Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nay Trần Cảnh không lái xe đến, trường học cách nhà không xa lắm, anh cầm cặp sách của Đại Ninh, rồi đi bộ về cùng cô.

“Anh ơi, sao anh lại đến đây? Anh Lý Minh đâu?”

Lúc trước việc hai người Đại Ninh và Lý Minh ngồi ăn cùng một bàn, cả chuyện Lý Minh đến đón Đại Ninh, Trần Cảnh không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng giờ phút này trong lòng anh lại mơ hồ dấy lên cảm giác không vui.

“Sau này, anh sẽ đến đón em.”

Anh cũng thật sơ sót, dù sao Lý Minh cũng là một đàn ông trưởng thành, dù có tin tưởng đến đâu, thì cũng không thể để anh ta đến đón em gái mình được.

“Bây giờ anh được tan làm sớm hơn sao?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi.” Đại Ninh cười cong môi, ra vẻ thực sự hạnh phúc.

Khi bọn họ đi ngang qua cửa hàng nước giải khát ủ lạnh, Đại Ninh chỉ tay vào đó nói: “Anh ơi, em muốn mua một que kem ốc quế.”

Bây giờ là mười một giờ đêm, trong tiệm nước giải khát ủ lạnh cũng không có nhiều người, Trần Cảnh đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô, anh đi vào, mua cho cô một cây kem.

Đôi mắt tò mò của người phục vụ lướt qua cổ Trần Cảnh, rồi dừng lại ở vị trí vết sẹo trên dây thanh quản của anh ta. Sắc mặt Trần Cảnh vẫn như thường lệ, cầm lấy que kem rồi rời đi.

Đại Ninh xé mở gói kem, đêm hè nóng nực, có thể nghe thấy tiếng ve sầu vang lên văng vẳng đâu đó ven đường ở thành phố Phượng Minh.

Đại Ninh ngoạm que kem một miếng, dẫm lên bóng của Trần Cảnh.

Cô không chủ động nói chuyện, Trần Cảnh lại là người lạnh nhạt hơn nữa giọng nói còn không được hay, nên lại một hồi yên lặng.

Trước đây, Trần Cảnh còn nghĩ cô ồn ào thích làm loạn, không nghĩ bây giờ lại yên tĩnh như vậy. Nhưng chính giờ phút này , trong lòng anh lại dấy lên cảm giác bực bội không thể nói ra, thậm chí còn hy vọng cô chủ động nói cái gì đó, nói gì cũng được, kể cả khi cô nói về những điều thú vị xảy ra ở trường, hay về việc tập luyện ở sân khấu kịch hàng ngày.

Cô giống như một đứa trẻ đang điên cuồng thích thú với thế giới bên ngoài, không bao giờ muốn chia sẻ những điều vụn vặt của cuộc sống với anh nữa.

Đại Ninh ăn hết nửa que kem, cô đã sớm nhận ra được tâm trạng u ám sa sầm của người đàn ông bên cạnh, nhưng lúc này cô mới cố ý nói: “Vào sự kiện giải trí tuần sau, trường chúng ta có một tiết mục biểu diễn âm nhạc, anh ơi, anh có đến xem không?”

Trần Cảnh như thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Có đến.”

Đại Ninh mỉm cười, không nói thêm gì nữa, từ từ ăn hết nửa cây kem còn lại. Cô xấu cũng chẳng có nghĩa lý gì, Trần Cảnh vốn được đối xử quá nhiệt tình, giờ lại bị bỏ quên, lạnh nhạt như thế này, tâm trạng của anh giống như con rối gỗ chờ giật dây trong tay cô, sớm muộn gì cũng bị cô bức điên.

Trần Cảnh rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa.

Anh chủ động mở miệng nói: “Diễn tập, có vui không?”

“Vui lắm, có một đàn chị trông rất ngầu, nhìn cô ấy cao ráo, nhưng chỉ biết xụ mặt cả ngày thôi. Ngoài ra còn có một nam sinh cực kỳ đẹp trai, cậu ấy…”

Đại Ninh dừng lại, giả vờ không định nói tiếp câu đó nữa, lái sang chuyện khác: “Đây là lần đầu tiên em được diễn trên sân khấu kịch đấy, anh ơi, anh không biết đâu, nhân vật em thủ vai thực sự rất thú vị, hơn nữa còn được mặc quần áo đẹp hơn cả nữ chính.”

Trần Cảnh không biết tại sao, nhưng thấy Đại Ninh chỉ nói đến nửa chừng, khiến trái tim anh chùng xuống.

Một nam sinh rất đẹp trai?

“Anh ơi, anh đang nghĩ gì vậy, anh có nghe em nói không thế?”

Trần Cảnh mím môi nói: “Ừ.” một tiếng.

Đại Ninh vọt tới trước mặt anh, Trần Cảnh lập tức đứng lại.

“Trần Liên Tinh cũng tham gia vào hội thao văn nghệ đó. Anh nói xem, anh sẽ cổ vũ ủng hộ cô ta hay là cổ vũ cho em?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái ngước lên, Trần Cảnh đương nhiên biết tính cô như thế nào, đầu óc anh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại vài phần, không bận tâm đến chuyện mà Đại Ninh vừa nãy đang nói lại dừng, lập tức nói: “Em.”

Đại Ninh bật cười ha hả. Cô cười rộ lên trông cực kỳ trong sáng và đáng yêu, chẳng quan tâm tới việc có kín đáo hay không.

“Anh phải nói được làm được đó nha, ngay cả nước cũng không được mua cho cô ấy đâu đấy.”

Thấy cô ngang ngược như vậy, nhưng thế quái nào lại khiến tâm trạng Trần Cảnh trở nên tốt hơn sau một đêm dài kìm nén. Trong mắt anh rốt cuộc dần nhiễm ý cười nói: “Được.”

Thấy Trần Cảnh đồng ý việc này, Đại Ninh tin chắc anh sẽ làm được. Cô chỉ cần chờ xem kịch vui vào tuần sau nữa thôi.

Hai người bọn họ bước đi chậm rãi, hai mắt Đại Ninh chớp chớp cảm thấy buồn ngủ.

Trần Cảnh nhìn cô, trước đây mỗi khi cô nhõng nhẽo, đều muốn được người khác ôm, nhưng anh đợi một lúc lâu, hai mắt cô gái đã díp vào nhau cả rồi, nhưng cô vẫn ép mình phải đi tiếp, không có chút ý định muốn anh ôm.

Chiếc xe bên cạnh lao qua vun vút, Trần Cảnh chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi cô không còn thân mật dựa vào anh như lần trước.

Đại Ninh thực sự đã làm theo những lời anh dạy, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Anh nói rằng cô không được tùy tiện dựa vào người của những tên đàn ông khác, nhưng chính anh lại quên rằng, anh cũng là một người đàn ông nên không được gần gũi quá mức với cô.

Trần Cảnh rũ mắt nhìn cô, cô không còn cảm nhận được tâm trạng của anh nữa rồi.

Kỷ Điềm gọi điện tám chuyện với Trần Liên Tinh trên điện thoại.

“Hội thao văn nghệ tuần sau, cậu có định mời anh trai cậu đến không?”



Cô ta có tâm tư riêng, trong vở kịch nói đó, cô ta diễn vai nữ chính cực kỳ xinh đẹp, tươi mát rực rỡ như hoa nhài sau mưa, trong sáng động lòng người, còn có thể diễn hay đến mức khiến con người ta có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt của tuổi trẻ.

Ngay cả chính Kỷ Điềm cũng phải kích động khi nhìn vào bản thân mình ý chứ.

Sự tự tin của Kỷ Điểm không phải không có cơ sở, đi bên cạnh cô ta toàn những loại người có tư sắc như Trần Liên Tinh, đương nhiên Kỷ Điềm là người xuất sắc nhất trong số bọn họ rồi, cô ta đã chuẩn bị kỹ càng, chắc chắn sẽ khiến người trước mặt phải sáng mắt.

