nay, cô đã chọn một đôi giày quai hậu màu hồng cánh sen, đẹp thì đẹp đó, nhưng vừa nhìn là biết không thích hợp để đi bộ.
Đám người Thân Đồ Bộ, lại thêm thôn dân, có gần ba người người, thật sự Triệu Dữ không tiện nhìn xem cô rốt cuộc bị sao nữa rồi.
Triệu Dữ tưởng cô cả cố ý làm loạn nên giọng nói anh ta có chút nghiêm túc hơn: “Nếu như cô đã muốn đi theo thì không được gây sự vào lúc này. Đường đến huyện Huân xa lắm, chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Đại Ninh làm gì quan tâm đến mấy chuyện này, chân cô thật sự đau mà.
Đôi giày quai hậu màu hồng cánh sen là giày mới, là đồ mới mà hôm qua chú Tiền mới mang qua, cô vừa nhìn thì liền thấy vô cùng thích thú rồi, nhưng hôm nay vui vẻ mang vào, không ngờ trong giày không đủ mềm mại, nên có chút đau chân.
Mắt cô ngấn lê, lúc nói chuyện cũng có chút thút thít: “Triệu Dữ, thật sự lần này tôi không có lừa anh, tôi thấy chắc chảy máu rồi.”
Thấy Đại Ninh không giống như đang nói dối, sắc mặt Triệu Dữ liền thay đổi.
Anh ta nói với đám người: “Mọi người cứ tiếp tục đi đi, tí nữa tôi và cô cả sẽ đuổi theo.”
Triệu Dữ không để ý nổi đến ánh nhìn của những người khác nữa, anh ta đỡ cô đi vào cánh rừng bên cạnh. Triệu Dữ ngồi xổm xuống cởi giày cô ra, sau gót chân trắng nõn của cô cả quả nhiên đã xước một lớp da, thậm chí còn chảy cả máu.
Gương mặt Triệu Dữ có chút tối sầm lại, anh ta xoa xoa chân cho cô, rồi cởi cả hai chiếc giày ra, ôm ngang người Đại Ninh.
“Sao lại không nói sớm?”
Với tính khí nhõng nhẽo của Đại Ninh, đáng ra thì cô phải nên nhõng nhẽo từ sớm rồi, chứ không đợi đến bây giờ.
Đại Ninh ôm lấy cái cổ của Triệu Dữ, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Tôi biết đây là lần đầu tiên anh dẫn đoàn, tôi làm loạn lên cũng không hay lắm.”
Bước chân của Triệu Dữ ngưng bặt lại.
Lúc cô đáng ghét khiến người khác cảm thấy phiền, lúc cô ngoan lại khiến trong lòng người ta thấy ấm áp vô cùng.
Chuyện của Thân Đồ Bộ khiến Triệu Dữ có uy tín trong lòng mọi người rồi. Ai cũng biết rõ nếu như không có Triệu Dữ thì thôn trang cách biệt với thế giới bên ngoài không có cách nào cầu cứu, không biết họ sẽ bị đám du côn Thân Đồ Bộ này hành hạ đến mức độ nào nữa,
Đây chính là cơ hội của Triệu Dữ, trong lòng anh ta hiểu rõ.
Thân là người dẫn đầu, ôm theo một cô gái đi thì không đúng lắm. Triệu Dữ nhìn xuống, gạt bỏ hết những suy nghĩ trong lòng, thấp giọng nói: “Không sao đâu, còn có chỗ nào không thoải mái nữa thì cứ việc nói với tôi.”
Đại Ninh vùi má vào lồng ngực của anh ta.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải mềm lòng.
Thanh Đoàn im lặng không lên tiếng, sáng nay rõ ràng Đại Ninh đã chọn ra một đôi đẹp hệt như này, nhưng lại là một đôi hồng cánh sen không làm đau chân, cuối cùng cô lại chọn đôi này.
Đại Ninh không hề đơn giản như những gì nó nhìn thấy.
—-
Đỗ Điềm thấy Triệu Dữ và Đại Ninh rời đội, không nhịn được phải nhìn về sau.
Lý Tráng nói: “Đừng lo lắng, Triệu Dữ có thể đuổi kịp chúng ta mà.”
