Sống lại ba năm, cô đã hiểu rõ được một quy tắc, các nam nữ chính này được phép tắc của thế giới che chở, muốn đối phó được Kỷ Điềm thì phải ra tay từ chỗ vận khí.
Như chuyện Đại Ninh muốn giết những người có vận khí lớn thì phải học cách mượn tay Kỷ Điềm.
Đại Ninh không sốt ruột, trong mắt cô, những người ở đây đều chỉ là một ván game thú vị. Lần này người phải sốt ruột là Kỷ Điềm. Vì cứu cô, Trần Cảnh dám liều cả mạng sống, Kỷ Điềm còn chưa kịp nhận ra thì đã để mất trái tim của hai người có vận khí lớn, chắc có lẽ cô ta đã tức vẹo mũi rồi.
Cô giãn sống lưng mệt mỏi, thấy vẫn đang còn sớm, cô quyết định đi dạo phố.
Nếu nhìn thấy món đồ gì hay, cô sẽ mua một chút về cho ông nội, chẳng bao lâu nữa là đến sinh nhật ông, sắp tới cô cũng sẽ phải trở về thủ đô.
Chắc hiện giờ anh trai trong bệnh viện đang cô đơn lắm, dù sao cô cũng không hề thể hiện ra chút quan tâm nào dành cho anh.
Rõ ràng anh cảm nhận được nhưng đến hỏi cũng không dám hỏi rõ.
*
Trần Cảnh không gọi điện cho Trần Liên Tinh.
Buổi tối, lúc điều dưỡng tới kiểm tra thấy anh chỉ lẻ loi một mình thì thở dài một tiếng có phần thương hại anh. Người khác mà bị thương nặng như vậy chắc chắn sẽ có người nhà tới trông nom, còn bệnh nhân này lại không có ai bên cạnh.
Không biết cô gái xinh đẹp tối qua đi đâu rồi, không ngờ cô ấy lại mặc kệ anh.
Trần Cảnh im lặng cả ngày, anh không ngu ngốc, bắt đầu từ tối hôm qua, anh đã phát hiện ra rất nhiều điều không ổn. Rõ ràng đám người đó nhắm vào Đại Ninh, rốt cuộc thân phận của cô là gì?
Hơn nữa, trước đây anh bị ốm sốt, Đại Ninh còn trông nom anh nhưng hiện tại anh bị trọng thương, vì bệnh viện chán nên cô sẵn sàng xoay người bỏ đi.
Trước đó... Chẳng lẽ là giả sao?
Cô thích rất nhiều thứ, thích chơi đùa thích ồn ào, tính tình ngang ngược, dường như tính cách bẩm sinh vốn đã không chịu trả giá điều gì vì ai.
Một cô nàng xa xỉ kiêu ngạo, một cô nàng rất xấu tính.
Anh không biết anh đã bắt đầu biết cô là người ra sao từ hôm nào, lúc cô bỏ đi, ngoại trừ hụt hẫng, anh không hề thấy ngạc nhiên chút nào.
Trần Cảnh cảm thấy khá buồn cười, anh nhoẻn miệng cười thật.
Vết thương trên người đau rát, Trần Cảnh làm gì cũng bất tiện, anh bình tĩnh gọi hộ lý cho mình.
Hộ lý dìu tay anh đi vệ sinh rồi dìu trở về giường nằm một lát.
Bên ngoài có người gõ cửa, Trần Cảnh chợt nhìn sang.
Hộ lý ra mở cửa, Kỷ Điềm đứng ngoài cửa cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, chuyện tối qua được đưa lên bản tin, em nghe nói anh bị thương nên ghé qua thăm anh, anh không sao chứ?”
Trần Cảnh cụp mắt, cảm xúc xao động trong mắt lắng lại.
“Không sao đâu, cảm ơn cô.”
Kỷ Điềm nhíu mày nhìn nửa người trên để trần của Trần Cảnh, người anh quấn đầy vải xô. Trong nội tâm cô ta rất căm tức nhưng ngoài mặt lại nói đầy xót xa: “Sao Liên Tinh không tới chăm anh, anh có cần gì không? Anh muốn uống nước không?”
Trần Cảnh im lặng.
“Anh thế này chắc là đau lắm, em sẽ chăm sóc anh thật chu đáo.” Kỷ Điềm chìa tay ra định nắm chặt tay Trần Cảnh.
Trần Cảnh né tay cô ta.
Tình cảnh khá lúng túng, mắt Kỷ Điềm đỏ hoe, vẻ mặt cứng đờ.
Trần Cảnh vẫn giữ nguyên điệu bộ lạnh nhạt đến độ có làm thế nào cũng không được gì giống trước đây, may là Kỷ Điềm đã quen với điều này, cô ta cắn răng, cố tỏ ra như không hề có chuyện gì, đi nấu nước cho Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhíu mày nhìn cô ta. Anh đã thể hiện rất rõ ràng rằng anh muốn Kỷ Điềm ra về nhưng cô gái này vẫn giả mù giả điếc, cố gắng theo đuổi tới cùng.
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy ngắn ngậm kẹo mút bước vào phòng.
Nước Kỷ Điềm đun chưa kịp sôi, Đại Ninh cười nhẹ nhàng nói: “Anh trai, em tan học rồi!”
Kỷ Điềm quay đầu lại thấy mặt mũi Đại Ninh vẫn bình yên vô sự, tươi cười hớn hở, trong bụng cô ta nảy ra một ý, giả vờ thắc mắc hỏi: “Trần Cảnh, em gái anh trông quen mắt quá, giống y như đúc cô cả nhà họ Kỷ bọn em mất tích đã lâu.”
Câu nói này làm Trần Cảnh đột ngột ngước mắt nhìn sang.
“Vậy à?” Đại Ninh không ngờ Kỷ Điềm đang ở đây nhưng cô chẳng hề chột dạ chút nào: “Vậy sao trông tôi với cô chẳng giống nhau chút nào hết vậy? Có phải là bế nhầm con không?”
Kỷ Điềm mỉm cười: “Nghe nói người chị gái tôi chưa có dịp gặp mặt lần nào đấy cũng mồm miệng nhanh nhảu giống cô Trần.”
“Yên tâm, chắc chắn tôi không phải chị cô đâu. Trông cô già hơn tôi nhiều mà.”
Kỷ Điềm gần như không cười nổi nữa.
Đại Ninh nói: “Mặc dù tôi không quen biết cô nhưng giờ tôi về rồi, tôi không muốn cô chăm sóc anh trai tôi, cô về luôn đi.”
Đại Ninh không hề lịch sự, Kỷ Điềm bất giác nhìn Trần Cảnh, hy vọng Trần Cảnh sẽ trách mắng Đại Ninh mấy câu nhưng không ngờ đôi mắt đen láy của Trần Cảnh chỉ im lặng nhìn Đại Ninh không nói một lời, chẳng rõ anh đang suy nghĩ điều gì.
“Cô có về không? Không về thì tôi đuổi cô về nhé?”
Kỷ Điềm biết Kỷ Đại Ninh là người thế nào, cô ta đứng dậy, hiểu rằng đeo bám quá nhiều không có lợi: “Trần Cảnh, vậy hôm khác em đến thăm anh sau nhé.”
Đại Ninh làm mặt quỷ với bóng lưng cô ta, cho hộ lý đi ra ngoài luôn rồi đóng cửa lại, cô quay người lại chạm phải ánh mắt của Trần Cảnh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, không để tâm chuyện hộ lý và Kỷ Điềm, anh mở miệng hỏi cô.
“Em lừa anh à?”
Hay rồi đây, Trần Cảnh hoàn toàn không tin lời trí trá vừa rồi của cô, không hỏi cô là ai mà thẳng thừng chỉ ra cô là kẻ nói dối.
Đại Ninh mỉm cười ngồi xuống mép giường của anh, giả vờ không hiểu: “Đâu có, em lừa anh chuyện gì chứ?”
Mắt Trần Cảnh như bắn ra lưỡi đao, anh cắn răng, nói từng từ.
“Lang thang, mất trí nhớ, Trần Đại Đại!”
Những điều này không có cái nào là thật! Tới tận giờ, cô vẫn không chịu thẳng thắn. Trần Cảnh thậm chí không dám nghĩ xem vì sao cô phải giả bộ mất trí nhớ, không có nhà để về, chẳng lẽ là để đùa bỡn anh, xem anh ngu ngốc làm anh trai của cô vui lắm hay sao? Có phải trong lòng cô đã cười nhạo anh rất nhiều lần rồi không?
Đại Ninh biết không nói dối được nữa: “Được thôi, em thừa nhận, đúng vậy, anh trai giận à?”
“Đừng gọi anh.” Đừng gọi anh là anh trai.
“Anh đừng hẹp hòi vậy mà, em chỉ lừa anh có một tí tẹo vậy thôi mà, chẳng lẽ trong quãng thời gian qua anh không vui vẻ sao?”
Sắc mặt Trần Cảnh sa sầm.
Điều sỉ nhục nhất còn sỉ nhục hơn cả bị lừa là anh còn có tình cảm như thế với cô…
“Anh thấy đó, anh vui vẻ mà em cũng vui vẻ, rõ ràng là chuyện tốt mà, anh đừng tỏ ra như vậy mà.”
Trần Cảnh lạnh lùng nhìn cô.
“Trước đây em bị ốm nên ngủ say một thời gian dài, vừa tỉnh lại thì gặp anh, lúc đó quả thực em không thể về nhà.” Đại Ninh nói nửa thật nửa giả: “Anh tốt với em như vậy, em sợ anh đuổi em đi.”
Trần Cảnh siết chặt nắm đấm, còn cãi chày cãi cối, anh không biết hóa ra Đại Ninh có thể làm người khác thấy tức giận tới vậy.
Đại Ninh nắm chặt tay anh, cạy mở nắm đấm của anh ra.
Rõ ràng Trần Cảnh có thể tránh nhưng không biết vì sao anh không nhúc nhích.
Bàn tay nhỏ của cô đặt vào lòng bàn tay của anh, hoàn toàn không sợ hãi ánh mắt của anh.
“Ôi, anh có còn cần cô em gái này nữa không?” Đại Ninh nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn mong đợi.
Ngực Trần Cảnh phập phồng dữ dội, anh cảm thấy cực kỳ hoang đường: “Không cần!”
Đại Ninh hừ một tiếng, rút bàn tay khỏi lòng bàn tay anh.
“Không cần thì không cần, em đường đường là cô cả nhà họ Kỷ, có rất nhiều người muốn làm họ hàng thân thích của em.”
Thấy anh thờ ơ, Đại Ninh cũng cạn kiệt kiên nhẫn, xoay người bỏ đi.
Trần Cảnh cụp mắt nghe tiếng bước chân xa dần, anh giễu cợt nghĩ quả nhiên anh chỉ là món đồ chơi của cô.
Nhưng một giây sau, cô xoay người trở về, nâng mặt anh lên, in môi cô lên môi anh ta.
Giữa hè ve kêu giòn giã, không khí khô nóng ồn ào.
Trần Cảnh như bị sét đánh, không dám tin cô đã làm gì.