“Anh ấy nhất định sẽ đến, cậu cũng biết anh trai tôi thương tôi nhất mà, tôi lên sân khấu biểu diễn, nhất định anh ấy sẽ đến.”

Trần Liên Tinh vội vàng nói.

Thực ra cô ta cũng không chắc, khoảng thời gian sống ở Tiểu Dương Lâu này, còn Trần Cảnh thường xuyên đi sớm về muộn, nên cô ta không có thời gian để xây dựng mối quan hệ anh em tốt đẹp với anh. Thời gian biểu diễn hôm đó vừa hay trùng với thời gian làm việc, Trần Liên Tinh không biết Trần Cảnh có thể xin nghỉ đến xem cô ta biểu diễn hay không.

Thiện ý của Kỷ Điềm đối với Trần Cảnh khiến Trần Liên Tinh cảm thấy thoải mái, hết lần này đến lần khác, lại đi thích tên đàn ông cô ta ghét bỏ cơ chứ? Tham vọng muốn được gả vào hào môn của Trần Liên Tinh vẫn chưa chết, nên cô ta đành phải nhẫn nhịn chịu đựng Kỷ Điềm.

Trần Liên Tinh không dám nói cho Kỷ Điềm biết, trong nhà vừa có một con tiểu yêu tinh đến ở, câu hồn anh trai cô ta mất rồi. Tuy Trần Cảnh không nói, nhưng chẳng lẽ cô ta còn không rõ sao. Ánh mắt Trần Cảnh khi nhìn Đại Ninh, rõ ràng khác với lúc nhìn cô ta, còn dám nói đó là em gái của anh, có ai lại nhìn em gái mình như vậy?

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Trần Liên Tinh, Kỷ Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Đã lâu rồi cô ta không gặp Trần Cảnh, không phải do cô ta không nghĩ cách khác, mà là bây giờ Trần Cảnh cơ bản không chấp nhận làm việc cho cô ta, anh đã đổi công việc mới, mà người của Kỷ Điềm lại không có cách nào vào được nơi làm việc đó.

Kỷ Điềm rất tò mò, nhưng lại không tra ra được. Nên người duy nhất cô ta có thể trông cậy được là Trần Liên Tinh.

Lần này cô ta nhất định phải tiến triển thêm nữa với Trần Cảnh!

Tình chị em plastic ai ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, đang nói về những chủ đề khác, chợt tiếng mở cửa vang lên, Trần Liên Tinh ngẩng đầu.

Trần Cảnh cầm cặp sách bước vào, anh tìm đôi dép lê màu hồng nhạt rồi đưa cho Đại Ninh trước, Đại Ninh thay giày, giống như trước kia, trực tiếp đi về phòng của mình, chẳng thèm nhìn Trần Liên Tinh lấy một cái.

Trần Liên Tinh nói: “Anh, anh đi đón cô ta về sao?”

Trần Cảnh liếc cô ta một cái, rồi không nói gì.

“Cô ta đâu phải trẻ con, làm việc ngày nào anh cũng phải làm việc vất vả như vậy, cô ta lại còn bắt anh đưa đón, chẳng lẽ cô ta không biết đường về nhà hay sao, không biết quan tâm đến anh gì cả?”

Đâu phải Đại Ninh bắt anh đến đón? Trần Cảnh không muốn nói chuyện này với Trần Liên Tinh, làm sao anh có thể nói với cô ta về những chuyện mà đến bản thân anh cũng không hiểu được.

Anh đi rửa tay, Trần Liệt Tinh đi theo, dựa lưng vào cửa.

“Em có một chuyện muốn nói với anh, tuần sau bọn em sẽ tổ chức một lễ hội giải trí, nên trước đó bọn em phải luyện tập tiết mục “Mùa mưa hoa hồng” rất nhiều lần, anh nhớ đến xem đó nha.”

Khóe miệng Trần Cảnh giật giật.

Trước đây, Trần Liên Tinh hận không thể cách xa anh ba mét, không hiểu tại sao, còn mời anh đến cả sự kiện như vậy.

“Không tới được.”

Trần Cảnh nói với giọng khàn khàn, anh tắt vòi rồi đi ra ngoài.

Trần Liên Tinh không ngờ anh lại dứt khoát từ chối như vậy, cô ta cảm thấy thật xấu hổ. Cùng với loại cảm xúc này, là cảm giác hoảng sợ gì đó không thể diễn tả được.

Trần Cảnh không còn là người anh trai từng không màng sống chết kiếm tiền vì cô ta nữa, giờ đây trong mắt anh đã có một người khác, không biết tình thương của anh dành cho cô bị mất đi bao nhiêu rồi.

Nếu là trước kia, Trần Liên Tinh đã sớm tỏ ra tức giận với anh từ lâu, nhưng đêm nay, cô ta không còn tự tin như vậy nữa.

Một số chuyện thay đổi, không cần phải nói, mọi người ai cũng có thể nhận ra được. Một khi có người bơm dục vọng vào trong cuộc sống tẻ nhạt vốn chẳng có gì thú vị của anh, chính vì đó mà anh có được lựa chọn và thiên vị.

Mà sự thiên vị đó, không dành cho Trần Liên Tinh.

Năm nào thành phố Phượng Minh cũng tổ chức hội thao văn nghệ ở hội trường âm nhạc, hằng năm vào ngày này, hội trường âm nhạc chính là nơi sôi động nhất.

Ngoài các cuộc thi thể thao, thì thu hút nhất vẫn là chương trình văn nghệ. Chương trình được chia thành nhóm học sinh tiểu học, nhóm trung học cơ sở, nhóm trung học phổ thông và nhóm đại học, với sự tham gia của tất cả trường học trên toàn thành phố Phượng Minh.

Kỷ Điềm mặc một chiếc váy có họa tiết hoa sơn trà, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Liên Tinh, anh trai của cậu đâu?”

Sắc mặt Trần Liên Tinh tái mét, nói một cách ấp úng: “Chắc còn chưa đến.”

Cô ta không dám nói sự thật cho Kỷ Điềm biết, sợ rằng cô Kỷ sẽ cảm thấy cô ta không còn giá trị nữa.

Kỷ Điềm không chút nghi ngờ cô ta, gọi chuyên viên trang điểm tiến vào hóa trang cho mình.

Nhờ sự giàu có và phúc khí của Kỷ Điềm, nên show diễn của bọn họ mới có chuyên viên trang điểm tới hóa trang. Kỷ Điềm trang điểm cực kỳ tinh tế, và tất nhiên cô ta là người đẹp mắt nhất có mặt bộ phòng chờ.

Ngược lại, ở mấy phòng chờ khác, các sinh viên có vẻ rất vội vàng.

Đại Ninh ở nhóm học sinh phổ thông, cô đang chờ Lệ Hỗ mang quần áo đến. Tất cả quần áo của học sinh đều đã được chuẩn bị trước, giờ Đại Ninh tham gia ngang chừng, nên quần áo cần phải sửa sang lại.

Cô ngồi trên ghế tựa chân cao, nằm bò lên bàn nhai kẹo bày màu*.

*Giống kẹo Mentos Việt Nam mình hay ăn.

Đám nam sinh im lặng ngắm nhìn cô, cô thật sự rất xinh đẹp, cho dù chưa từng chủ động nói chuyện với bọn họ, ánh mắt cũng cực kỳ kiêu ngạo, nhưng lại không làm người ta khó chịu chút nào.

Tâm trạng của nhóm nữ sinh thì phức tạp hơn, một số người thì ngưỡng mộ cô, một số lại chán ghét cô.



Chương Hữu Anh bước đến với vẻ mặt lạnh lùng, lôi Đại Ninh từ trên ghế xuống rồi nói:

“Lệ Hỗ kêu cô vào phòng thay quần áo.”

Thấy cô vẫn buồn ngủ không chịu dậy, Chương Hữu Anh không nhịn được nữa, dứt khoát cầm lấy cổ tay cô, rồi kéo đi.

Cổ tay của cô gái mảnh mai tinh tế, lại có chút mềm mại ấm áp, hai tay Chương Hữu Anh cầm lấy, không nhịn được nới lỏng ra mấy phần.

“Tôi cảnh cáo cô, lễ hội lần này, do Lệ Hỗ phụ trách, nếu cô làm gì xằng bậy liên lụy đến cậu ấy, tôi sẽ cho cô đẹp mặt.”

“Tại sao cô lại thích cậu ta như vậy?”

Đại Ninh rất tò mò, tại sao lại có người có thể trả giá một cách vô điều kiện vì người khác như vậy, cho dù bị người kia nhắm mắt làm ngơ, chẳng lẽ tình yêu trên thế giới này không đáng được coi trọng đến vậy sao? Ánh mắt cô liếc nhìn bộ trang phục phông nền xấu xí trên người Chương Hữu Anh, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Có nói cô cũng không hiểu được đâu.” Đồ phiền phức.

Khi hai người đi vào phòng thay đồ, quả nhiên thấy được Lệ Hỗ đang đợi bọn họ ở đó.

“Trần Đại Đại, thay váy đi.”

Chương Hữu Anh không khỏi liếc nhìn một cái, chiếc váy kia được làm bằng tơ lụa màu trắng, nhìn hết sức nhẹ nhàng uyển chuyển. Nếu như đưa đống vải đó cho cô, nói không chừng đến mặc cũng không mặc được.

Đại Ninh cầm lấy, chẳng hề quan tâm đến việc mặc sẽ không vừa hay mặc lên trông khó coi, mà lập tức đi thay váy.

Nhóm đại học người biểu diễn đầu tiên nên đã chuẩn bị xong xuôi, Kỷ Điềm nhìn ra bên ngoài, hai mắt cô ta sáng lên.

“Anh của cậu đến rồi kìa.”

Trần Liên Tinh không thể tin được, hai mắt trợn tròn, sao cơ? Cô ta ngó ra bên ngoài, đúng thật, cô ta nhìn thấy Trần Cảnh đang ngồi ở dưới khán đài trước mặt.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen và ngồi trong một góc.

Làm sao có thể? Chẳng phải Trần Cảnh đã nói không tới rồi sao, lẽ nào anh lại đổi ý?

Trần Liên Tinh không thể hiểu nổi, nhưng trong tình cảnh này, Trần Cảnh đến đương nhiên là chuyện tốt, cô ta cũng không cần phải nghĩ cách nói dối nữa.

Khán giả lần lượt tiến vào, hàng ghế khán giả bị ngồi chật kín, hội thao văn nghệ lần này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Trình tự trình diễn bắt đầu từ nhóm nhỏ tuổi nhất, các em nhỏ của nhóm tiểu học bước lên sân khấu, màn trình diễn hết sức ngây ngô trong sáng. Màn biểu diễn của nhóm trung học cơ sở đã trưởng thành hơn không ít, có mấy tiết mục diễn kịch rất hay.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giờ nhóm trung học phổ thông. Ngồi trong phòng nghỉ cũng có thể nhìn thấy được khung cảnh diễn ra ngoài sân khấu qua phim quay lại, Kỷ Điềm xem mấy tiết mục cùi bắp này, cảm thấy thật buồn cười.

Chính nhờ có sự hỗ trợ của những người như này, lát nữa cô ta lên sân khấu, nhất định sẽ khiến cho mọi người phải bất ngờ trố mắt theo dõi.

Nhóm học sinh phổ thông, gồm toàn nam thanh nữ tú, nhưng nếu để so với Kỷ Điềm, thì vẫn còn kém xa.

