Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên này, Đại Ninh đang ung dung thoải mái, ở bên kia, Trần Cảnh đang phải dưỡng thương mấy ngày nay. Anh đã uống thuốc rồi nhưng cơ thể vẫn cần một khoảng thời gian nhất định để phục hồi.

Ban ngày, căn nhà trống trơn, yên tĩnh tới độ nghe thấy cả tiếng lá rơi.

Trần Cảnh nhắm mắt lại, ho khan một tiếng. Anh lại quay về tình trạng một thân một mình, như thế này chẳng có gì là không tốt.

Điện thoại di động đổ chuông, Trần Cảnh nhìn thấy trên màn hình sáng lên ba chữ “Trần Liên Tinh”, anh nghe máy.

“Trần Cảnh, số tiền lần trước anh cho em chỉ đủ để mua quần áo biểu diễn kịch.” Cô ta phàn nàn nói: “Nhưng mà vai diễn đó của em còn cần phải có một đôi giày nữa, anh gửi thêm cho em chút tiền đi!”

Trần Cảnh không nói gì, bóng tối đen kịt đan cài trong mắt anh.

Trần Liên Tinh thấy anh không nói gì, cuối cùng cô ta cũng nhận ra người đàn ông này không dễ chọc, đến giờ nhớ lại sự quả quyết lúc anh xách dao ngồi trước cửa nhà năm mười mấy tuổi, cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

Trần Liên Tinh đành phải nhún mình nói: “Anh biết mà, em đã chuẩn bị rất lâu cho sân khấu kịch này. Hồi còn bé lúc cha em còn ở nhà, cha từng đưa em đi học múa học hát, chắc chắn cha em cũng rất muốn nhìn thấy em hoàn thành vở kịch sân khấu này.”

Trần Cảnh dằn tiếng ho xuống: “Bệnh tình, mẹ em, chuyển biến xấu.” Chỉ cần anh không nói câu dài thì sẽ không bị nói lắp, chỉ có điều giọng nói vẫn khàn như vậy.

Trần Liên Tinh hơi bất ngờ, cô ta cắn răng nói: “Để hôm nào đó em sẽ tranh thủ đi thăm mẹ, nhưng mà… hiện giờ tất cả mọi người đều đang chờ em, xin anh đấy, em không thể để mọi người phải thất vọng được.”

Trần Cảnh lạnh lùng hỏi cô: “Em cần bao nhiêu?”

Trong lòng Trần Liên Tinh rất mừng: “Không nhiều đâu, giày chỉ hết một triệu tám thôi. Anh không cần phải tới trường em giống lần trước đâu, cứ chuyển vào thẻ cho em là được.” Cô ta chỉ chăm chăm vòi tiền, không hề để ý thấy giọng nói dằn tiếng ho và điểm khác thường của Trần Cảnh.

Trần Liên Tinh vốn chỉ lo cho bản thân mình. Cô ta không hề nghĩ Trần Cảnh có thể cứu được người mẹ ruột đang ở trong bệnh viện của cô ta. Mỗi tháng Trần Cảnh kiếm được nhiều tiền như vậy hầu như đều dồn hết cho mẹ cô ta chữa trị nhưng vấn đề là không tìm được tủy tương thích, thành ra tiền sinh hoạt phí hằng tháng Trần Liên Tinh xin được của Trần Cảnh cũng không được mấy.

Trần Liên Tinh nhận được câu trả lời như ý, lập tức cúp điện thoại.

Trần Cảnh ngồi xuống, mặc quần áo đi ra ngoài. Hôm nay là cuối tuần, anh đã nhận lời làm thuê cho cô Kỷ. Sắc mặt anh trông vẫn còn hơi yếu nhưng Trần Cảnh có thể chịu đựng được cơn đau ở mức độ này.

Trước khi đi ra ngoài, anh đi ngang chỗ dây phơi quần áo, thấy quần áo phơi trên dây đã khô vẫn chưa cất để lại những cái bóng dưới ánh mặt trời.

Số quần áo này bị cô bé quen được chiều chuộng kia phơi lung tung bát nháo nhưng Trần Cảnh vẫn nhìn chúng một lúc lâu.

Anh thừa nhận, trước ngày hôm nay, anh vẫn khát vọng tình thân của Trần Liên Tinh giống như trong quá khứ, điều đó khiến anh cảm thấy mình không phải kẻ lạc loài, khiến anh cảm nhận được hơi ấm của sự sống.

Thế nhưng, giờ phút này đây, anh chợt nhận ra mình không còn nghĩ như vậy nữa.

Cảm giác chán nản bực dọc trào dâng, Trần Liên Tinh có nhận anh là người thân hay không có gì quan trọng đâu?

*

Kỷ Điềm nghĩ hôm nay sẽ gặp Trần Cảnh, còn sẽ cùng đi dạo phố với anh nên đã bắt đầu trưng diện từ buổi sáng.

Kỷ Điềm cũng có thể được xem là một người có gu ăn mặc, các nét trên khuôn mặt cô ta không thực sự nổi bật nhưng lại có phong thái nhã nhặn, tóc dài buộc một nửa sau đầu găm một chiếc cặp tóc hình ngôi sao, ngoài ra cô ta còn bỏ công trang điểm kiểu tự nhiên, cả người trông đẹp hẳn lên.

Trước đây, đương nhiên cô ta đã từng nghĩ đến chuyện nói ra việc Trần Cảnh là “cậu cả nhà họ Ngôn” nhưng một là không thể nào giải thích được vì sao cô ta biết, hai là cô ta đã từng chịu thiệt thòi trong vụ Triệu Dữ.

Ba năm trước, thân phận của cô ta ngang bằng với Triệu Dữ, kết quả Triệu Dữ yêu cô cả nhà họ Kỷ Kỷ Đại Ninh. Cho dù cuối cùng kết cục của Kỷ Đại Ninh vẫn phải chết giống ở trong sách nhưng hễ nghĩ tới khoảng thời gian khổ cực chạy trối chết của bản thân là Kỷ Điềm lại thấy hận nghiến răng nghiến lợi.

Người ta xuyên thư thì trở thành hoàng hậu, quý phi, con gái nhà giàu, được cả gia đình cung phụng. Chỉ có cô ta là sống chui lủi như chuột dưới cống ngầm ba năm! Quãng thời gian ba năm ấy thỉnh thoảng vẫn còn hiện về lại trong ác mộng của cô ta.

Khó khăn lắm Kỷ Điềm mới có được một thân phận tốt, lần này nhất định cô ta phải có được Trần Cảnh. Nhà họ Kỷ không thể là chỗ dựa được, một khi phá sản là cô ta chẳng còn là gì hết.

Sau khi cân nhắc, Kỷ Điềm bỏ mặc chuyện kiếm thiện cảm của ông nội và Kỷ Mặc Giác, vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Phượng Minh.

Theo đuổi Trần Cảnh ở thời điểm này có ưu điểm là anh vẫn chưa tiếp xúc với tầng lớp địa vị cao, một cô con gái nhà giàu xinh đẹp lại có thân phận như cô ta, chỉ cần dịu dàng quan tâm Trần Cảnh một chút thì Trần Cảnh sẽ rất dễ cảm mến cô ta.

Con gái nhà giàu dịu dàng xinh đẹp và con trai nhà giàu lưu lạc, nghe thôi đã thấy xứng đôi, thành đôi với nhau chắc hẳn rất đẹp đôi.

Kỷ Điềm suy tính tất cả đều đúng, chỉ bỏ sót một vấn đề, nếu là trước đây thì người con gái đẹp nhất có phong thái nhất Trần Cảnh từng gặp chính là cô ta nhưng hiện tại, nói về xinh đẹp thì không ai bì được với thiếu nữ Trần Cảnh nhặt được ở tiệm bánh kem chiều hôm ấy.

Thấy Trần Cảnh tới đúng giờ, Kỷ Điềm cười nói: “Chúng ta xuất phát thôi.”

Trần Cảnh không có ý kiến gì.

Hai người cùng nhau lên xe, Kỷ Điềm âm thầm quan sát người có vận khí lớn thứ hai trong truyện.

Hôm nay anh mặc một bộ sơ mi đen, nhờ có cơ bắp rắn chắc nên bộ đồ anh mặc trông đẳng cấp hẳn lên. Ba năm trước, lúc Kỷ Điềm quen biết Triệu Dữ, trông Triệu Dữ còn có nét thiếu niên, nhưng Trần Cảnh thì khác, anh có mày kiếm môi mỏng, ánh mắt lạnh nhạt như tro tàn.

Tuổi tâm lý của Kỷ Điềm đã trưởng thành nên đương nhiên cô ta thích loại đàn ông lạnh lùng trưởng thành thế này hơn.

Tư thế ngồi của Trần Cảnh rất ngay ngắn, Kỷ Điềm không học theo nổi cái kiểu õng ẹo không cần mặt mũi của Kỷ Đại Ninh nên đành phải ngồi ngay ngắn giống anh.

“Trần Cảnh, em gọi anh như vậy được không?”

Trần Cảnh gật đầu.

Kỷ Điềm cười nói: “Mãi hôm qua em mới biết anh là anh trai của Trần Liên Tinh, vở kịch nói đó em cũng có tham gia, hôm nay em đi là để chọn quần áo.”

Trần Cảnh không nói gì, chỉ nhìn những ngón tay gầy khỏe khoắn của bản thân.



Kỷ Điềm không phỏng đoán được suy nghĩ của anh đành phải mở miệng hỏi dò: “Hình như Liên Tinh không hiểu anh lắm, gần đây quan hệ của em và Liên Tinh cũng khá tốt, anh có muốn em khuyên Liên Tinh giúp anh không?”

Trần Cảnh lắc đầu, trên danh thiếp của anh đã viết rõ anh nói năng không tiện, xin thứ lỗi nên cho dù anh không nói gì thì cũng là chuyện rất bình thường.

Trần Cảnh biết tư tưởng của Trần Liên Tinh không phải chuyện chỉ đôi câu vài lời là có thể uốn nắn được. Chỉ cần anh vẫn nói lắp thì Trần Liên Tinh sẽ vẫn thấy mất mặt.

Trước đây Trần Cảnh luôn ôm ấp mong chờ với Trần Liên Tinh, nhưng kể từ khi anh đuổi Đại Ninh đi thì mỗi lần nghĩ đến Trần Liên Tinh, sự mong chờ cứ nguội lạnh dần làm anh thấy hoảng hốt.

Hai người tới phố mua sắm, Kỷ Điềm vào trong thử đồ, Trần Cảnh đứng chờ ở ngoài.

Chỗ này là khu đồ phụ nữ, Trần Cảnh với vóc người cao ráo, lạnh lùng không nói tiếng nào thu hút rất đông ánh nhìn của các cô gái trẻ.

“Hoa hồng mùa mưa” là một vở kịch hiện đại. Kỷ Điềm thử một bộ váy dài màu vàng ấm, cô ta có chút kế vặt, mặc váy đi tới trước mặt Trần Cảnh: “Trần Cảnh, anh thấy chiếc váy này có đẹp không?”

Kỷ Điềm cười nhẹ nhàng nhìn anh, Trần Cảnh nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng. Anh đến đây là để bảo vệ an toàn của Kỷ Điềm, không phải đi dạo phố với cô ta.

Kỷ Điềm cũng ý thức được làm thế này không được hay nên không khăng khăng bắt anh trả lời.

Nhà họ Kỷ có tiền nên Kỷ Điềm rất hào phóng: “Vậy em mua cái này.” Cô ta quẹt thẻ trả tiền, Trần Cảnh làm hết trách nhiệm, cầm túi mua sắm giúp Kỷ Điềm.

Kỷ Điềm đi mua một loạt đồ, chuyên chọn loại váy tôn eo, cô ta nhận ra Trần Cảnh không phải kiểu đàn ông biết tán tỉnh phụ nữ nên không hỏi suy nghĩ của anh nữa, cùng lắm là lượn một vòng trước mặt anh mà thôi.

Vết thương của Trần Cảnh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nội tạng anh đau xoắn lại, dù Kỷ Điềm có đẹp hơn nữa, Trần Cảnh cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Kỷ Điềm phát hiện Trần Cảnh thỉnh thoảng lại nhíu mày, cô ta tưởng là người đàn ông này không có kiên nhẫn đi dạo phố với phụ nữ nên quan tâm nói: “Bên kia đường có quán cà phê, chúng ta qua đó ngồi một chút nhé.”

Hai người nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Điềm nói: “Em đi vệ sinh một chút.”

Cô ta dặm lại lớp trang điểm trong nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho người của mình: “Tiến hành theo đúng kế hoạch.”

Đương nhiên Kỷ Điềm sẽ không cam lòng chỉ đi dạo phố với Trần Cảnh hai tiếng đồng hồ. Phụ nữ muốn dây dưa với đàn ông thì sử dụng tiền để làm giao dịch là cách làm đẳng cấp thấp nhất.