Không lâu sau, Triệu Dữ ôm theo Đại Ninh quay lại, xém chút thì Đỗ Điềm không còn cười được nữa. Đây là áp giải phạm nhân, chứ đâu phải đi du lịch, rốt cuộc Kỷ Đại Ninh có phân biệt được xem đây là tình hình gì hay không?
Có thôn dân quan tâm hỏi han: “Cô Kỷ bị làm sao thế?”
Triệu Dữ nói: “Chân cô ấy bị thương rồi, tôi đưa cô ấy ra khỏi rừng trước, đi tìm bác sĩ.”
Đỗ Điềm không tán đồng nhìn sang Đại Ninh, nói năng đầy lý lẽ: “Cô Kỷ, đi ra ngoài núi phải mất bốn tiếng đồng hồ, giờ còn chưa tới một tiếng đồng hồ nữa, anh Triệu Dữ có thể bồng cô suốt ba giờ hay không? Hơn nữa, mọi người đều đang tranh thủ đi, cô làm lỡ giờ đi thì cũng không hay, nếu như cô có thể kiên trì thì hãy kiên cường lên một chút, tự mình đi đi.”
Lời này của Đỗ Điềm vừa nghe thì thấy rất có lý.
Nhưng Đại Ninh căn bản không phải người nói đại lý gì, cô nói với Đỗ Điềm: “Tôi cũng đâu có bảo cô bồng, Triệu Dữ còn chưa nói gì mà.”
Triệu Dữ nói: “Không sao, tiếp tục đi đi, không làm lỡ giờ đi đâu, tôi sẽ chăm sóc cho cô cả.”
Anh ta đã nói như thế rồi thì những người khác dĩ nhiên không có ý kiến gì, suy cho cùng xe mà mọi người đi cũng do Đại Ninh cung cấp cho mà. Dùng đồ của người ta, thì cũng không nên chê người ta là gánh nặng nhỉ?
Còn nữa, cô cả lại là một cô gái xinh đẹp, đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng vui vẻ cõng cô một đoạn đường ấy.
Triệu Dữ không hề nhờ đến người khác, anh ta ôm Đại Ninh đi suốt ba tiếng đồng hồ.
Mới đầu thu, ánh mặt trời trong rừng có chút chói chang, trên trán Triệu Dữ toàn là mồ hôi. Đại Ninh móc mấy tờ khăn giấy từ trong cái túi nhỏ mang theo bên mình lau mồ hôi cho anh ta.
Gương mặt của Triệu Dữ dịu dàng hơn mấy phần, thấy có người nhìn qua, anh ta thấp giọng nói: “Không cần.”
Đại Ninh cũng không miễn cưỡng, vừa hay là rất nhanh sau đã nhìn thấy chiếc xe chú Tiền cung cấp, một đám người vào trong ngồi, thở phào nhẹ nhõm.
Chú Tiền rất kĩ tính, sợ thôn dân không biết lái xe nên có thuê thêm cả tài xế.
Mấy người tài xế này đều là tài xế được thuê tạm thời, không biết cô cả. Đám người Thân Đồ Bộ có hai mươi hai người, bên phía Triệu Dữ, tính luôn Đại Ninh và Đỗ Điềm thì có mười ba người, tổng cộng có ba mươi lăm người, đã vượt quá số người mà chiếc xe đò kia có thể vận chuyển rồi, vừa hay là chú Tiền tinh tế, có thuê thêm một chiếc xe chở hành lý cho bọn họ, lúc này có rất nhiều chỗ ngồi trống.
Đám thôn dân biết Thân Đồ Bộ là một người xấu, nên không ai chịu ngồi chung xe với anh ta.
Triệu Dữ nói: “Tôi tự mình coi chừng anh ta.”
Anh ta bồng đại ninh vào trong xe, để cô đi chung xe với anh Xuyên.
“Tôi đi ra xe đặt hành lý phía sau trông chừng Thân Đồ Bộ, cô ngồi ở đây, có anh Xuyên lo cho cô, có chuyện gì thì lại gọi tôi nhé?”
Đại Ninh gật đầu.
Niệm tình Triệu Dữ ôm cô suốt cả đường đi, nên cô cũng không đưa ra yêu cầu gì khác.
Triệu Dữ đi ra phía sau tự mình giám sát Thân Đồ Bộ. Đến giờ cơm trưa thì Triệu Dữ tháo miếng băng keo trên miệng Thân Đồ Bộ ra.
Đôi mắt đào hoa của Thân Đồ Bộ khẽ khép hờ lại.
“Thì ra là như thế, anh thích cái cô cả xinh đẹp kia, bởi vậy hôm qua mới báo thù ông đây ha.” Anh ta đã nhịn cả ngày, giờ lại muốn là Triệu Dữ thấy khó chịu: “Hứ, bởi vì tôi muốn hôn cô ấy sờ cô ấy hả? Không lẽ anh chưa bao giờ hôn cô ấy sao? Cũng đúng, vừa nhìn liền biết nhà cô ấy có tiền, cái loại như anh…”
Triệu Dữ mở hộp cơm ra, mặt không cảm xúc đút cơm vào miệng anh ta.
“Nói một câu nữa thì khỏi ăn luôn.”
Thân Đồ Bộ: …”
Đổi lại là tình cảnh khác thì anh ta sẽ thích người như Triệu Dữ, nhưng bây giờ ngoài việc trong lòng thấy vô cùng xấu hổ thì anh ta đã không còn có suy nghĩ khác nữa rồi.
Xe đã lái cả ngày, vừa tối thì dừng lại trước một cái nhà nghỉ.
Chú Tiền đã đặt sẵn phòng, nhưng sau khi tất cả mọi người đi đến thì mới phát hiện một vấn đề, vốn dĩ phòng ốc đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng bây giờ lại có thêm hai người, không đủ phòng ở.
Triệu Dữ nhớ đến lời nói thô lỗ ban ngày của thân đồ phong thì liền lạnh lùng nói: “Buổi tối cứ trói mấy người thân đồ phong vào các chân giường khác nhau.”
Như vậy thì một phòng vốn dĩ ngủ được hai người thì có thể nhốt được bốn người.
Tuy rằng đã có phòng rộng, nhưng giờ lại có mười hai người, vừa tính thì phải có một phòng phải ngủ hai người.
Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong lòng Đỗ Điềm, cô ta nhanh chóng nói: “Tôi với cô cả ở một phòng đi, chân cô ấy bị thương, đều là con gái với nhau, tôi cũng biết trị thương, có thể tiện đường chăm sóc cô ấy.”
Lý Tráng khen ngợi nói: “Đỗ Điềm, em thật là tốt bụng mà.”
Đại Ninh bĩu môi, chê nói: “Tôi không ngủ cùng với cô ấy, Triệu Dữ, tôi muốn…”
Triệu Dữ bịt miệng cô lại, nếu như cô mà nói ra nửa câu sau thì có lẽ sẽ là tin đầu trên các trang báo mất. Vẻ mặt Triệu Dữ bình tĩnh nói: “Cứ như vậy đi, trói chặt đám người thân đồ phong, mấy người còn lại mỗi người một phòng. Đỗ Điềm, em ngủ chung phòng với cô cả, giúp đỡ lẫn nhau.”
Đỗ Điềm mỉm cười gật đầu.
Cả đường đi Đại Ninh không vui, mãi đến khi Triệu Dữ đặt cô xuống.
“Tối nay tôi sẽ đi mua giày cho cô, mang cỡ bao nhiêu?”
Đại Ninh nói: “Ba mươi lăm, tôi không ngủ với Đỗ Điềm xấu xí đó đâu, tôi không cần cô ta chăm sóc.”
Triệu Dữ lắc đầu nói: “Đối diện phòng của thôn dân đều có côn đồ ở đó, buổi tối bọn họ sẽ cách một khoảng thời gian đi sang bên đó xem xem. Phòng của cô và Đỗ Điềm ở bên trong, là phòng an toàn nhất. Chân cô bị thương rồi, Đỗ Điềm biết khám bệnh, cũng có thể chăm sóc cho cô.”
Vừa nghe thấy có nguy hiểm, linh tính của Đại Ninh lại như được mách bảo.
Cô đặt cằm lên vai Triệu Dữ, nhỏ tiếng nói với anh ta: “Triệu Dữ, chi bằng tôi ngủ chung với anh nhé?”
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Ninh: Tôi có một suy nghĩ táo bạo…
Triệu Dữ: Lấy tay bịt miệng: Được rồi, không được nói.
—