Cho đến khi người dẫn chương trình hô lên: “Tiếp theo là tiết mục, chuyển thể từ truyện cổ tích “Công chúa ngủ trong rừng”, được thể hiện bởi trường trung học phổ thông số 9 Phượng Minh.”

Mấy năm nay cũng có những tiết mục chuyển thể như vậy, nhưng cốt truyện cổ tích nào cũng được sửa đổi một cách kỳ diệu, khiến ai cũng phải ngước mắt chăm chú theo dõi.

Đèn trên sân khấu bật sáng, đầu truyện vẫn được kể rất bình thường, kể về quá khứ chinh chiến tứ phương của nhà vua. Kỷ Điềm nhìn vào màn hình, cảm thấy giá trị nhan sắc của nam sinh đóng vai nhà vua kia quả thật không tệ, nhìn thì có vẻ ngoài ác độc, nhưng lại bộc lộ ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị.

Đáng tiếc, muốn nói đến loại khí chất lạnh lùng thực sự, thì phải nhắc đến Trần Cảnh, có sẵn mà không cần phải diễn.

Cảnh quay vừa chuyển, lịch sử đã lập tức được thay đổi, vào một đêm mưa nọ, nữ chính là Công chúa đi bộ vào rừng một mình.

Đột nhiên ánh đèn trên sân khấu tối hẳn đi đi, cả khu rừng rậm toát lên vẻ u ám rợn người, khiến người ta phải đổ mồ hôi lạnh thay công chúa.

Cảnh vật được dàn dựng rất khéo, đám học sinh đang xem bên dưới không khỏi ngước nhìn.

Từ trên sân khấu truyền đến một tiếng cười khúc khích, một vòng sáng rực rỡ dần dần xuất hiện chiếu lên thân cây mục nát.

Giữa khung cảnh ánh sáng và bóng tối đan xen, có một đôi chân ngọc ngà được buộc một dải lụa chậm rãi bước đến, bắp chân trắng nõn lại mềm mại mảnh mai, tấm màn rủ xuống, đung đưa theo gió.

Và rồi, ánh sáng dừng lại trên gò má cô.

Trần Cảnh ngước mắt lên nhìn, con ngươi màu xám nhạt phản chiếu bóng hình cô. Cô gái trên sân khấu nở một nụ cười xấu xa, trong tay cầm một thanh kiếm sáng chói, chỉ về hướng công chúa đang đứng ở giữa sân khấu. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ của cô xõa ra, giữa trán đính một viên ngọc nhỏ màu tím, trông thực sự rất ma mị lại quyến rũ.

Hoàng hôn lúc trước khi nhặt được cô, Trần Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô lại xinh đẹp đến như vậy.

Chưa nói đến đám học sinh trẻ tuổi sôi nổi, mà ngay cả người lớn cũng mê mẩn xem đến mức cả người chết lặng. Học sinh cấp ba bây giờ, giá trị nhan sắc đều cao như vậy sao? Nói rằng cô là minh tinh được mời đến để diễn thì cũng có người tin.

Trong phòng chờ, Trần Liên Tinh cắn chặt môi, thì ra là như vậy! Cơ bản Trần Cảnh tới đây không phải để xem cô ta biểu diễn.

Không nghĩ đến, phản ứng của người ngồi bên cạnh còn lớn hơn nhiều so với cô ta.

Kỷ Điềm nhìn chằm chằm vào màn hình, tay cầm cốc nước run lên, cô ta mất bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế.

Thì ra là..Kỷ Đại Ninh! Không phải cô ta đã chết ở thôn Hạnh Hoa ba năm trước rồi sao!

Tác giả có lời muốn nói: Tại sao em gái tôi không ăn cơm ở nhà? Là vì được một người đàn ông ngoài kia cho ăn quá no rồi!

Tại sao em gái tôi không còn thân thiết với anh trai nữa, vì chơi ở bên ngoài vui hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK