Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi chuyện xảy ra một cách rất đột ngột, gương mặt đám người anh Xuyên, Đỗ Điềm ở trên xe đều trở nên cứng đờ, sau khi anh Xuyên phản ứng lại kịp thì liền hết hồn: “Dừng lại chút, dừng lại chút, cô cả nhảy xuống xe rồi.”

Đừng nói là bọn họ, anh cảnh sát dân phòng đang ngồi ở phía trước cũng bị dọa cho hết hồn đến xém chút nữa là rớt tim ra ngoài.

Anh Xuyên quay đầu lại, thấy anh Dữ đang ôm lấy cô cả, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Đỗ Điềm cứ thấy cồn cào, cái cô Kỷ Đại Ninh này, lúc thì im hơi lặng tiếng, nhìn như một con ngốc, lúc thì lại gây chuyện động trời.

Đỗ Điềm đè nén ý nghĩ này xuống, cô ta giả bộ lo lắng mở miệng nói: “Xe còn đang chạy mà, cô cả lại nhảy xuống xe, lần này cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ như cả đường cô ấy đều nhảy lên nhảy xuống như vậy, chúng ta cũng khó quay về thôn Hạnh Hoa một cách an toàn được.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khó tránh có chút bất mãn với Đại Ninh.

Đỗ Điềm nói chuyện rất có lý, anh cảnh sát dân phòng đang đỏ mặt tía tai ngồi ở phía trước gật gật đầu, anh ta muốn lập tức xuống xe dạy dỗ Kỷ Đại Ninh một trận.

Anh Xuyên nhanh chóng cản anh cản sát dân phòng lại: “Không được không được, anh Dữ đã bảo là không được mắng rồi, để tôi đi nói, tôi đi nói chuyện với cô cả cho.”

Anh Xuyên xuống xe, chạy về theo đường cũ.

Đại Ninh đang tựa vào lòng Triệu Dữ, Triệu Dữ nghĩ lại mà thấy sợ, anh ta muốn dạy dỗ cô, nhưng lại bị cái câu nói “không nỡ bỏ anh lại” của cô làm ngạc nhiên, hồi lâu sau anh ta vẫn không biết phải nói gì.

Anh Xuyên chạy qua, anh ta là một người chất phác, anh ta thẳng thắn nói: “Cô cả à, sao cô đột nhiên lại nhảy xuống xe vậy? Nếu như cô quên mang theo cái gì thì cứ nói với mọi người, khi nãy nguy hiểm biết bao nhiêu, đến đồng chí cảnh sát dân phòng cũng tức giận luôn rồi.”

Đại Ninh mặc kệ anh Xuyên, gương mặt nhỏ của cô vùi vào gáy của Triệu Dữ.

Triệu Dữ vỗ vỗ vào lưng của cô: “Có nghe thấy hay chưa, lần sau đừng có như vậy nữa, ngoan ngoãn đi theo anh Xuyên về đi.”

Cô gái trẻ thút thít nói: “Mọi người đều không thích gì tôi, chắc chắn họ sẽ ức hiếp tôi đó, tôi không muốn quay về với bọn họ đâu.”

Anh Xuyên nhanh chóng vẫy vẫy tay: “Không có đâu, tôi thích cô, à không, ý của tôi là, mọi người không hề không thích cô cả, cũng không ức hiếp cô đâu.”

Cô cả xinh đẹp như vậy, nếu như cô chịu ngoan ngoãn một chút, thì làm sao người dân trong thôn lại không thích cô được chứ.

Đại Ninh không nói gì, hai cánh tay mềm mại thu chặt lại, ôm lấy Triệu Dữ.

Trong lòng Triệu Dữ vô cùng bấn loạn, cuối cùng anh ta thở dài một hơi: “Anh Xuyên, anh về với mọi người đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô cả, cũng sẽ nói chuyện với cô ấy cho đàng hoàng, anh thay tôi nói lời xin lỗi với mọi người nha, nói cô cả đã biết hành động khi nãy không phải phép rồi.”

Với tính cách này của Đại Ninh mà quay về cùng với mọi người thì thật sự khiến người ta thấy không yên tâm. Cũng không biết nên lo lắng cho thôn dân hay lo lắng cho cô nữa.

Anh Xuyên gãi gãi đầu: “Vậy anh Dữ, cô cả, hai người nhớ bảo trọng nha.

Triệu Dữ gật đầu, anh Xuyên chỉ đành chạy quay về.

Đỗ Điềm đứng ngoài cửa xe ngóng đợi, thấy chỉ có mình anh Xuyên quay về thì cô ta có chút sốt ruột: “Kỷ Đại Ninh đâu, không về cùng chúng ta nữa hay sao?”

Anh Xuyên nói: “Anh Dữ đã nói không sao, đến lúc đó cô cả sẽ đi với anh ta.”

Anh ta lại quay đầu nhìn về mọi người nói: “Anh Dữ thay cô cả nói lời xin lỗi với mọi người, cô cả đã nhận thấy lỗi của mình rồi, hy vọng mọi người đừng để chuyện này trong lòng.

Trong chuyến đi xa này, mọi người đều rất khâm phục và kính trọng Triệu Dữ, anh ta công bằng rộng lượng, còn chia cho mỗi người bọn họ số tiền lớn như thế, ai dám có ý kiến gì với anh ta chứ.

Mọi người nhanh chóng vẫy vẫy tay: “Cô cả không có chuyện gì là được rồi, mấy người quê mùa như chúng ta sao lại tính toán chuyện này chi chứ.”

Khi nãy quả thật họ có hơi hẹp hòi, cô Kỷ chẳng qua chỉ là một cô gái kiêu ngạo thôi, chứ có làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của ai đâu.

Đỗ Điềm vô cùng hoảng loạn, cô ta cũng muốn xuống xe! Cô ta mới là người không muốn quay về với mấy người quê mùa này ấy, sao cô ta lại có thể bỏ Kỷ Đại Ninh với Triệu Dữ ở lại cùng nhau được chứ!

Lý Tráng nhanh chóng nắm lấy cô ta: “Đỗ Điềm, em làm gì vậy? Xe cũng sắp chạy rồi. Bọn anh đều biết em lương thiện rồi, nhưng mà Triệu Dữ cũng nói rồi, đây là một chuyện rất nguy hiểm, một đưa con gái như em không cần phải quay lại đó làm gì.”

Đỗ Điềm: “Anh buông em ra!”

Lý Tráng nắm rất chặt, anh ta yêu thầm Đỗ Điềm, về tính về lý thì anh ta đều không thể để cho Đỗ Điềm xảy ra chuyện được.

Đỗ Điềm vô cùng đau đầu, cô ta vẫn luôn muốn mở miệng quát tháo, nhưng trước giờ cô ta quen giữ hình tượng cô gái ngoan hiền dịu dàng rồi, lúc này cũng đành bó tay, cô ta căn bản không thể đẩy Lý Tráng ra để xuống xe.

Anh cảnh sát dân phòng cũng nói: “Đừng lo lắng, cục trưởng Khang của chúng tôi sẽ bảo vệ cho đồng chí Triệu Dữ mà.”

Nói xong, anh ta ra hiệu cho anh Xuyên đóng cửa xe kỹ càng lại, rồi lái xe rời đi.

Đỗ Điềm: “...”

Lần đầu tiên trong đời này, người luôn bình tĩnh như Đỗ Điềm lại tức giận đến mức muốn bật khóc.

Sớm biết thế thì cô ta cũng nhảy khỏi xe.

Bây giờ sắp mất cái chân vàng rồi, ai còn quan tâm đến hình tượng nữa chứ!

*Cái chân vàng: chỗ dựa, người có thể nương tựa hoặc bám víu vào.



Đừng nói đến người khác, đến Thanh Đoàn cũng không ngờ rằng Đại Ninh sẽ làm như thế.

“Không phải chúng ta sẽ quay về thôn Hạnh Hoa sao? Đi theo Triệu Dữ nguy hiểm biết bao nhiêu.”

Đại Ninh nói: “Tôi chỉ lừa Đỗ Điềm với Triệu Dữ chút thôi, vậy mà cậu còn tin là thật hay sao?”

Nghĩ đến lúc này chắc Đỗ Điềm đang buồn bã vô cùng, thì tâm trạng Đại Ninh rất vui, cô cũng kiên nhẫn giải thích thêm một câu: “Con người rất phức tạp, nếu như tôi cứ nằng nặc đòi ở lại, sẽ khiến người khác thấy tôi làm loạn vô lý, nhưng tôi vui vẻ rời đi thì Triệu Dữ sẽ thấy không nỡ, tôi quay lại ngay lúc anh ta thấy không nỡ, anh ta sẽ không nói gì tôi. Con người Triệu Dữ này rất có tinh thần trách nhiệm, nếu như anh ta đã đồng ý cho tôi ở lại thì sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tôi để tôi không xảy ra chuyện. Còn Đỗ Điềm, cô ta đã hết lần này đến lần khác đánh mất cơ hội công lược Triệu Dữ, cô ta hết cơ hội rồi.”

Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cô giải thích hành động của mình cho Thanh Đoàn nghe, trừ việc không quen ra thì Thanh Đoàn còn cảm thấy một cảm giác cảm động đến lạ lùng.

Nhưng Thanh Đoàn vẫn chưa chịu nhận là mình ngốc: “Ai biết được chứ, ở lại cũng có nguy hiểm, lỡ như khi gặp nguy hiểm Triệu Dữ liền vứt bỏ cô thì phải làm sao. Anh ta là đứa con may mắn được trời thương, còn cô chỉ là một nữ phụ lụi tàn xui xẻo.”



Đại Ninh không để tâm đến nó, tuy rằng tính tình cô hẹp hòi, nhưng khi ở chung lâu ngày như thế rồi, cuối cùng cô cũng không thể không thừa nhận,tấm lòng của người nam chính Triệu Dữ này cũng rất lương thiện.

Cô không chịu rời khỏi người Triệu Dữ, Triệu Dữ thấy cô uể oải, đẩy cô hai lần cũng không chịu động đậy, nên anh ta cũng thôi.

Anh ta ôm thêm người này ở trong lòng, quay trở về nhà nghỉ.

Đặt cô cả ngồi lên ghế xong, Triệu Dữ lại nhớ đến lời hứa sẽ dạy dỗ cho Đại Ninh. Gương mặt anh ta nghiêm túc, nói: “Nhảy khỏi xe là một chuyện rất nguy hiểm, cô…”

“Nhưng anh không muốn tôi rời đi mà.”

Triệu Dữ phủ nhận nói: “... tôi không có.”

Tròng đen tròng trắng trong mắt Đại Ninh rõ ràng: “Lúc đó anh nhìn tôi như vậy thì anh đâu có muốn tôi rời đi.”

Triệu Dữ biết không thể tranh cãi với cô, anh ta từ bỏ ý định dạy dỗ cô: “Mấy người của nhà họ Lam sẽ giả dạng thành mấy người thôn dân, đi cùng tôi đến một số nơi, cô không hợp để đi đến những nơi đó. Lát nữa tôi sẽ đưa cô đến nhà huyện trưởng Trang, cô cứ ở nhà ông ta thì sẽ an toàn hơn nhiều.”

Đại Ninh nói: “Huyện trưởng Trang có đồng ý chăm sóc cho tôi hay không?”

Triệu Dữ nói: “Ông ta sẽ chăm sóc cho cô.” Dù sao Trang Hoành Tu cũng là do anh ta cứu về, cho dù chuyện này cũng không đáng là bao nhưng huyện trưởng Trang cũng sẽ chăm sóc kỹ càng cho cục tức này.

Ân tình quý trọng như vậy, Triệu Dữ ở trong sách không nỡ sử dụng đến. Suy cho cùng lỡ mai này có gặp phải chỗ nào khó khăn thì cũng có thể tìm huyện trưởng Trang nhờ giúp đỡ, nhưng trong mắt anh ta giờ chỉ có thể một nơi có thể chăm sóc cho Đại Ninh mà thôi.

Đại Ninh khẽ gật đầu, hai mắt long lanh nhìn anh ta: “Vậy khi nào anh sẽ đến để đón tôi?”

Đôi mắt của cô vừa long lanh vừa sáng, khiến người ta nhìn vào sẽ thấy mềm lòng. Triệu Dữ biết cô là một đứa xấu tính, nhưng lại không có cách nào kháng cự lại cô, anh ta thở dài nói: “Rất nhanh.”

Đại Ninh nhảy khỏi cái ghế, cô nằm lên giường của Triệu Dữ: “Ngày mai hãy đi đến nhà huyện trưởng Trang ha.”

Lần này Triệu Dữ lại không hề phản đối cô.

Bây giờ trời cũng đã tối rồi, không thể đến đó làm phiền đến cả nhà huyện trưởng Trang được. Nhưng mà cô cũng không thể ngủ trên giường anh ta được, Triệu Dữ đi kéo cô dậy: “Đứng dậy, đi về phòng của mình, phòng đó tôi vẫn chưa trả phòng đâu.”

Tay của Đại Ninh mềm mại, hệt như ngó sen mềm vậy, Triệu Dữ cũng không dám dùng sức.

Cô cũng không thực sự muốn ngủ chung với Triệu Dữ, lúc người con trai này nổi điên lên thì cũng rất nhiệt tình, đến lúc đó anh ta không kiềm chế nổi thì phiền phức rồi. Đại Ninh bị Triệu Dữ kéo đứng dậy khỏi giường, cô nhớ ra một vấn đề: “Quần áo của tôi còn ở trên xe ấy.”

Hành lý đều đã được thu dọn cả rồi, kết quả người thì ở lại, quên mang đồ đạc theo.

Triệu Dữ cảm thấy chuyện này không có gì to tát cả: “Ngày mai cứ mặc bộ này đi.”

Đại Ninh liên tục lắc đầu: “Không được, anh chưa học sinh học bao giờ hả? Đồ bên ngoài thì có thể mặc lại được, nhưng đồ con gái ở bên trong thì phải thay.”

Triệu Dữ suy nghĩ một hồi mới hiểu ra cái gì gọi là “đồ ở trong”. Vẻ mặt của người con gái đứng trước mặt không có gì thay đổi, trông rất bình tĩnh.

“Cô tự mình thay ra giặt đi, gió thổi một đêm sẽ khô thôi.”

Vẻ mặt Đại Ninh kỳ lạ nói: “Anh lại tưởng rằng tôi biết giặt quần áo hả?”

Triệu Dữ biết cùng là con người nhưng lại có số mệnh khác nhau, có lẽ cả đời này Kỷ Đại Ninh thật sự vẫn chưa tự mình làm bất cứ chuyện gì. Anh ta kìm nén sự ngượng ngùng, hỏi cô: “Mấy ngày nay cô sống kiểu gì vậy?”

Đại Ninh nói: “Bà Trang chuẩn bị cho tôi nhiều đồ lắm! Tôi có thể mặc xong rồi vứt mà.”

Triệu Dữ vô cùng cạn lời, bà Trang đã sống giàu sang quen rồi, lại có cùng lối sống với Đại Ninh, bọn họ đều mặc xong rồi vứt.

Anh ta thực sự không muốn thảo luận về vấn đề này nữa: “Nếu như cô không biết giặt thì cứ nhịn một ngày đi, một ngày không có chuyện gì đâu.”

Đại Ninh lắc đầu, cô bày vẽ gần chết, nhất định phải sạch sẽ mới được.

Trong lòng Triệu Dữ thấy hối hận, sớm biết phiền phức như thế thì khi nãy nên nhét Kỷ Đại Ninh vào xe lại cho xong chuyện.

Gương mặt anh ta tối sầm lại, nhìn sang con quỷ phiền phức đang đứng trước mặt.



Đại Ninh tắm xong, cô đè nén cơn cười bể bụng trong lòng mình, cô mặc đồ tắm bước ra, mang giỏ đồ đến gõ cửa phòng Triệu Dữ.

Triệu Dữ nhận lấy.

Đại Ninh dặn dò anh ta: “Nhớ giặt cho sạch đó nha!”

Anh ta không muốn nhìn thấy gương mặt này chút nào, Triệu Dữ nói: “Lập tức quay về ngủ đi.”

Cô mỉm cười rồi chạy đi mất.

Triệu Dữ cúi xuống nhìn cái giỏ đồ đựng quần áo của Đại Ninh, chiếc váy liền thân thêu hoa lê ở bên trên vẫn chưa sao, anh ta lo dự ngồi xổm xuống, giở chiếc váy đó lên, quả nhiên nhìn thấy hai mảnh vải đồ con gái.

Anh ta lại dùng váy đậy chúng lại, dù sao nhìn nó trông có vẻ trắng trẻo sạch sẽ rồi, tùy tiện giặt chung với váy một chút là được.

Không phải Triệu Dữ chưa từng giặt đồ của con gái.

Anh ta là con cả của một gia đình nghèo khó, năm mẹ anh ta bị bệnh nặng, Triệu Dữ mới được mười ba tuổi, em trai anh ta thì bảy tuổi, Triệu An An thì mới vừa biết nói chuyện, lúc đó đồ trong nhà đều do anh ta đi ra bờ sông giặt cả.

Đừng nói là anh ta, sau này Triệu Bình hiểu chuyện một chút cũng từng giặt đồ của mẹ và em gái.

Nhưng Triệu Dữ biết rằng, bọn họ là bọn họ, họ khác với Đại Ninh.

Khác nhau chỗ nào thì trong lòng anh ta hiểu rõ. Triệu Dữ cụp mắt xuống, lần đầu tiên anh ta đối mặt với vấn đề này.

Rất lâu sau, cuối cùng anh ta cũng đưa ra một quyết định, anh ta mang mảnh vải con gái dễ thương tinh tế ra, tự giặt cho sạch sẽ, rồi treo ở nơi gió có thể thổi đến.

Từ cửa sổ hóng gió, Đại Ninh nhìn ra ngoài thì thấy hai mảnh đồ nội y đang bay phấp phới ở bên cạnh, cô không kiềm chế được cười khinh bỉ nói: “Anh ta nghĩ thông rồi sao.”

Cô thích thú hỏi: “Cậu ngốc kia, cậu có biết trên đời này, chuyện gì khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhất hay không?”



Thanh Đoàn ấm ức nói: “Không biết.”

“Sau khi trải qua sự yêu thích, bảo vệ, yêu sâu đậm, rồi cuối cùng lại đánh mất bằng một cách tàn khốc nhất.”

Thanh Đoàn không biết cái Đại Ninh đang nói đến là gì, mà nó cũng không dám hỏi. Dù sao vừa nghe liền cảm thấy rất đáng sợ, nhưng mấy chuyện này có liên quan đến chuyện đối phó với Đỗ Điềm hay không?

Sáng sớm ngày hôm sau, quần áo của Đại Ninh đúng là được gió hong khô cả rồi.

Sự quẫn bách trong lòng Triệu Dữ tối qua đã biến mất hoàn toàn, lúc anh ta đem đồ trả lại cho Đại Ninh thì lại trở nên rất kiên định.

“Mặc vào đi, chúng ta đi đến nhà huyện trưởng Trang.”

Đại Ninh đóng cửa lại, cô không mặc quần lót do Triệu Dữ giặt, cô lấy ra một chiếc quần lót mới từ túi của mình.

Thanh Đoàn: …

Đôi tất của Đại Ninh cũng được Triệu Dữ giặt cho sạch, vẫn là đôi tất cộc cùng màu ngày hôm qua. Bây giờ đã là giữa tháng chín, trời chuyển lạnh, đặc biệt là vào lúc sáng sớm ở huyện Huân, khiến người ta vừa đi ra liền thấy rùng mình.

Đại Ninh đi đợi xe chung với Triệu Dữ, cô vốn không chịu được nóng, mà cũng không chịu được lạnh.

“Triệu Dữ à, chân tôi lạnh quá.”

Triệu Dữ liếc nhìn bắp chân trần và cái tất cả cô một cái, hôm qua Lam Lăng Vân đã cởi áo để đắp lên đôi chân nhỏ này của Đại Ninh.

Triệu Dữ mặc đồ mỏng manh, cũng không có áo khoác để đắp chân cô lại. Anh ta cau mày im lặng một hồi, anh ta ngồi xuống, kéo chiếc tất cộc của cô lên, làm thành tất dài.

“Được rồi.”

Đại Ninh ngây người, cô cúi đầu nhìn đôi tất biến dạng của mình, Thanh Đoàn cũng không nhịn được, cười như tiếng gà gáy vậy.

Một cô gái trẻ đẹp vốn ăn bận đẹp đến cấp SSS, đột nhiên lại biến thành quần áo trào lưu quê mùa. Cũng may nhan sắc của Đại Ninh vẫn còn cầm cự nổi, nếu không chiếc tất lòe loẹt này, ai mặc vào cũng làm người khác cũng thấy buồn cười cả.

Đại Ninh như bị sét đánh trúng, thẩm mỹ của Triệu Dữ thật sự không bị vấn đề gì chứ, cô nhấc chân mình lên, ra hiệu cho Triệu Dữ nhìn: “Anh thấy như vậy có đẹp không? Có bình thường không?”

Triệu Dữ gật đầu: “Cũng được.”

Với anh ta mà nói thì cũng không có khác biệt gì lớn lắm.

Thanh Đoàn đã cười muốn điên luôn rồi, Đại Ninh bắt đầu vô cùng nghi ngờ một vấn đề, Triệu Dữ nói cô đẹp, có thật sự là anh ta thấy cô đẹp hay không vậy.

Có khi nào trong mắt anh ta, cô với Đỗ Điềm đẹp ngang nhau không?

Cái gì cũng có thể nhịn được, nhưng vẻ đẹp nghiêng thành và cọng rau trong súp lại được xem như nhau thì không thể nhịn được.

Cô tức giận vô cùng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta nữa, cô lại kéo chiếc tất của mình trở lại hình dáng ban đầu.

Dĩ nhiên Triệu Dữ nhìn thấy biểu cảm của cô rồi, khi nãy vẫn còn rất vui vẻ, trong phút chốc lại trở nên nghịch ngợm, anh ta khẽ cau mày: “Sao vậy?”

Đại Ninh không chịu nói chuyện với anh ta.

Loại người cô ghét nhất trên đời này là loại đàn ông không có thẩm mỹ! Chả trách sao lâu vậy rồi mà anh ta vẫn không thích cô, người bình thường không phải nên có phản ứng như Lam Lăng Vân hay sao?

Suy nghĩ của con gái vô cùng khó hiểu, Triệu Dữ vẫn còn chưa hiểu sao cô lại tức giận, thì sẽ đã đến rồi, cô cả lên xe ngồi trước, bộ dạng của cô như muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với anh ta vậy.

Triệu Dữ cũng không nói gì, anh ta đỡ cô ngồi xuống, dù chưa nghĩ ra nguyên nhân khiến cô cả tức giận, nhưng có mấy chuyện anh ta vẫn có thể làm ngay được.

Anh ta đặt chân của Đại Ninh lên chân mình, dùng lòng bàn tay mình để làm ấm chân cho cô. Nhiệt độ cơ thể của con trai trẻ rất cao, tay của anh ta cũng rất ấm áp.

Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy vậy thì lên tiếng chọc ghẹo nói: “Cô gái à, bạn trai của cô đối xử tốt với cô quá.”

Đại Ninh chớp chớp mắt nhìn sang Triệu Dữ.

Đại Ninh không phải người lẳng lơ, trước giờ anh ta cũng chưa từng làm hành động thân mật, khiến người ta hiểu lầm như này trước mặt người khác. Thấy Đại Ninh nhìn mình, anh ta di chuyển ánh nhìn, nhìn khung cảnh tháng chín bên ngoài cửa sổ của huyện Huân.

Thành phố này tuy cổ kính nhưng rất giàu có, chả trách sao trước khi gặp nạn, Thân Đồ Bộ vẫn ở lại thành phố này để tìm niềm vui.

Đại Ninh khẽ cử động đôi chân nhỏ, cô cũng không biết tại sao, đột nhiên lại cảm thấy không tức giận nữa.

Lúc cô không tức giận, trông cô còn ngọt ngào hơn cả kẹo dẻo nữa, cô tựa vào vai Triệu Dữ, lấy điện thoại ra để chụp hình.

“Lại đây, bạn trai, chúng ta chụp một tấm. Nhìn vào camera nha.”

Triệu Dữ cúi xuống nhìn cô, cũng không chịu phối hợp lắm nhưng đại ninh lại không hề để ý, cô nhìn camera nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào.

Hệt như con yêu tinh nhỏ vậy, dù sao tự mình đùa cũng rất vui vẻ.

Triệu Dữ không nhịn được cũng khẽ nở nụ cười, anh ta cúi đầu, đặt môi lên đôi má hồng của cô.

Đại Ninh sờ tay vào gò má, cô sững sờ nhìn anh ta.

Tác giả có điều muốn nói: Thanh Đoàn: cười như tiếng gà gáy!

Thanh Đoàn: Đợi đã, anh ta hôn cô rồi, tôi còn ở đây, tôi chưa bị chữ nghĩa vây lấy mà? Không đúng nhỉ, sao mỗi lần cô làm gì Triệu Dữ, thì đều được coi là dơ bẩn, còn Triệu Dữ chủ động, tôi lại không sao nhỉ, không lẽ đến thiên đạo cũng cảm thấy cô…

Đại Ninh (chống cằm): Bạn trẻ à, có phải bạn có nhiều thắc mắc lắm hay không?

Thanh Đoàn: Không có, tôi im miệng đây.

—-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK