Triệu An An cười với Triệu Dữ: “Anh cả.”
“Ừm.”
Đại Ninh nói sau lưng bị người ta nhìn thấy, nhưng cô lại không biết ngượng ngùng gì. Triệu Dữ đi lướt qua cô, về nhà tắm rửa.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong thì phát hiện cô cả vẫn còn ở nhà anh ta.
Triệu Dữ lấy khăn lau mái tóc đen của mình, anh ta hỏi cô: “Lại không đi nữa rồi sao?”
Đại Ninh cười hì hì chạy đến trước mặt anh ta: “Người ta quyết định tiếp tục ở lại nhà anh, anh có thấy vui không?”
Triệu Dữ ngước mặt lên nhìn cô, rồi ngồi xuống cạnh cái bài bên cạnh cô.
Ý của anh ta đã rất rõ ràng rồi - cô thấy sao hả?
Đại Ninh thăm dò hỏi: “Người trong thôn nói anh đã cứu Đỗ Điềm, anh sẽ kết hôn với Đỗ Điềm hả?”
Triệu Dữ tự mình rót một ly nước uống rồi bình tĩnh lạnh lùng nói: “Trong thôn này, vốn dĩ tôi cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, nếu như cô ta thật sự có ý với tôi, không chê nhà tôi nghèo, thì sao lại không được.”
Đại Ninh chặn cái ly của anh ta lại: “Không được?”
Triệu Dữ ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Sao lại không?”
“Tôi nói không được là không được”
“Cô cả à” anh ta từ từ nói: “Cô cũng đâu phải là gì của tôi đâu, nếu nói đến chuyện cái chén sứ đó của cô, chú Tiền cũng đã xác nhận là nhà tôi trả xong nợ rồi, cô không có quyền can thiệp vào cuộc đời tôi nữa.”
Nghe thấy vậy thì Đại Ninh liền nghiêng đầu: “Tôi chính là gì của anh đó!”
Triệu Dữ nhìn cô, ra hiệu cho cô nói hết câu.
Đại Ninh nói tự nhiên: “Tôi chính là bố của anh.”
Trong phút chốc, ánh sáng trong mắt Triệu Dữ mờ hẳn đi, anh ta cầm cái ly lên nở nụ cười miệt thị, rồi không quan tâm cô nữa, đi ra ngoài đốn củi.
Thanh Đoàn thất vọng ôm lấy đầu mình, Kỷ Đại Ninh, cô có độc mà.
Đại Ninh ngả mình trên chiếc giường của mình: “Đúng là trên giường thoải mái.”
Thanh Đoàn nói: “Tôi nhìn mà sốt ruột chết mất, Đại Ninh, ý của anh ta chính là, nếu cô làm bạn gái anh ta hay vợ anh ta, thì anh ta sẽ nghe lời cô không cưới Đỗ Điềm.”
Đại Ninh đang nằm, nghe vậy thì vô cùng bất ngờ: “Anh ta nghĩ gì vậy chứ, sao anh ta có thể xứng với tôi được!”
Lần này đến Thanh Đoàn cũng cười nhạt nói: “Nếu như kiếp trước cô cứ sống chết ôm cái cây đại thụ như ông Triệu đây, gọi ngược lại anh ta một tiếng bố, thì có lẽ cô sẽ không phải chết.”
Đại Ninh ngạc nhiên nói: “Sao cậu cũng giống như Triệu Dữ lại, sao lại quái gở đến thế? Mấy cái viên nhọt ác tính như cậu cũng hiểu nhiều quá ha?”
Thanh Đoàn giận đến mức nhắm nghiền mắt, không quan tâm đến cô nữa.
Chú Tiền hết lời khuyên cô cả quay về nhà, Đại Ninh thì lại nhất quyết không đi. Cô lười biết lật người lại nói: “Chú gấp cái gì chứ, đợi thêm chút nữa đi.”
Chuyện mà Đại Ninh chờ đợi, ngày hôm sau đã xảy ra rồi.
Thôn Hạnh Hoa chỉ lớn chừng này, vậy mà khi lúc đầu Đại Ninh đến đây, dân trong thôn thảo luận về cô mỗi bữa cơm sáng trà chiều suốt nửa tháng trời.
Hôm nay từng đợt mưa gió bão bùng truyền đến trong thôn, nói muốn uống rượu mừng của Đỗ Điềm và Triệu Dữ.
Anh Xuyên nghe thấy lời đồn, khẽ chạy đến hỏi Triệu Dữ: “Anh Dữ, trong thôn đều nói anh muốn cưới Đỗ Điềm, là thật hay giả vậy?”
Triệu Dữ ném cái rìu xuống đất: “Là giả.”
Anh Xuyên nói: “Chú Vạn nói hôm qua anh ôm con gái nhà người ta trần trụi cả, hôm nay anh thật sự không muốn chịu trách nhiệm hay sao?
Triệu Dữ có chút tức giận: “Đừng có nghe người khác ăn nói lung tung, Đỗ Điềm rơi xuống sông, tôi nhảy xuống cứu cô ta lên thôi, hai chúng tôi đều mặc quần áo đàng hoàng, anh bớt nghe theo mấy cái lời linh tinh đó đi.”
Anh Xuyên lúng túng.Triệu Dữ tiếp tục đốn củi, cái tiếng cộc cộc đó cứ vang lên, anh Xuyên nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt sạm đen của anh ta có chút ửng đỏ, anh ta đi đến gần Triệu Dữ.
“Anh Dữ, không phải tôi nhiều chuyện, nếu như anh thấy Đỗ Điềm cũng không tệ thì đi đến nhà người ta hỏi cưới đi. Tôi thấy Đỗ Điềm là một cô gái tốt, cũng chẳng thiệt thòi gì cho anh. Anh không hiểu đâu, lấy vợ có nhiều lợi ích lắm đó.”
Anh Xuyên đè giọng nhỏ lại nói: “Không nói đến mấy chuyện khác, chỉ nói đến chuyện tối đến tắt hết đèn đó thôi, đúng là ham muốn cực độ…”
Triệu Dữ cầm một nhành củi lên, gương mặt bình tĩnh đánh vào cánh tay của anh Xuyên.
“Có phải anh thấy ngứa ngáy rồi hay không?”
Anh Xuyên chạy bỏ mạng ra khỏi sân vườn nhà Triệu Dữ.
Đại Ninh đi ra ngồi xích đu, thấy anh Xuyên chạy như đang ngồi trong đống lửa, thì tò mò hỏi anh ta: “Anh ta bị làm sao vậy?”
Triệu Dữ không trả lời, chỉ nhắc nhở cô: “Đừng có đạp lên củi.”
Anh ta không nói thì Đại Ninh vẫn có thể đoán ra được, có lẽ là mấy người trong thôn đã đồn chuyện Triệu Dữ cứu người rồi.
Quả nhiên, đến chiều đến trưởng thôn cũng ghé sang nhà họ Triệu.
Trưởng thôn Lý Ái Quốc đi thăm bố Triệu mẹ Triệu trước, lúc này mới nói chuyện với Triệu Dữ, Đại Ninh biết khôn rồi, cô cũng không rời đi, đứng một bên cửa để nghe.
Trưởng thôn nói: “Cún con à, à không, Triệu Dữ, con xem trí nhớ của chú này, con cũng lớn rồi, không gọi con bằng mấy cái tên quê mùa nữa. Con nói chú nghe coi, con có ý gì với con bé Điềm ở bên cạnh hay không? Bố mẹ con không tiện đi lại, chú thì lại thấy con lớn rồi, con cũng gọi chú là một tiếng chú, nếu như con thấy thích, thì chú Lý có thể đi hỏi giúp con, tránh mấy cái miệng thối trong thôn cứ đồn qua đồn lại lâu, không tốt cho danh tiếng hai đứa.”
Triệu Dữ lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của chú Lý, con xem Đỗ Điềm như em gái vậy, nếu đổi lại là bất kì ai trong thôn này rơi xuống sông, thì con con cũng nhảy xuống cứu.”
Lý Ái Quốc vẫn còn muốn nói gì đó, Triệu Dữ bình tĩnh nói: “Nếu như những người cứu người trong thôn đều bị đồn nhảm, vậy thì e rằng sau này có người rơi xuống nước, cũng không ai dám cứu nữa đâu.”
Trưởng thôn nghĩ vậy thì thấy đúng là như thế, mấy lời nói nhảm này không nên tin! Ông ta điều chỉnh sắc mặt lại: “Chú sẽ đi bảo mấy cái miệng thối đó không được làm hại danh tiếng của con với Đỗ Điềm nữa.”
“Vậy thì không có gì bằng rồi ạ.” Triệu Dữ đứng dậy: “Con tiễn chú Lý.”
“Không cần không cần đâu.”
Đại Ninh thấy Triệu Dữ tự mình giải quyết xong chuyện, hai hôm trước anh ta nói muốn cưới Đỗ Điềm, quả nhiên là lừa bản thân cô mà. Cũng không biết Đỗ Điềm tính kế một phen, bây giờ lại nhận lấy kết quả này, không biết có tức chết hay không.
Tâm trạng Đại Ninh vui, sắc mặc cô lúc nhìn Triệu Dữ cũng vui.
Lúc ăn cơm tối, thậm chí cô còn hào phóng bảo chú Tiền chuẩn bị cho nhà họ Triệu một phần. Tất cả đồ ăn ngon hội tụ về, lấp đầy cả cái bàn của nhà họ Triệu.
Triệu An An và Triệu Bình hình như không thể rời mắt.
Triệu Dữ đi đẩy củi, lúc đi ngang nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta hỏi Đại Ninh: “Cô lại muốn làm cái gì nữa?”
“Hôm nay biểu hiện của anh tốt lắm, tôi mời anh ăn cơm.
“Không cần, đem hết đồ của cô đi đi.” Triệu Dữ sờ sờ đầu của Triệu An An: “Đợi một chút, anh cả đi nấu cơm.”
Tuy rằng Triệu An An thất vọng vì không được ăn mấy món ngon cô cả đem tới, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đại Ninh đi theo Triệu Dữ, tò mò hỏi anh ta: “Anh thật sự không ăn hả?”
“Không ăn.” Triệu Dữ dùng cái bật lửa đốt cháy mấy cái lá ngô, bắt đầu nhóm lửa.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh đến nhà bếp của anh ta.
Cuộc sống ở nông thôn cực khổ, chỗ nấu ăn của nhà Triệu Dữ cứ bé bé, ánh sáng cũng mờ mịt, thiếu muối thiếu dầu. Những món ăn được làm ra từ chỗ này, vừa nhìn liền biết không ngon bổ gì.
Có cô cả đứng bên cạnh nhìn, Triệu Dữ cũng không thấy vướng tay vướng chân.
Đúng thật như Thanh Đoàn nói, anh ta là một người rất trầm tĩnh.
Đại Ninh nhìn người con trai thế này, Đại Ninh liền hiểu ra, tại sao nam chính không là ai khác, mà là Triệu Dữ.
Nếu như anh ta đã không ăn thì cô cũng không ép buộc, Triệu Dữ ngồi xuống cái ghế nhỏ nhóm lửa nấu ăn, Đại Ninh liền nằm lên đùi người ta.
Ánh lửa bập bùng nhuộm gương mặt trắng như sứ của cô thành một màu ấm áp.
Đại Ninh cười rồi ngẩng đầu hỏi: “Triệu Dữ, sao anh lại từ chối lời đề nghị của trưởng thôn?”
Triệu Dữ nhìn xuống, cô gái trẻ xinh đẹp nằm trên đùi, mặt cô viết hẳn một chữ “xấu”.
Triệu Dữ biết cô muốn nghe cái gì.
Đại Ninh muốn nghe anh ta nói thích cô.
Nhưng Triệu Dữ hiểu rõ, cô cả không có tấm chân tình, dù anh ta có nói thật, thì có lẽ Đại Ninh cũng chỉ chuyện này rất thú vị rất vui mà thôi.
Thế là Triệu Dữ đưa tay đẩy cô ra: “Đừng có đến gần có này, coi chừng lửa cháy tóc đó.”
Cô gái trẻ nhìn thấy nguy hiểm có thể bị hói đầu liền lập tức ngoan ngoãn đứng dậy rời khỏi đùi anh ta, chạy ra ngoài nói chuyện với tụi nhỏ Triệu An An.
Ánh lửa dập dìu chiếu sáng đôi mắt đen của Triệu Dữ.
Anh ta im lặng rất lâu, cuối cùng cúi đầu thở dài.
—
Đỗ Điềm ở nhà đợi Triệu Dữ qua hỏi cưới.
Trước khi làm chuyện này cô ta cũng nghĩ tới độ khả thi của nó rồi, nhà Triệu Dữ chỉ có bốn bức tường, người thân thì mang bệnh tật, cho dù bản thân anh ta cũng không tệ, nhưng trong thôn cũng chẳng có mấy đứa con gái chịu gả cho anh ta.
Mà Kỷ Đại Ninh, người trong sách này từng nhắc đến, cũng chỉ là một nữ phụ não tàn.
Mấy năm sau ông nội của Kỷ Đại Ninh sẽ nhìn trúng tài hoa của Triệu Dữ, để anh ta vào nhà ở rể, chăm sóc cho cháu gái báu vật của ông ta, Triệu Dữ đồng ý, kết hôn chưa được bao lâu, thì nhà họ Kỷ phá sản, được Triệu Dữ thu mua lại.
Giữa Triệu Dữ và Kỷ Đại Ninh nhất định không thể nào nảy sinh tình cảm.
Đỗ Điềm to gan dự đoán, bây giờ Triệu Dữ đối xử với Kỷ Đại Ninh không tồi, có lẽ bởi vì Triệu Dữ nhìn xa trông rộng, muốn lấy chuyện này làm bàn đạp.
Nhưng giữa bản thân cô ta và Triệu Dữ cũng không phát sinh tình cảm, sau này anh ta công thành danh toại rồi, thì trong kí ức của anh ta, bản thân cô ta cũng chỉ là một cô gái nhà quê ở cạnh nhà mà thôi.
Đỗ Điềm muốn cược một ván.
Triệu Dữ tuổi trẻ ham làm, gả cho anh ta nhất định không phải chịu thiệt.
Nhưng cô ta ngày đợi đêm mong, mãi không đơi thấy Triệu Dữ đến hỏi cưới, ngược lại mấy lời đồn nhảm trong thôn ngày càng biến đi đâu mất.
Đỗ Điềm không thể nhịn nổi nữa, âm thầm đi nghe ngóng tin tức.
Một cô gái trẻ khác trong thôn cười nói với cô ta: “Cô yên tâm đi, mọi người sẽ không đồn bậy cô với Triệu Dữ nữa đâu, anh ta giúp đỡ người trong thôn là chuyện tốt, nếu như làm vậy mà còn bị đồn nhảm thì sau này trong thôn không ai muốn cứu người nữa thì phải làm thế nào? Đỗ Điềm, cô có thể yên tâm được rồi đó.”
Trong lòng Đỗ Điềm tức giận muốn chết mất, vậy mà ngoài mặt vẫn phải cười.
Cô ta đã chịu khổ công cốc rồi!
—--
Chớp mắt một cái là đến tháng chín rồi, Đại Ninh không muốn về, con hai đứa nhỏ nhà Triệu Dữ cũng phải đi học.
Triệu Bình học lớp tám, trong thôn chỉ có trường cấp một và trường cấp hai, trình độ của giáo viên cũng không ra gì.
Năm nay là năm đầu Triệu An An được đi học, cô bé vừa lo lắng cũng vừa mong chờ, gà vừa gáy thì nó đã thức dậy. Triệu Bình nắm tay nó, Triệu An An quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Tạm biệt anh cả, tạm biệt cô cả.”
Triệu Dữ dặn dò Triệu Bình: “Nhớ chăm sóc tốt cho An An.”
“Em biết rồi anh cả, không cho ai bắt nạt em ấy đâu.”
Trường học có hơi xa, nó nằm ở dưới chân một ngọn núi khác, hai anh em đều mang hộp cơm theo, đến trường thì lại ăn.
Thấy hai anh em nó rời đi, Triệu Dữ lại vác cuốc đi đào đậu phộng, màu thu vốn là mùa thu hoạch, muốn nuôi sống một gia đình lớn thì phải xem thủ thuật làm nông. Buổi trưa Triệu Dữ quay về thì lại thấy chú Tiền đang thúc giục Đại Ninh quay về.
Trong tay cô cả có cầm một phong thư, Triệu Dữ vừa về, mắt cô lại đảo ngang: “Chú bảo ông nội đừng lo, Triệu Dữ nói anh ấy sẽ làm gia sư cho con, dạy con học bài.”
Chú Tiền nghe vậy thì nghi ngờ nhìn sang.
Sắc mặt Triệu Dữ không có gì thay đổi, bình tĩnh nghe cô cả nói dối.
“Triệu Dữ giảng bài hay lắm, hay hơn mấy gia sư nhà mình nhiều, huống hồ con đi học cũng toàn là ngủ, các giáo viên đều bị chọc giận đến phát khóc. Con thích nghe Triệu Dữ giảng bài, nói không chừng Triệu Dữ dạy con, con có thể thi đậu đại học đó.”
Chú Tiền: “Cô cả nói có thật không?”
Đại Ninh kéo Triệu Dữ sang, chỉ vào sách của mình, móc điện thoại ra bắt đầu quay video: “Triệu Dữ, anh giảng cho chú Tiền nghe đi mà.”
Triệu Dữ nhìn sang Đại Ninh, cô đang nháy mắt với anh ta.
Triệu Dữ không nói gì thêm nữa, anh ta lật quyển sách vật lý ra, bắt đầu bình tĩnh giảng bài.
Giảng bài đối với Triệu Dữ mà nói cũng không khó khăn gì, suy cho cùng anh ta cũng chỉ bài cho em trai em gái học. Triệu Dữ cần cù thông minh, cho dù tri thức không đạt đến trình thâm hậu, nhưng dư sức để ứng phó với mấy bài giảng của Đại Ninh.
Vẻ mặt của chú Tiền trở nên thoải mái, ông ta vậy mà lại nghe lời Đại Ninh lừa.
Đại Ninh đưa điện thoại cho ông ta nói: “Chú Tiền, lúc chú gửi đoạn video này cho ông nội xem đi, ông nội nhất định sẽ rất cảm động, sẽ không giục con về nữa.”
Chú Tiền cười rồi lắc lắc đầu, tạm thời bỏ qua cho cô, ông ta bước ra ngoài rời khỏi.
Đại Ninh quay người lại chất giọng ngọt ngào, cô khen Triệu Dữ hết lời: “Triệu Dữ à anh đứng là giỏi quá đi, có thể làm lụng, biết nấu ăn, biết xử lí tin đồn, còn biết giảng bài nữa! Trên đời này còn có chuyện gì anh không biết nữa hay không?”
Triệu Dữ nghe thấy rất buồn cười.
Anh ta nhịn cười nói: “An An với Triệu Bình đi học phải đi bộ mất một tiếng đồng hồ, cô có điều kiện học tốt như vậy lại không biết quý trọng.”
Đại Ninh đáp lại: “Trong văn cổ không phải có một câu nói Anh không phải cá, thì sẽ không hiểu cá.’ hay sao?”
Triệu Dữ: “... câu đó đọc là ‘Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc’”
*‘Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc’: câu này cũng khá tương tự như “Put yourself in others shoes” trong tiếng anh: đặt mình vào vị trí của người khác mới biết người đó nghĩ gì.
Cái đứa mù văn này, chả trách sao lại chọc giáo viên tức giận đến vậy, người xưa cũng phải giận đến mức sống dậy mất.
Đại Ninh hùng hổ nói: “Đúng vậy, chính là câu đó đó. Tôi không thích thì chính là không thích, thứ các người thích, sao lại bắt tôi phải thích chứ. Cho dù tôi có ngu ngốc chờ chết thì cả đời này tôi cũng không phải lo cái ăn cái mặc, sao tôi lại phải miễn cưỡng bản thân mình đi làm chuyện mình không thích chứ? Như vậy không phải là ngốc hay sao.”
Đột nhiên Triệu Dữ lại cảm thấy cô nói cũng hơi có lý.
“...”
“Chúng ta không nói đến cái này nữa.” Đại Ninh nhớ ra cái gì đó, đột nhiên tò mò hỏi: “Triệu Dữ, có phải anh thật sự sẽ ứng phó được với tất cả tin đồn hay không?”
Triệu Dữ không hiểu.
Đại Ninh: “Tôi tin là anh có thể.”
Mấy ngày trôi qua, sau khi biết ý cô đang chỉ gì thì Triệu Dữ muốn bóp chết Kỷ Đại Ninh!
—--
Gần đây trong thôn lại có tin đồn khác, tin đồn này còn bùng nổ hơn tin đồn trước nữa, thứ duy nhất không thay đổi chính là nam chính trong tin đồn vẫn là Triệu Dữ.
Triệu Dữ phát hiện ánh mắt mọi người nhìn anh ta có gì đó không đúng, ban đầu anh ta không để ý, vẫn còn tưởng do chuyện Đỗ Điềm rơi xuống nước ảnh hưởng chưa dứt.
Mãi cho đến hôm nay có chút thời gian rảnh, đi đón Triệu An An và Triệu Bình tan học, ba người họ đi ngang bờ ruộng, thì có một anh trai lười biếng độc thân trong thôn huýt sáo với anh ta.
Anh trai lười biếng nói: “Nhìn không ra ha Triệu Dữ, thì ra cậu lại là người như vậy ha, người ta là cô gái thành phố mà cậu cũng dám lén lút giở trò lưu manh. To gan hơn đám người tụi tôi nhiều rồi, sao vậy, mùi vị của cô cả thế nào?”
Sắc mặt của Triệu Dữ tối sầm lại: “Anh nói cái gì vậy?”
“Yo, lại còn dỗi nữa, cậu có gan làm mà không dám nhận hả. Trong thôn đã đồn rồi, cô Kỷ ở nhà cậu, cậu nhân cơ hội giở trò. Bây giờ ai cũng biết hết ấy, cậu chỉ ra vẻ đạo mạo thôi, cậu là một tên dâm loan!”
Triệu Dữ nắm quần áo anh ta: “Anh nói lại lần nữa xem!”
Bình thường anh trai lười biếng này là người cà lơ phất phơ, nếu như đánh nhau thật thì anh ta không phải đối thủ của Triệu Dữ, anh ta bị dáng vẻ tức giận của của Triệu Dữ dọa sợ: “Không, không phải tôi nói đâu, mọi người ai cũng nói thế.”
Triệu Dữ khẽ khép hờ mắt.
“Họ còn nói cái gì nữa?”
“Bọn họ còn, còn nói lúc trước cậu không chịu kết hôn với Đỗ Điềm, là bởi vì thèm muốn vẻ đẹp của cô Kỷ, muốn tiền tài nhà cô ấy.”
Triệu Dữ không nhịn được nữa, đấm một đấm, anh trai lười biếng ngã xuống đất, đau đớn ợ một tiếng.
Triệu Dữ vẫn lạnh lùng: “Nếu để tôi nghe thấy mấy lời này thêm một lần nữa…”
“Tôi không nói nữa, không nói nữa.”
Triệu An An đứng bên cạnh thấy anh cả đánh người thì giật mình. Triệu Bình bịt tai em gái mình lại, vô cùng tức giận nói: “Ai đang đồn linh tinh vậy!”
Trong lòng Triệu Dữ lóe lên rất nhiều khả năng, rồi đột nhiên lại nhớ đến lời đại ninh nói hai ngày trước: “Tôi tin là anh có thể.”.
Gân trán anh ta khẽ giật.
Kỷ Đại Ninh hay lắm, lại còn dám tự tạo ra tin đồn cho bản thân mình, cũng không sợ ảnh hưởng danh tiếng gì.
Nếu như đổi lại nữ chính trong tin đồn là người khác, thì có lẽ nhiều người dân trong thôn không tin, dù sao bọn họ cũng nhìn thấy Triệu Dữ lớn lên, nhân phẩm của anh ta không ai bì kịp.
Nhưng đối tượng lại đổi thành Đại Ninh, chuyện đã hoàn toàn khác rồi.
Gương mặt của Kỷ Đại Ninh xinh đẹp như hồng nhan họa thủy, thân hình thì lại quyến rũ, giọng nói thì lại õng ẹo như thể có thể vắt ra nước vậy. Là đàn ông cũng khó kiềm chế nổi. Tuy rằng Triệu Dữ bình tĩnh đáng tin, nhưng không phải anh ta cũng là đàn ông hay sao!
Hơn nữa, mọi người cũng nhìn thấy tiền tài nhà cô cả khiến người ta sáng mắt. Nếu như ai thật sự lấy được cô ra thì chuyện giàu lên trong một đêm không còn là giấc mộng nữa.
Tin đồn truyền đông truyền tây, Triệu Dữ không chỉ trở thành một người ham muốn cơ thể của cô cả, còn là “kẻ dâm loàn” thèm muốn tiền của cô nữa.
Trong lòng Triệu Dữ lửa giận tuôn trào, lúc anh ta trở về nhà, Kỷ Đại Ninh đang sơn móng tay bên trong phòng.
Cô cả đã chọn màu hồng hoa anh đào, ngón tay cô trắng mịn, bên ngoài tô thêm một lớp nước sơn nữa lại xinh đẹp vô cùng.
Cô cúi đầu thổi nước sơn, đợi cho nó khô.
Triệu Dữ mở cửa ra, sắc mặt rất khó coi nhìn sang Kỷ Đại Ninh: “Kỷ Đại Ninh!”
Đại Ninh phản ứng rất nhanh, Triệu Dữ giận như thế, chứng tỏ là lời hôm đó cô nói với Bé Hai đã bị truyền ra bên ngoài rồi.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, đổi chủ đề: “Móng tay tôi sơn màu này có đẹp hay không? Có thích không, tôi cũng sơn cho anh một móng?”
Lồng ngực Triệu Dữ phập phồng: “Cô ra đây cho tôi.”
“Anh đừng có giận mà.” Đại Ninh nói: “Ai bảo anh hôm đó trói tôi lại, tôi chỉ nói với một mình Bé Hai thôi, không ngờ mọi người đều biết rồi, anh đi tìm Bé Hai để đối chất đi.”
“Cô không nói nhảm với đứa bé thì sao nó có thể đi nói khắp nơi được chứ? Kỷ Đại Ninh, qua đây nhận lỗi.”
Đại Ninh đặt bình nước sơn xuống: “Triệu Dữ, cái tên khốn nạn tiêu chuẩn kép nhà anh, hai hôm trước tin đồn nhảm của Đỗ Điềm bị truyền ra không thấy anh giận, bây giờ anh giận cái gì chứ? Không phải anh rất giỏi khống chế tin đồn hay sao, anh nói lại một lần nữa không phải xong rồi sao, anh mà còn hung dữ với tôi nữa thì tôi sẽ giận đó!”
Triệu Dữ giận đến mức nhức cả não.
Anh ta đi vào trong, nắm chắc cổ tay cô cả rồi nghiêm nghị nói: “Tính chất của sự việc giống nhau sao? Chuyện của Đỗ Điềm, là vì tôi cứu người, không bao lâu sẽ bị dập tắt thôi. Còn chuyện này của cô…”
Càng nói càng tức.
Đại Ninh bực bội vô cùng, cô không hiểu nói: “Đều là tin đồn, có gì không giống nhau đâu?”
Triệu Dữ lại tức giận, Kỷ Đại Ninh nghịch ngợm như vậy, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cô một trận mới được.
Anh ta kéo cô cả vào trong sân vườn: “Triệu Bình, đi lấy roi gia giáo nhà mình ra.”
Triệu Bình co chân chạy như bay, không bao lâu thì lấy một cái roi gáo vàng dài hơn một mét ra. Cái roi đó rất to và bóng loáng.
Lúc nhỏ Triệu Bình là một con khỉ nghịch ngợm, thường leo cây nhảy lên nhảy xuống, bị Triệu Dữ dùng cái roi này đánh cho.
Đừng nói nó, đến Triệu An An, lúc nó không nghe lời cũng bị đánh mấy lần.
Ở nông thôn ngày xưa có một câu nói : “Cây gáo vàng đánh xuống là dạy được con.”. Bây giờ người bị dụng hình biến thành cô cả, Triệu Bình lo lắng liếc nhìn cô.
Triệu Dữ nói: “Kỷ Đại Ninh, đưa tay ra đây.”
Đại Ninh khi đối mặt với thứ này không biết sợ là gì, cô khinh miệt nói: “Tôi không đấy, anh là cái thá gì chứ, anh dám đánh tôi, tôi cho chú Tiền nổ banh cái thôn này của anh đó.”
Anh ta lạnh lùng nói: “Cô đúng là ngứa tay muốn ăn đánh rồi mà.”
Triệu Dữ cầm lấy cái tay của cô cả, bắt cô xòe lòng bàn tay ra, đánh mấy cái vào lòng bàn tay cô.
Đại Ninh ngây người hồi lâu.
Cây gáo vàng đánh người rất đau, Triệu Dữ biết cô cao quý nên đã khống chế sức lực rồi. Nhưng Đại Ninh lớn đến chừng này rồi, trước giờ không ai quản cô vậy cả.
Không nói đến ông nội thương yêu cô hết mực, đến đứa em trai quậy phá đó của cô cũng chưa từng đánh cô.
Cô nhìn sang Triệu Dữ, không tin vào mắt mình.
Người con trai này bình tĩnh, lại đánh mấy cái vào lòng bàn tay cô.
“Bốp.”
“Còn dám làm chuyện xấu nữa hay không.” giọng anh ta trầm thấp: “Cô đã nghĩ đến hậu quả chưa hả? Cô vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đến mình mà cũng gài vào trong, cô có biết một khi không cẩn thận, chuyện này sẽ khiến cô thấy hối hận cả đời hay không?”
Lúc này Đại Ninh cũng không chịu nổi nữa, nước mắt ứa ra từ khóe mắt cô, cô vừa nức nở vừa mắng: “Tiêu đời anh rồi Triệu Dữ, cả nhà anh đều tiêu đời cả rồi, anh chết rồi tôi sẽ chặt xác anh ra! Đem cho chó sói ăn mất!”
Cô nói năng ác độc như thế, lại khóc đến khuôn mặt đẹp đẽ đẫm nước mắt, rõ ràng người đánh cô mới là kẻ ác.
Triệu Dữ lại lạnh lùng đánh thêm vài cái.
Đại Ninh không chịu nổi nỗi đau này, cô “òa” khóc lớn một tiếng rồi nói: “Sai rồi, sai rồi, anh đừng đánh nữa, người ta nhận sai rồi mà!”
Tác giả có điều muốn nói: Phía sau cánh cửa, có hai cái đầu nhỏ thò ra ngoài, Triệu An An nhỏ tiếng nói: “Cô cả khóc ghê quá ha.”
Triệu Bình: “Đúng rồi, anh thấy anh cả còn chưa dùng sức.” Sức này còn chưa mạnh bằng một phần mười lúc đánh nó nữa.
Triệu An An: “Cô cả nhận sai nhanh quá ha.”
Triệu Bình: “Đúng là như thế á, anh còn có thể kiên trì mười mấy phút.”
Triệu An An: “Vậy cô cả đã phạm phải lỗi gì vậy?”
Triệu Bình: …? Ừa ha.
—
“Ừm.”
Đại Ninh nói sau lưng bị người ta nhìn thấy, nhưng cô lại không biết ngượng ngùng gì. Triệu Dữ đi lướt qua cô, về nhà tắm rửa.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong thì phát hiện cô cả vẫn còn ở nhà anh ta.
Triệu Dữ lấy khăn lau mái tóc đen của mình, anh ta hỏi cô: “Lại không đi nữa rồi sao?”
Đại Ninh cười hì hì chạy đến trước mặt anh ta: “Người ta quyết định tiếp tục ở lại nhà anh, anh có thấy vui không?”
Triệu Dữ ngước mặt lên nhìn cô, rồi ngồi xuống cạnh cái bài bên cạnh cô.
Ý của anh ta đã rất rõ ràng rồi - cô thấy sao hả?
Đại Ninh thăm dò hỏi: “Người trong thôn nói anh đã cứu Đỗ Điềm, anh sẽ kết hôn với Đỗ Điềm hả?”
Triệu Dữ tự mình rót một ly nước uống rồi bình tĩnh lạnh lùng nói: “Trong thôn này, vốn dĩ tôi cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, nếu như cô ta thật sự có ý với tôi, không chê nhà tôi nghèo, thì sao lại không được.”
Đại Ninh chặn cái ly của anh ta lại: “Không được?”
Triệu Dữ ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Sao lại không?”
“Tôi nói không được là không được”
“Cô cả à” anh ta từ từ nói: “Cô cũng đâu phải là gì của tôi đâu, nếu nói đến chuyện cái chén sứ đó của cô, chú Tiền cũng đã xác nhận là nhà tôi trả xong nợ rồi, cô không có quyền can thiệp vào cuộc đời tôi nữa.”
Nghe thấy vậy thì Đại Ninh liền nghiêng đầu: “Tôi chính là gì của anh đó!”
Triệu Dữ nhìn cô, ra hiệu cho cô nói hết câu.
Đại Ninh nói tự nhiên: “Tôi chính là bố của anh.”
Trong phút chốc, ánh sáng trong mắt Triệu Dữ mờ hẳn đi, anh ta cầm cái ly lên nở nụ cười miệt thị, rồi không quan tâm cô nữa, đi ra ngoài đốn củi.
Thanh Đoàn thất vọng ôm lấy đầu mình, Kỷ Đại Ninh, cô có độc mà.
Đại Ninh ngả mình trên chiếc giường của mình: “Đúng là trên giường thoải mái.”
Thanh Đoàn nói: “Tôi nhìn mà sốt ruột chết mất, Đại Ninh, ý của anh ta chính là, nếu cô làm bạn gái anh ta hay vợ anh ta, thì anh ta sẽ nghe lời cô không cưới Đỗ Điềm.”
Đại Ninh đang nằm, nghe vậy thì vô cùng bất ngờ: “Anh ta nghĩ gì vậy chứ, sao anh ta có thể xứng với tôi được!”
Lần này đến Thanh Đoàn cũng cười nhạt nói: “Nếu như kiếp trước cô cứ sống chết ôm cái cây đại thụ như ông Triệu đây, gọi ngược lại anh ta một tiếng bố, thì có lẽ cô sẽ không phải chết.”
Đại Ninh ngạc nhiên nói: “Sao cậu cũng giống như Triệu Dữ lại, sao lại quái gở đến thế? Mấy cái viên nhọt ác tính như cậu cũng hiểu nhiều quá ha?”
Thanh Đoàn giận đến mức nhắm nghiền mắt, không quan tâm đến cô nữa.
Chú Tiền hết lời khuyên cô cả quay về nhà, Đại Ninh thì lại nhất quyết không đi. Cô lười biết lật người lại nói: “Chú gấp cái gì chứ, đợi thêm chút nữa đi.”
Chuyện mà Đại Ninh chờ đợi, ngày hôm sau đã xảy ra rồi.
Thôn Hạnh Hoa chỉ lớn chừng này, vậy mà khi lúc đầu Đại Ninh đến đây, dân trong thôn thảo luận về cô mỗi bữa cơm sáng trà chiều suốt nửa tháng trời.
Hôm nay từng đợt mưa gió bão bùng truyền đến trong thôn, nói muốn uống rượu mừng của Đỗ Điềm và Triệu Dữ.
Anh Xuyên nghe thấy lời đồn, khẽ chạy đến hỏi Triệu Dữ: “Anh Dữ, trong thôn đều nói anh muốn cưới Đỗ Điềm, là thật hay giả vậy?”
Triệu Dữ ném cái rìu xuống đất: “Là giả.”
Anh Xuyên nói: “Chú Vạn nói hôm qua anh ôm con gái nhà người ta trần trụi cả, hôm nay anh thật sự không muốn chịu trách nhiệm hay sao?
Triệu Dữ có chút tức giận: “Đừng có nghe người khác ăn nói lung tung, Đỗ Điềm rơi xuống sông, tôi nhảy xuống cứu cô ta lên thôi, hai chúng tôi đều mặc quần áo đàng hoàng, anh bớt nghe theo mấy cái lời linh tinh đó đi.”
Anh Xuyên lúng túng.Triệu Dữ tiếp tục đốn củi, cái tiếng cộc cộc đó cứ vang lên, anh Xuyên nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt sạm đen của anh ta có chút ửng đỏ, anh ta đi đến gần Triệu Dữ.
“Anh Dữ, không phải tôi nhiều chuyện, nếu như anh thấy Đỗ Điềm cũng không tệ thì đi đến nhà người ta hỏi cưới đi. Tôi thấy Đỗ Điềm là một cô gái tốt, cũng chẳng thiệt thòi gì cho anh. Anh không hiểu đâu, lấy vợ có nhiều lợi ích lắm đó.”
Anh Xuyên đè giọng nhỏ lại nói: “Không nói đến mấy chuyện khác, chỉ nói đến chuyện tối đến tắt hết đèn đó thôi, đúng là ham muốn cực độ…”
Triệu Dữ cầm một nhành củi lên, gương mặt bình tĩnh đánh vào cánh tay của anh Xuyên.
“Có phải anh thấy ngứa ngáy rồi hay không?”
Anh Xuyên chạy bỏ mạng ra khỏi sân vườn nhà Triệu Dữ.
Đại Ninh đi ra ngồi xích đu, thấy anh Xuyên chạy như đang ngồi trong đống lửa, thì tò mò hỏi anh ta: “Anh ta bị làm sao vậy?”
Triệu Dữ không trả lời, chỉ nhắc nhở cô: “Đừng có đạp lên củi.”
Anh ta không nói thì Đại Ninh vẫn có thể đoán ra được, có lẽ là mấy người trong thôn đã đồn chuyện Triệu Dữ cứu người rồi.
Quả nhiên, đến chiều đến trưởng thôn cũng ghé sang nhà họ Triệu.
Trưởng thôn Lý Ái Quốc đi thăm bố Triệu mẹ Triệu trước, lúc này mới nói chuyện với Triệu Dữ, Đại Ninh biết khôn rồi, cô cũng không rời đi, đứng một bên cửa để nghe.
Trưởng thôn nói: “Cún con à, à không, Triệu Dữ, con xem trí nhớ của chú này, con cũng lớn rồi, không gọi con bằng mấy cái tên quê mùa nữa. Con nói chú nghe coi, con có ý gì với con bé Điềm ở bên cạnh hay không? Bố mẹ con không tiện đi lại, chú thì lại thấy con lớn rồi, con cũng gọi chú là một tiếng chú, nếu như con thấy thích, thì chú Lý có thể đi hỏi giúp con, tránh mấy cái miệng thối trong thôn cứ đồn qua đồn lại lâu, không tốt cho danh tiếng hai đứa.”
Triệu Dữ lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của chú Lý, con xem Đỗ Điềm như em gái vậy, nếu đổi lại là bất kì ai trong thôn này rơi xuống sông, thì con con cũng nhảy xuống cứu.”
Lý Ái Quốc vẫn còn muốn nói gì đó, Triệu Dữ bình tĩnh nói: “Nếu như những người cứu người trong thôn đều bị đồn nhảm, vậy thì e rằng sau này có người rơi xuống nước, cũng không ai dám cứu nữa đâu.”
Trưởng thôn nghĩ vậy thì thấy đúng là như thế, mấy lời nói nhảm này không nên tin! Ông ta điều chỉnh sắc mặt lại: “Chú sẽ đi bảo mấy cái miệng thối đó không được làm hại danh tiếng của con với Đỗ Điềm nữa.”
“Vậy thì không có gì bằng rồi ạ.” Triệu Dữ đứng dậy: “Con tiễn chú Lý.”
“Không cần không cần đâu.”
Đại Ninh thấy Triệu Dữ tự mình giải quyết xong chuyện, hai hôm trước anh ta nói muốn cưới Đỗ Điềm, quả nhiên là lừa bản thân cô mà. Cũng không biết Đỗ Điềm tính kế một phen, bây giờ lại nhận lấy kết quả này, không biết có tức chết hay không.
Tâm trạng Đại Ninh vui, sắc mặc cô lúc nhìn Triệu Dữ cũng vui.
Lúc ăn cơm tối, thậm chí cô còn hào phóng bảo chú Tiền chuẩn bị cho nhà họ Triệu một phần. Tất cả đồ ăn ngon hội tụ về, lấp đầy cả cái bàn của nhà họ Triệu.
Triệu An An và Triệu Bình hình như không thể rời mắt.
Triệu Dữ đi đẩy củi, lúc đi ngang nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta hỏi Đại Ninh: “Cô lại muốn làm cái gì nữa?”
“Hôm nay biểu hiện của anh tốt lắm, tôi mời anh ăn cơm.
“Không cần, đem hết đồ của cô đi đi.” Triệu Dữ sờ sờ đầu của Triệu An An: “Đợi một chút, anh cả đi nấu cơm.”
Tuy rằng Triệu An An thất vọng vì không được ăn mấy món ngon cô cả đem tới, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đại Ninh đi theo Triệu Dữ, tò mò hỏi anh ta: “Anh thật sự không ăn hả?”
“Không ăn.” Triệu Dữ dùng cái bật lửa đốt cháy mấy cái lá ngô, bắt đầu nhóm lửa.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh đến nhà bếp của anh ta.
Cuộc sống ở nông thôn cực khổ, chỗ nấu ăn của nhà Triệu Dữ cứ bé bé, ánh sáng cũng mờ mịt, thiếu muối thiếu dầu. Những món ăn được làm ra từ chỗ này, vừa nhìn liền biết không ngon bổ gì.
Có cô cả đứng bên cạnh nhìn, Triệu Dữ cũng không thấy vướng tay vướng chân.
Đúng thật như Thanh Đoàn nói, anh ta là một người rất trầm tĩnh.
Đại Ninh nhìn người con trai thế này, Đại Ninh liền hiểu ra, tại sao nam chính không là ai khác, mà là Triệu Dữ.
Nếu như anh ta đã không ăn thì cô cũng không ép buộc, Triệu Dữ ngồi xuống cái ghế nhỏ nhóm lửa nấu ăn, Đại Ninh liền nằm lên đùi người ta.
Ánh lửa bập bùng nhuộm gương mặt trắng như sứ của cô thành một màu ấm áp.
Đại Ninh cười rồi ngẩng đầu hỏi: “Triệu Dữ, sao anh lại từ chối lời đề nghị của trưởng thôn?”
Triệu Dữ nhìn xuống, cô gái trẻ xinh đẹp nằm trên đùi, mặt cô viết hẳn một chữ “xấu”.
Triệu Dữ biết cô muốn nghe cái gì.
Đại Ninh muốn nghe anh ta nói thích cô.
Nhưng Triệu Dữ hiểu rõ, cô cả không có tấm chân tình, dù anh ta có nói thật, thì có lẽ Đại Ninh cũng chỉ chuyện này rất thú vị rất vui mà thôi.
Thế là Triệu Dữ đưa tay đẩy cô ra: “Đừng có đến gần có này, coi chừng lửa cháy tóc đó.”
Cô gái trẻ nhìn thấy nguy hiểm có thể bị hói đầu liền lập tức ngoan ngoãn đứng dậy rời khỏi đùi anh ta, chạy ra ngoài nói chuyện với tụi nhỏ Triệu An An.
Ánh lửa dập dìu chiếu sáng đôi mắt đen của Triệu Dữ.
Anh ta im lặng rất lâu, cuối cùng cúi đầu thở dài.
—
Đỗ Điềm ở nhà đợi Triệu Dữ qua hỏi cưới.
Trước khi làm chuyện này cô ta cũng nghĩ tới độ khả thi của nó rồi, nhà Triệu Dữ chỉ có bốn bức tường, người thân thì mang bệnh tật, cho dù bản thân anh ta cũng không tệ, nhưng trong thôn cũng chẳng có mấy đứa con gái chịu gả cho anh ta.
Mà Kỷ Đại Ninh, người trong sách này từng nhắc đến, cũng chỉ là một nữ phụ não tàn.
Mấy năm sau ông nội của Kỷ Đại Ninh sẽ nhìn trúng tài hoa của Triệu Dữ, để anh ta vào nhà ở rể, chăm sóc cho cháu gái báu vật của ông ta, Triệu Dữ đồng ý, kết hôn chưa được bao lâu, thì nhà họ Kỷ phá sản, được Triệu Dữ thu mua lại.
Giữa Triệu Dữ và Kỷ Đại Ninh nhất định không thể nào nảy sinh tình cảm.
Đỗ Điềm to gan dự đoán, bây giờ Triệu Dữ đối xử với Kỷ Đại Ninh không tồi, có lẽ bởi vì Triệu Dữ nhìn xa trông rộng, muốn lấy chuyện này làm bàn đạp.
Nhưng giữa bản thân cô ta và Triệu Dữ cũng không phát sinh tình cảm, sau này anh ta công thành danh toại rồi, thì trong kí ức của anh ta, bản thân cô ta cũng chỉ là một cô gái nhà quê ở cạnh nhà mà thôi.
Đỗ Điềm muốn cược một ván.
Triệu Dữ tuổi trẻ ham làm, gả cho anh ta nhất định không phải chịu thiệt.
Nhưng cô ta ngày đợi đêm mong, mãi không đơi thấy Triệu Dữ đến hỏi cưới, ngược lại mấy lời đồn nhảm trong thôn ngày càng biến đi đâu mất.
Đỗ Điềm không thể nhịn nổi nữa, âm thầm đi nghe ngóng tin tức.
Một cô gái trẻ khác trong thôn cười nói với cô ta: “Cô yên tâm đi, mọi người sẽ không đồn bậy cô với Triệu Dữ nữa đâu, anh ta giúp đỡ người trong thôn là chuyện tốt, nếu như làm vậy mà còn bị đồn nhảm thì sau này trong thôn không ai muốn cứu người nữa thì phải làm thế nào? Đỗ Điềm, cô có thể yên tâm được rồi đó.”
Trong lòng Đỗ Điềm tức giận muốn chết mất, vậy mà ngoài mặt vẫn phải cười.
Cô ta đã chịu khổ công cốc rồi!
—--
Chớp mắt một cái là đến tháng chín rồi, Đại Ninh không muốn về, con hai đứa nhỏ nhà Triệu Dữ cũng phải đi học.
Triệu Bình học lớp tám, trong thôn chỉ có trường cấp một và trường cấp hai, trình độ của giáo viên cũng không ra gì.
Năm nay là năm đầu Triệu An An được đi học, cô bé vừa lo lắng cũng vừa mong chờ, gà vừa gáy thì nó đã thức dậy. Triệu Bình nắm tay nó, Triệu An An quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Tạm biệt anh cả, tạm biệt cô cả.”
Triệu Dữ dặn dò Triệu Bình: “Nhớ chăm sóc tốt cho An An.”
“Em biết rồi anh cả, không cho ai bắt nạt em ấy đâu.”
Trường học có hơi xa, nó nằm ở dưới chân một ngọn núi khác, hai anh em đều mang hộp cơm theo, đến trường thì lại ăn.
Thấy hai anh em nó rời đi, Triệu Dữ lại vác cuốc đi đào đậu phộng, màu thu vốn là mùa thu hoạch, muốn nuôi sống một gia đình lớn thì phải xem thủ thuật làm nông. Buổi trưa Triệu Dữ quay về thì lại thấy chú Tiền đang thúc giục Đại Ninh quay về.
Trong tay cô cả có cầm một phong thư, Triệu Dữ vừa về, mắt cô lại đảo ngang: “Chú bảo ông nội đừng lo, Triệu Dữ nói anh ấy sẽ làm gia sư cho con, dạy con học bài.”
Chú Tiền nghe vậy thì nghi ngờ nhìn sang.
Sắc mặt Triệu Dữ không có gì thay đổi, bình tĩnh nghe cô cả nói dối.
“Triệu Dữ giảng bài hay lắm, hay hơn mấy gia sư nhà mình nhiều, huống hồ con đi học cũng toàn là ngủ, các giáo viên đều bị chọc giận đến phát khóc. Con thích nghe Triệu Dữ giảng bài, nói không chừng Triệu Dữ dạy con, con có thể thi đậu đại học đó.”
Chú Tiền: “Cô cả nói có thật không?”
Đại Ninh kéo Triệu Dữ sang, chỉ vào sách của mình, móc điện thoại ra bắt đầu quay video: “Triệu Dữ, anh giảng cho chú Tiền nghe đi mà.”
Triệu Dữ nhìn sang Đại Ninh, cô đang nháy mắt với anh ta.
Triệu Dữ không nói gì thêm nữa, anh ta lật quyển sách vật lý ra, bắt đầu bình tĩnh giảng bài.
Giảng bài đối với Triệu Dữ mà nói cũng không khó khăn gì, suy cho cùng anh ta cũng chỉ bài cho em trai em gái học. Triệu Dữ cần cù thông minh, cho dù tri thức không đạt đến trình thâm hậu, nhưng dư sức để ứng phó với mấy bài giảng của Đại Ninh.
Vẻ mặt của chú Tiền trở nên thoải mái, ông ta vậy mà lại nghe lời Đại Ninh lừa.
Đại Ninh đưa điện thoại cho ông ta nói: “Chú Tiền, lúc chú gửi đoạn video này cho ông nội xem đi, ông nội nhất định sẽ rất cảm động, sẽ không giục con về nữa.”
Chú Tiền cười rồi lắc lắc đầu, tạm thời bỏ qua cho cô, ông ta bước ra ngoài rời khỏi.
Đại Ninh quay người lại chất giọng ngọt ngào, cô khen Triệu Dữ hết lời: “Triệu Dữ à anh đứng là giỏi quá đi, có thể làm lụng, biết nấu ăn, biết xử lí tin đồn, còn biết giảng bài nữa! Trên đời này còn có chuyện gì anh không biết nữa hay không?”
Triệu Dữ nghe thấy rất buồn cười.
Anh ta nhịn cười nói: “An An với Triệu Bình đi học phải đi bộ mất một tiếng đồng hồ, cô có điều kiện học tốt như vậy lại không biết quý trọng.”
Đại Ninh đáp lại: “Trong văn cổ không phải có một câu nói Anh không phải cá, thì sẽ không hiểu cá.’ hay sao?”
Triệu Dữ: “... câu đó đọc là ‘Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc’”
*‘Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc’: câu này cũng khá tương tự như “Put yourself in others shoes” trong tiếng anh: đặt mình vào vị trí của người khác mới biết người đó nghĩ gì.
Cái đứa mù văn này, chả trách sao lại chọc giáo viên tức giận đến vậy, người xưa cũng phải giận đến mức sống dậy mất.
Đại Ninh hùng hổ nói: “Đúng vậy, chính là câu đó đó. Tôi không thích thì chính là không thích, thứ các người thích, sao lại bắt tôi phải thích chứ. Cho dù tôi có ngu ngốc chờ chết thì cả đời này tôi cũng không phải lo cái ăn cái mặc, sao tôi lại phải miễn cưỡng bản thân mình đi làm chuyện mình không thích chứ? Như vậy không phải là ngốc hay sao.”
Đột nhiên Triệu Dữ lại cảm thấy cô nói cũng hơi có lý.
“...”
“Chúng ta không nói đến cái này nữa.” Đại Ninh nhớ ra cái gì đó, đột nhiên tò mò hỏi: “Triệu Dữ, có phải anh thật sự sẽ ứng phó được với tất cả tin đồn hay không?”
Triệu Dữ không hiểu.
Đại Ninh: “Tôi tin là anh có thể.”
Mấy ngày trôi qua, sau khi biết ý cô đang chỉ gì thì Triệu Dữ muốn bóp chết Kỷ Đại Ninh!
—--
Gần đây trong thôn lại có tin đồn khác, tin đồn này còn bùng nổ hơn tin đồn trước nữa, thứ duy nhất không thay đổi chính là nam chính trong tin đồn vẫn là Triệu Dữ.
Triệu Dữ phát hiện ánh mắt mọi người nhìn anh ta có gì đó không đúng, ban đầu anh ta không để ý, vẫn còn tưởng do chuyện Đỗ Điềm rơi xuống nước ảnh hưởng chưa dứt.
Mãi cho đến hôm nay có chút thời gian rảnh, đi đón Triệu An An và Triệu Bình tan học, ba người họ đi ngang bờ ruộng, thì có một anh trai lười biếng độc thân trong thôn huýt sáo với anh ta.
Anh trai lười biếng nói: “Nhìn không ra ha Triệu Dữ, thì ra cậu lại là người như vậy ha, người ta là cô gái thành phố mà cậu cũng dám lén lút giở trò lưu manh. To gan hơn đám người tụi tôi nhiều rồi, sao vậy, mùi vị của cô cả thế nào?”
Sắc mặt của Triệu Dữ tối sầm lại: “Anh nói cái gì vậy?”
“Yo, lại còn dỗi nữa, cậu có gan làm mà không dám nhận hả. Trong thôn đã đồn rồi, cô Kỷ ở nhà cậu, cậu nhân cơ hội giở trò. Bây giờ ai cũng biết hết ấy, cậu chỉ ra vẻ đạo mạo thôi, cậu là một tên dâm loan!”
Triệu Dữ nắm quần áo anh ta: “Anh nói lại lần nữa xem!”
Bình thường anh trai lười biếng này là người cà lơ phất phơ, nếu như đánh nhau thật thì anh ta không phải đối thủ của Triệu Dữ, anh ta bị dáng vẻ tức giận của của Triệu Dữ dọa sợ: “Không, không phải tôi nói đâu, mọi người ai cũng nói thế.”
Triệu Dữ khẽ khép hờ mắt.
“Họ còn nói cái gì nữa?”
“Bọn họ còn, còn nói lúc trước cậu không chịu kết hôn với Đỗ Điềm, là bởi vì thèm muốn vẻ đẹp của cô Kỷ, muốn tiền tài nhà cô ấy.”
Triệu Dữ không nhịn được nữa, đấm một đấm, anh trai lười biếng ngã xuống đất, đau đớn ợ một tiếng.
Triệu Dữ vẫn lạnh lùng: “Nếu để tôi nghe thấy mấy lời này thêm một lần nữa…”
“Tôi không nói nữa, không nói nữa.”
Triệu An An đứng bên cạnh thấy anh cả đánh người thì giật mình. Triệu Bình bịt tai em gái mình lại, vô cùng tức giận nói: “Ai đang đồn linh tinh vậy!”
Trong lòng Triệu Dữ lóe lên rất nhiều khả năng, rồi đột nhiên lại nhớ đến lời đại ninh nói hai ngày trước: “Tôi tin là anh có thể.”.
Gân trán anh ta khẽ giật.
Kỷ Đại Ninh hay lắm, lại còn dám tự tạo ra tin đồn cho bản thân mình, cũng không sợ ảnh hưởng danh tiếng gì.
Nếu như đổi lại nữ chính trong tin đồn là người khác, thì có lẽ nhiều người dân trong thôn không tin, dù sao bọn họ cũng nhìn thấy Triệu Dữ lớn lên, nhân phẩm của anh ta không ai bì kịp.
Nhưng đối tượng lại đổi thành Đại Ninh, chuyện đã hoàn toàn khác rồi.
Gương mặt của Kỷ Đại Ninh xinh đẹp như hồng nhan họa thủy, thân hình thì lại quyến rũ, giọng nói thì lại õng ẹo như thể có thể vắt ra nước vậy. Là đàn ông cũng khó kiềm chế nổi. Tuy rằng Triệu Dữ bình tĩnh đáng tin, nhưng không phải anh ta cũng là đàn ông hay sao!
Hơn nữa, mọi người cũng nhìn thấy tiền tài nhà cô cả khiến người ta sáng mắt. Nếu như ai thật sự lấy được cô ra thì chuyện giàu lên trong một đêm không còn là giấc mộng nữa.
Tin đồn truyền đông truyền tây, Triệu Dữ không chỉ trở thành một người ham muốn cơ thể của cô cả, còn là “kẻ dâm loàn” thèm muốn tiền của cô nữa.
Trong lòng Triệu Dữ lửa giận tuôn trào, lúc anh ta trở về nhà, Kỷ Đại Ninh đang sơn móng tay bên trong phòng.
Cô cả đã chọn màu hồng hoa anh đào, ngón tay cô trắng mịn, bên ngoài tô thêm một lớp nước sơn nữa lại xinh đẹp vô cùng.
Cô cúi đầu thổi nước sơn, đợi cho nó khô.
Triệu Dữ mở cửa ra, sắc mặt rất khó coi nhìn sang Kỷ Đại Ninh: “Kỷ Đại Ninh!”
Đại Ninh phản ứng rất nhanh, Triệu Dữ giận như thế, chứng tỏ là lời hôm đó cô nói với Bé Hai đã bị truyền ra bên ngoài rồi.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, đổi chủ đề: “Móng tay tôi sơn màu này có đẹp hay không? Có thích không, tôi cũng sơn cho anh một móng?”
Lồng ngực Triệu Dữ phập phồng: “Cô ra đây cho tôi.”
“Anh đừng có giận mà.” Đại Ninh nói: “Ai bảo anh hôm đó trói tôi lại, tôi chỉ nói với một mình Bé Hai thôi, không ngờ mọi người đều biết rồi, anh đi tìm Bé Hai để đối chất đi.”
“Cô không nói nhảm với đứa bé thì sao nó có thể đi nói khắp nơi được chứ? Kỷ Đại Ninh, qua đây nhận lỗi.”
Đại Ninh đặt bình nước sơn xuống: “Triệu Dữ, cái tên khốn nạn tiêu chuẩn kép nhà anh, hai hôm trước tin đồn nhảm của Đỗ Điềm bị truyền ra không thấy anh giận, bây giờ anh giận cái gì chứ? Không phải anh rất giỏi khống chế tin đồn hay sao, anh nói lại một lần nữa không phải xong rồi sao, anh mà còn hung dữ với tôi nữa thì tôi sẽ giận đó!”
Triệu Dữ giận đến mức nhức cả não.
Anh ta đi vào trong, nắm chắc cổ tay cô cả rồi nghiêm nghị nói: “Tính chất của sự việc giống nhau sao? Chuyện của Đỗ Điềm, là vì tôi cứu người, không bao lâu sẽ bị dập tắt thôi. Còn chuyện này của cô…”
Càng nói càng tức.
Đại Ninh bực bội vô cùng, cô không hiểu nói: “Đều là tin đồn, có gì không giống nhau đâu?”
Triệu Dữ lại tức giận, Kỷ Đại Ninh nghịch ngợm như vậy, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cô một trận mới được.
Anh ta kéo cô cả vào trong sân vườn: “Triệu Bình, đi lấy roi gia giáo nhà mình ra.”
Triệu Bình co chân chạy như bay, không bao lâu thì lấy một cái roi gáo vàng dài hơn một mét ra. Cái roi đó rất to và bóng loáng.
Lúc nhỏ Triệu Bình là một con khỉ nghịch ngợm, thường leo cây nhảy lên nhảy xuống, bị Triệu Dữ dùng cái roi này đánh cho.
Đừng nói nó, đến Triệu An An, lúc nó không nghe lời cũng bị đánh mấy lần.
Ở nông thôn ngày xưa có một câu nói : “Cây gáo vàng đánh xuống là dạy được con.”. Bây giờ người bị dụng hình biến thành cô cả, Triệu Bình lo lắng liếc nhìn cô.
Triệu Dữ nói: “Kỷ Đại Ninh, đưa tay ra đây.”
Đại Ninh khi đối mặt với thứ này không biết sợ là gì, cô khinh miệt nói: “Tôi không đấy, anh là cái thá gì chứ, anh dám đánh tôi, tôi cho chú Tiền nổ banh cái thôn này của anh đó.”
Anh ta lạnh lùng nói: “Cô đúng là ngứa tay muốn ăn đánh rồi mà.”
Triệu Dữ cầm lấy cái tay của cô cả, bắt cô xòe lòng bàn tay ra, đánh mấy cái vào lòng bàn tay cô.
Đại Ninh ngây người hồi lâu.
Cây gáo vàng đánh người rất đau, Triệu Dữ biết cô cao quý nên đã khống chế sức lực rồi. Nhưng Đại Ninh lớn đến chừng này rồi, trước giờ không ai quản cô vậy cả.
Không nói đến ông nội thương yêu cô hết mực, đến đứa em trai quậy phá đó của cô cũng chưa từng đánh cô.
Cô nhìn sang Triệu Dữ, không tin vào mắt mình.
Người con trai này bình tĩnh, lại đánh mấy cái vào lòng bàn tay cô.
“Bốp.”
“Còn dám làm chuyện xấu nữa hay không.” giọng anh ta trầm thấp: “Cô đã nghĩ đến hậu quả chưa hả? Cô vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đến mình mà cũng gài vào trong, cô có biết một khi không cẩn thận, chuyện này sẽ khiến cô thấy hối hận cả đời hay không?”
Lúc này Đại Ninh cũng không chịu nổi nữa, nước mắt ứa ra từ khóe mắt cô, cô vừa nức nở vừa mắng: “Tiêu đời anh rồi Triệu Dữ, cả nhà anh đều tiêu đời cả rồi, anh chết rồi tôi sẽ chặt xác anh ra! Đem cho chó sói ăn mất!”
Cô nói năng ác độc như thế, lại khóc đến khuôn mặt đẹp đẽ đẫm nước mắt, rõ ràng người đánh cô mới là kẻ ác.
Triệu Dữ lại lạnh lùng đánh thêm vài cái.
Đại Ninh không chịu nổi nỗi đau này, cô “òa” khóc lớn một tiếng rồi nói: “Sai rồi, sai rồi, anh đừng đánh nữa, người ta nhận sai rồi mà!”
Tác giả có điều muốn nói: Phía sau cánh cửa, có hai cái đầu nhỏ thò ra ngoài, Triệu An An nhỏ tiếng nói: “Cô cả khóc ghê quá ha.”
Triệu Bình: “Đúng rồi, anh thấy anh cả còn chưa dùng sức.” Sức này còn chưa mạnh bằng một phần mười lúc đánh nó nữa.
Triệu An An: “Cô cả nhận sai nhanh quá ha.”
Triệu Bình: “Đúng là như thế á, anh còn có thể kiên trì mười mấy phút.”
Triệu An An: “Vậy cô cả đã phạm phải lỗi gì vậy?”
Triệu Bình: …? Ừa ha.
—