Cô ta đã đọc quyển truyện này rồi nên biết Trần Cảnh có thói quen là người bảo vệ cho người khác, có rất ít người bảo vệ cho anh, Trần Liên Tinh là một con bọ hút máu ngu xuẩn chỉ biết hút máu của Trần Cảnh. Nếu cô ta có thể bảo vệ Trần Cảnh một lần thì chắc chắn sẽ rất có ý nghĩa với anh.

Kỷ Điềm nhìn ra bên ngoài, Trần Cảnh ngồi bên cửa sổ, cô ta bấm ngón tay tính toán thời gian, một người đàn ông say xỉn lảo đảo xách chai bia tới, mắt Kỷ Điềm sáng lên, chỉnh trang lại váy, đi về phía Trần Cảnh.

Lúc người đàn ông say xỉn đi ngang qua họ, bất thình lình ông ta tấn công Trần Cảnh bằng dùi cui điện. Trần Cảnh ngồi đưa lưng về phía người đàn ông say xỉn, Kỷ Điềm hoảng sợ nói: “Cẩn thận.”

Cô ta bổ nhào lên người Trần Cảnh, định dùng cơ thể ngăn cản người đàn ông say xỉn làm anh bị thương. Trần Cảnh sắc bén kéo Kỷ Điềm sang bên cạnh, động tác của anh nhanh nhẹn, không chút do dự trở tay ra sau chặn lại.

Chiếc ghế kêu “kít” một tiếng, cổ tay người đàn ông say xỉn bị đau, chỉ loáng một cái, Trần Cảnh đã áp sát người ông ta, tay xòe dạng trảo, lạnh lùng bóp cổ ông ta.

Khi người đàn ông say xỉn hoàn hồn lại thì hung khí đã không thấy đâu nữa, ông ta thậm chí không biết nó đã bị đối phương lấy mất từ lúc nào!

Trần Cảnh xoay xoay cây dùi cui điện trong tay, lạnh lùng nhìn ông ta, người đàn ông say xỉn rùng mình một cái, có ảo giác như thể bị dã thú theo dõi.

Người đàn ông say xỉn đỏ bừng mặt: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Kỷ Điềm không ngăn cản thành công, vẫn đang ngồi bình yên vô sự ở ghế kế bên: “...”

Cô ta biết người có vận khí lớn rất giỏi đánh đấm nên mới chọn cách đánh lén nhưng không ngờ chưa được nửa phút, kẻ đó đã bị Trần Cảnh hạ gục. Đừng nói tới chuyện làm Trần Cảnh bị thương, hiện tại kẻ đó đã sợ run cả chân rồi.

Lúc trước, Đại Ninh không được nhìn thấy thân thủ của Trần Cảnh, còn hiện tại Kỷ Điềm đã được nhìn tận mắt.

Trong lòng Kỷ Điềm thầm mắng đồ vô dụng, cô ta lại gần hỏi Trần Cảnh bằng giọng lo lắng: “Anh không sao chứ?”

Người đàn ông say xỉn vẫn đang lắp bắp giải thích. Kỷ Điềm vốn cho rằng Trần Cảnh sẽ tra hỏi ông ta nhưng không ngờ anh lại thả tay ra, trông có vẻ mệt mỏi, hết kiên nhẫn.

Người đàn ông say xỉn lập tức chạy té khói.

Trần Cảnh không có tâm trạng tranh cãi, anh đã gặp quá nhiều người như thế này rồi, nhất là từ sau khi Trần Kế Duệ vào tù, thường xuyên có người muốn làm hại người nhà họ Trần.

Anh lớn lên giữa bầy sói, từ nhỏ đã theo sói mẹ đi săn, sau này Trần Kế Duệ thấy anh nhanh nhẹn nên cho anh đi học đánh nhau. Có những thứ đã ngấm sâu vào trong máu thịt của anh từ lâu.

Trần Cảnh nghe tiếng là đã biết sau lưng có vấn đề rồi. Nếu không phải Kỷ Điềm bất ngờ nhào tới thì anh có thể giải quyết kẻ sau lưng đó hết sức nhẹ nhàng.

Đương nhiên Trần Cảnh sẽ không chỉ trích Kỷ Điềm, anh nhìn cô ta một cái, lần đầu tiên anh gặp một cô gái liều mình cứu người khác, hơn nữa còn là một cô con gái nhà giàu.

Dù cho hành động vừa rồi của Kỷ Điềm chỉ tạo thêm phiền phức cho anh.

Trần Cảnh không muốn người khác nghi ngờ năng lực của anh. Mỗi lần anh nhận nhiệm vụ, dù cho có bị thương, anh vẫn nhất định có thể hoàn thành tốt.

Anh quẳng cây dùi cui điện vào thùng rác, Kỷ Điềm cười ngại ngùng: “Xin lỗi, em chỉ hành động theo bản năng, không kịp suy nghĩ, suýt chút nữa thì gây thêm phiền phức cho anh.”

Trần Cảnh lắc đầu, dù sao Kỷ Điềm làm vậy cũng là vì có lòng tốt.

Kế hoạch ban đầu của Kỷ Điềm vốn là để mình bị thương, sau đó Trần Cảnh sẽ chăm nom mình ở bệnh viện, hai người bồi dưỡng tình cảm với nhau. Hiện tại kế hoạch đã bị phá sản, cũng đã hết ba tiếng đồng hồ thuê bảo vệ, cho dù tiếc nuối nhưng Kỷ Điềm vẫn phải trả tiền, chào tạm biệt Trần Cảnh.

Cô ta không có gì phải nôn nóng. Nhờ trở thành bạn của Trần Liên Tinh, sau này cô ta còn rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Trần Cảnh.

Kỷ Điềm ngồi xe đi khuất, Trần Cảnh dựa người vào tường có phần mệt mỏi rã rời, anh móc thuốc lá ra hút.



Cơ thể của anh đã cạn kiệt sức lực, Trần Cảnh nghỉ chân một lát mới bắt xe trở về ngõ tối.

Ngõ tối nhiều tiếng xấu, lái xe không dám chạy xe vào trong, thả Trần Cảnh xuống đầu ngõ, Trần Cảnh tự đi bộ vào. Màn đêm buông xuống, con ngõ tối trở nên cực kỳ sống động.

Trần Cảnh đi đến đâu, bọn côn đồ tới tập dạt ra đến đó.

Dù cho anh là một tên nói lắp kiệm lời nhưng cả ngõ tối không có ai dám chọc tới anh. Xung quanh đều đã lên đèn, chỉ có nhà Trần Cảnh là vẫn tối om.

Anh về tới cửa ra vào, ngực bỗng thấy khó chịu, Trần Cảnh từ từ bình phục lại, móc chìa khóa ra định mở cửa.

Trần Cảnh nhạy bén cảm thấy có gì đó, anh nheo mắt nhìn về phía chỗ tối om.

Đằng sau khóm trúc phú quý có một bóng người nhỏ bé im lặng nhìn anh. Ánh đèn đằng xa lồng vào nhau, tiếng cười đùa nhiều cung bậc làm ngõ tối trở nên cực kỳ huyên náo, thế nhưng trong bóng tối tĩnh lặng chỉ có họ.

Không ngờ mới một thoáng đã bị anh phát hiện, thiếu nữ nhẹ nhàng gọi: “Anh trai.”

Trần Cảnh thấy cô đứng ở đây, mày anh cau chặt lại nhìn cô như thể nhìn thấy một thứ gì cực kỳ phiền phức.

Mắt Đại Ninh sáng lên hiểu ý, lấy trong túi ra một túi tiền nhỏ đưa cho anh như tặng thứ gì quý giá lắm: “Anh trai đang bị thương, anh đừng đi kiếm tiền nữa nhé, em biết anh muốn chữa bệnh cho mẹ anh, em cũng có thể kiếm tiền thay anh.”

Túi tiền nhỏ có thêu hình hoa lê nhỏ xinh, cô đứng dậy, chạy tới nhét túi tiền vào tay anh.

Túi tiền căng phồng, dựa vào ánh đèn từ xa hắt lại, Trần Cảnh nhìn thấy trong túi có rất nhiều tờ ba trăm nghìn. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, không biết là do vết thương bầm máu nên đau hay do nguyên nhân gì khác.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói đầy tự hào: “Em biết hát dân ca, con đường kế bên mới mở một phòng trà, em hát ở đó ba ngày được chủ phòng trà trả cho rất nhiều tiền.”

Chẳng trách nghe giọng em ấy hơi khàn.

Trần Cảnh cụp mắt nhìn cô.

Đại Ninh có mái tóc xoăn mềm mại trông như một con thú nhỏ đáng yêu. Cô sợ anh hiểu lầm, lùi lại một bước, nói đầy nghiêm túc: “Không phải em tới xin anh nuôi em, em có thể tự nuôi sống mình!”

Đại Ninh biết Trần Cảnh không thích cô ở lại đây nên vui cười vô tư nói: “Anh trai, em đi đây, mai em quay lại thăm anh.” Cô từng bị tổn thương nhưng vẫn không hề trách anh, dù cho nghịch ngợm gây sự nhưng hễ có thứ gì tốt là lập tức muốn chia sẻ với anh.

Đại Ninh quay người, tự giác trở về phòng trà.

Trần Cảnh với tay nắm chặt vai cô, Đại Ninh nghiêng đầu thắc mắc hỏi xem anh có chuyện gì.

Tối nay không có trăng, những tiếng cười kia bỗng chớp mắt trở nên rất gần.

Lần đầu tiên Đại Ninh nghe thấy Trần Cảnh nói chuyện.

“Không cần phải đi.”

Đại Ninh nghĩ thầm, ngoại hình trông hòa nhã là thế, vậy mà giọng thật khó nghe.

*

Đại Ninh lại về lại phòng của Trần Liên Tinh, chỉ có điều lần này cô không cần phải ngủ trên chiếc giường lộn xộn nữa.

Trần Cảnh lấy đệm chăn ra trải sẵn giường cho cô. Đại Ninh biết anh chấp nhận cô nên rất vui.

“Sau này đây là phòng của em phải không?”

Trần Cảnh gật đầu.

Đại Ninh áp sát tới như một chú mèo con: “Vậy anh là anh trai em phải không?” Cô cười cực kỳ đáng yêu, trông đầy sức sống.

Trần Cảnh im lặng một lát, tiếp tục gật đầu.

Được rồi, đã không đuổi được thì chẳng qua là nhiều thêm một miệng ăn mà thôi. Nếu em ấy thực sự không nghe lời thì anh có thể xách một tay quẳng ra ngoài.

Trần Cảnh dọn phòng cho cô xong đi ra ngoài. Đại Ninh lười biếng nằm phịch xuống giường, hắng giọng: “Ăn nhiều kẹo nên rát họng quá.” Mấy ngày nay được Khâu Cốc Nam chăm sóc, Đại Ninh vui quên cả trời đất, chẳng hề muốn về lại một chút nào.

Thanh Đoàn không biết phải càu nhàu những gì nữa, lại còn hát ca dao nữa chứ, sao Kỷ Đại Ninh không nói là đi múa quảng trường kiếm tiền luôn đi cho rồi đi?

Đại Ninh đạt được mục đích, ngủ rất ngon lành. Trần Cảnh bên phòng sát vách lại không ngủ nổi.

Anh lấy chiếc ví thêu hoa đó ra xem, trong ví có sáu triệu chín trăm ngàn, là toàn bộ số tiền Đại Ninh kiếm được mấy ngày nay.

Trần Cảnh gối một tay ra sau đầu, ngắm nghía ví tiền một lúc lâu, sau đó đứng dậy lấy ra một chiếc rương gỗ anh đã nâng niu giữ gìn rất lâu, mở rương gỗ ra.

Trong rương có vài tấm thẻ học chữ, chiếc bàn tính đồ chơi của trẻ con. Những thứ này là đồ Trần Liên Tinh sáu tuổi tặng anh khi anh mới được Trần Kế Duệ đón về nhà họ Trần, dạy anh học nói.

Anh đã giữ chúng rất nhiều năm, cho dù có lẽ Trần Liên Tinh đã quên từ lâu.

Cũng có lẽ, trong lòng Trần Liên Tinh năm đó, anh trai sói này chỉ là một món đồ chơi mới lạ. Dù sao thì suốt bao nhiêu năm qua, dù đi đến đâu, người ta cũng đều không chịu dung nạp anh, thậm chí ngay cả hiện tại, anh cũng là người mọi người không thích chung đụng nhất trong ngõ tối.

Trần Cảnh lấy đồ của Trần Liên Tinh ra, bỏ túi tiền của Đại Ninh vào, đóng nắp khóa lại.

Anh cho rằng bản thân có thêm một gánh nặng sẽ không ngủ nổi nhưng bất ngờ là Trần Cảnh ngủ rất ngon giấc, anh ngủ thẳng một mạch cho tới tận bình minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK