Chương Hữu Anh giả vờ như không nghe thấy. Đại Ninh lại quấy rầy cô thêm vài lần, Chương Hữu Anh mất kiên nhẫn đành đứng dậy đun nước cho cô.
Đại Ninh nhận lấy cốc giấy, miệng uống một ngụm nhỏ, Thanh Đoàn hết nhìn Chương Hữu Anh, rồi lại nhìn Lệ Hỗ đang đứng cau mày ở đằng xa, có vẻ như nó đã hiểu ra chuyện gì đó.
Ăn tối xong, đám học sinh ngồi quanh thành vòng tròn, biểu diễn văn nghệ.
Người thì hát, người thì múa một điệu Tân Cương, còn Đại Ninh khá lười biếng, cô đã sớm trở về nằm chơi trong lều rồi, một lát sau Chương Hữu Anh cũng đi vào trong, cô không có tài nghệ gì, nên cũng giống Đại Ninh không tham gia vào hoạt động này.
Chương Hữu Anh kéo khóa ở đỉnh lều trại ra, ngay tức thì một bầu trời đầy sao lọt vào trong tầm mắt.
Đại Ninh làm tổ ở bên trái, Chương Hữu Anh đành sang bên phải nằm.
Đại Ninh mở điện thoại lên, thấy một tin nhắn được gửi tới.
[Nhớ báo bình an.】
Người gửi: Anh trai. Thời gian gửi vào mấy tiếng trước. Ngón tay Đại Ninh thản nhiên lướt bỏ qua, hoàn toàn không để ý tới anh.
Trần Liên Tinh sắp không chịu nổi bầu không khí như trong nhà nữa rồi.
Ngày đầu tiên, khi con đĩ nhỏ kia rời đi, cô ta vui mừng khôn xiết, thậm chí còn rủ Trần Cảnh ra ngoài ăn cơm. Tuy Trần Cảnh không đi, nhưng ít ra sắc mặt vẫn bình thường như mọi khí.
Qua ngày hôm sau, rõ ràng Trần Cảnh yên lặng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại một cái.
Đến ngày thứ ba, anh không nói một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, Trần Liên Hưng tinh tường phát hiện bầu không khí trong nhà trở nên cực kỳ u uất.
Buổi chiều thậm chí Trần Cảnh còn không ra bên ngoài, trực tiếp trở về phòng, mãi đến tối Trần Cảnh mới chịu đi ra, không nói lời nào lập tức đi chạy bộ ở công viên.
Sắc trời tối dần, thấy mấy hành vi như bị tâm thần này, Trần Liên Tinh cũng không dám ho he nói chuyện với anh. Đối với mấy chuyện khác Trần Liên Tinh không được thông minh lắm, nhưng đối với chuyện yêu yêu đương đương này, cô còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, đột nhiên Trần Cảnh trở nên yên lặng như này, sao cô ta có thể không hiểu cho được?
“Con nhỏ khốn kiếp.” Trần Liên Tinh tức giận đá một cái vào cửa phòng Đại Ninh.
Trên bầu trời của thành phố Phượng Minh, không có lấy một ngôi sao nào.
Trần Cảnh chạy năm vòng quanh công viên, cuối cùng cũng dừng lại đi đến chiếc ghế dài dưới đèn đường, nơi mà Đại Ninh đã từng trốn khỏi nhà, ngủ thiếp ở đó.
Mồ hôi anh tuôn ra ướt đẫm như mưa, mở điện thoại ra vẫn không thấy tin nhắn trả lời như cũ.
Trần Cảnh phải thừa nhận rằng bây giờ tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ. Đúng thật anh có suy nghĩ muốn tránh xa Đại Ninh, anh lại dám nảy sinh thứ tình cảm không đúng với cô, anh cứ cho rằng chỉ cần anh xa cách cô, thì mọi thứ có thể trở lại như xưa.
Nhưng khi cô chỉ mới rời đi có ba ngày, đã khiến anh không khỏi nghĩ ngợi liệu cô có được ăn ngon, ngủ kỹ hay không, tính khí cô thất thường như vậy, liệu có bị ai bắt nạt hay không? Điều khiến người khác khó chịu nhất chính là, chuyện yêu đương của các cô cậu ở tuổi cái tuổi mới lớn này, tình cảm nồng nhiệt, không biết cô với nam sinh kia đã tiến triển đến bước nào rồi?
Nắm tay, ôm, hay hôn rồi? Hay đã đến bước làm chuyện mà người ta không tưởng tượng nổi rồi.
Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại chiếu thẳng lên khiến mặt mũi người đàn ông trông càng thêm mấy phần lạnh lùng, Trần Cảnh lướt điện thoại di động, dừng lại ở cái tên siêu dài kia “Bảo bối tâm can Đại Đại xinh đẹp tuyệt trần”.
Môi anh mím chặt đầy căng thẳng, anh là anh trai của cô, bảo đảm an toàn cho bản thân cô, cũng không có gì quá đáng.
Trần Cảnh gọi một cuộc điện thoại, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ việc nói chuyện cùng người khác, lại khiến bản thân khẩn trương đến như này. Phải nói kiểu gì bây giờ? Anh ta bị nói lắp, giọng nói khàn đặc rất khó nghe, liệu cô có cảm thấy mất kiên nhẫn mà dập máy luôn không?
Một lúc sau đầu bên kia mới nhấc máy.
Trần Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, thì đã nghe thấy tiếng rên tiếng thở khe khẽ vang lên. Trong đó còn có mấy tiếng cười cợt, tiếng thở dốc khe khẽ của nữ sinh xuyên qua màn hình điện thoại truyền đến. Trong nháy mắt, vẻ mặt Trần Cạnh dần trở nên lạnh lùng hệt như tảng băng, trái tim anh thắt chặt đau đớn.
Anh nghiến răng nghiến lợi, đúng vậy, anh thừa nhận anh ta ghen tị, anh ghen tị đến phát điên! Tại sao chứ, rõ ràng anh mới là người gặp Đại Đại trước, là anh đưa cô về nhà, cũng là anh hứa sẽ chăm sóc cô cả đời. Thứ gì anh cũng có thể cho cô, người kia có cho cô được không?
Cho dù bọn họ có chàng tình ta nguyện đi chẳng nữa, nhưng cô mới bao lớn, mà người kia lại dám làm loại chuyện này với cô.
Trần Cảnh bật tính năng chuyển qua gọi video, Đại Ninh ở đầu bên kia đưa tay nhấn vào để kết nối.
Đối diện với Trần Cảnh là đôi mắt to tròn ngập nước trông có vẻ mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thở hổn hển, hai má ửng hồng, cứ như vậy đập thẳng vào mắt anh.
Đại Ninh thấy một đôi mắt đen nhánh đầy vẻ âm u chết chóc, hệt như một vũng nước đọng, lạnh đến thấu cả xương tủy.
Một lúc sau, cô lại giả bộ thản nhiên mà cong môi chào: “Hi, anh trai.”
Trần Cảnh mím chặt môi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra…Sao bây giờ cô vẫn bình thường như cũ…Trần Cảnh nhịn không được rời mắt khỏi gương mặt cô nhìn sang chỗ khác.
Bỗng một bóng người đến dậy khỏi người cô, gào lên giận dữ: “Trần đại đại, trả lại cho tôi.”
Trong video, trong mắt Đại Ninh lộ ra ý cười, cô đang rất vui vẻ.
“Cô có gì phải ngại, trông rất đẹp mà.”
Màn hình bên kia vừa hiện lên, có người nào đó giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cướp lấy đồ vật kia đi.
Trần Cảnh phát giác có gì đó không đúng, lửa giận trong lòng hạ nhiệt một chút, lông mày nhíu chặt, cũng không định mở miệng ngay lúc này.
Cuối cùng màn hình cũng ổn định lại, Đại Ninh rốt cuộc cũng có thời gian để nói chuyện với Trần Cảnh.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
“Em vừa làm gì đó?”
Đại Ninh nở một nụ cười xấu xa: “Em vừa mới tìm thấy một chị gái vừa ý siêu ngầu, chơi rất vui.”
Trần Cảnh không cảm xúc tiêu hóa những lời cô vừa nói, trái ngược với Trần Liên Tinh, chỉ cần không liên quan đến tình yêu, thì chuyện gì anh cũng thông minh. m thanh náo loạn cùng cô vừa rồi tuy rằng có chút trầm thấp, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, vẫn có thể nhận ra đó là con gái.
Hơn nữa, nếu Đại Ninh thực sự đang làm gì đó, chắc chắn cô sẽ không thản nhiên video call với anh như vậy.
“Anh ơi, anh sao vậy?”
Trần Cảnh cụp mắt xuống, vẻ mặt thu liễm hẳn, nói với giọng khàn khàn: “Không sao, đi chơi có vui không?”
“Đương nhiên là vui, nơi này có một bầu trời đầy sao luôn đó, có cả suối nước nóng, còn được ăn lẩu nữa cơ.”
Trần Cảnh muốn hỏi về chuyện của Lệ Hỗ, nhưng khi mở miệng, lại dường như trốn tránh không dám nói đến.
“Tiền có đủ tiêu không?”
Hai mắt long lanh ngập nước của Đại Ninh nhìn vào đầu người đàn ông trong video, thật lâu sau, cô mới cười cong môi: “Đủ rồi, nhưng mà em nhớ anh lắm luôn.”
Người đàn ông trong màn hình đột nhiên ngẩng đầu, nhưng ánh sáng trong mắt anh ta rất nhanh lại bị dập tắt. Nhanh đến mức Đại Ninh không thể nắm bắt được cảm xúc của anh.
Ơ? Đại Ninh cảm thấy rất khó hiểu, cô đã ra ngoài lâu như vậy, chơi cũng sắp chán rồi, mà anh Trần đây còn chưa tức giận sao?
Lúc lâu sau, vẫn là Trần Cảnh dời mắt trước.
Đại Ninh che miệng, ngáp một cái: “Anh à, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây.”
“Ừm.”
Cuộc gọi kết thúc.
Trần Cảnh vuốt ve điện thoại di động hồi lâu, cuối cùng anh cũng nhận ra, cho dù cô có cách xa anh, cho dù thời gian bao lâu, thì cũng đều vô dụng.
Sáng sớm hôm sau, khi Trần Cảnh đi ra đến cửa, Trần Liên Tinh định quay ra nhắn tin cho Kỷ Điềm theo bản năng. Kết quả lại thấy được đồ Trần Cảnh đang mặc trên người.
“Anh ơi, anh không đến võ quán luyện tập à?”
Trần Cảnh đáp lại một tiếng, không nói thêm lời nào.
Trên người anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, rõ ràng khác với mọi khi.
Anh vừa rời đi, thì trong đầu Trần Liên Tinh nảy ra một suy nghĩ lớn mật. Không phải chứ! Chẳng lẽ Trần Cảnh lại đi tìm con nhỏ yêu tinh kia? Cô ta có nên nói cho Kỷ Điềm biết chuyện này không?
Tác giả có lời muốn nói: Trần Cảnh (tức giận) : Em làm gì mà thở hổn hển như vậy?
Đại Ninh:?
Thanh Đoàn:?
Chi Chi cũng đang cắm trại, bản thảo không còn đâu.