Thời tiết ngày càng nắng nóng, thời gian đã đến giữa hè.
Lý Minh vô cùng ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi bất chợt từ Trần Cảnh, Trần Cảnh còn mời anh ta đi uống bia nữa chứ: “Cậu ngồi đi.”
Điều hòa của cửa hàng nước giải khát ủ lạnh đang mở, đối diện với đôi đồng tử màu xám nhạt của Trần Cảnh, khiến Lý Minh không hiểu tại sao lại cảm thấy chột dạ. Cũng may, tuy rằng nhìn qua tâm trạng Trần Cảnh có vẻ không được tốt lắm, nhưng vẻ mặt của anh lại rất bình tĩnh.
Anh cầm một tờ giấy lên viết xong rồi đẩy nó cho Lý Minh xem.
“Lúc trước cậu đến đón Đại Đại, có phát hiện ra chuyện gì bất thường hay không?”
Lý Minh nhấp một ngụm bia, nhớ tới chuyện anh ta nhìn thấy cảnh tượng của Đại Ninh với Lệ Hỗ ngày hôm đó, suýt chút nữa thì phun hết ra.
Phản ứng vừa rồi của anh ta rõ ràng là biết được gì đó, sắc mặt Trần Cảnh lập tức trở nên âm trầm.
“Chuyện bất thường? Có chuyện gì bất thường được nhỉ? Em thấy Đại Đại vẫn rất bình thường mà.” Lý Minh nở một nụ cười gượng gạo.
“Nói thật đi.” Ba chữ này được dùng lực viết ra gần như muốn xuyên thủng tờ giấy.
Lý Minh rốt cuộc cũng không chịu được nữa, anh ta thực sự rất sợ Trần Cảnh nha, nên đã nhanh chóp nói ra hết mọi chuyện. Anh ta gãi đầu: “Anh Cảnh, đó có thể là do em hiểu lầm, Đại Đại ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì bất thường đâu. Hơn nữa, em ấy cũng lớn chừng ấy rồi, cho dù có yêu đương thật đi nữa thì cũng không có việc gì đâu.”
Trần Cảnh cụp mắt nhìn xuống.
“Em ấy mới chỉ đang là học sinh cấp ba thôi.”
“Sợ gì chứ, lúc em học cấp ba, còn chuyện gì em chưa trải qua đâu.” Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Cảnh, Lý Minh vội vàng sửa chữa: “Đương nhiên, Đại Đại không giống em rồi, em ấy chỉ là nữ sinh nhỏ bé, chắc chắn lúc ấy bị trượt chân ngã xuống, được bạn học giúp đỡ thôi ấy mà.”
Lý Minh đến trường đón Đại Ninh về suốt khoảng thời gian qua, rất có thiện cảm với cô. Anh ta cho rằng Trần Cảnh tức giận vì chuyện yêu sớm của em gái mình, nên mới vội vàng thay Đại Ninh nói chuyện: “Ở cái tuổi của em ấy, anh phải nói cho khéo, chứ đừng động tý nổi khùng lên, cạnh nhà em có một thằng nhóc nghịch ngợm kinh khủng, càng mắng chửi lại càng làm tới, trước kia em cũng như vậy mà. Hơn nữa chúng ta đều là đàn ông, nói chuyện với mấy nữ sinh trẻ tuổi như em ấy về chủ đề này không phù hợp lắm đâu, nếu anh không ngại, thì có thể để chị của em nói chuyện cùng em ấy, để em ấy quay lại học tập thật tốt.”
“Không cần.” Những lời này Trần Cảnh không viết lên giấy, mà trực tiếp nói ra, giọng anh trầm thấp vô cùng, khiến Lý Minh nghe xong cảm thấy rén đến mức nổi hết cả da gà.
Trần Cảnh đứng dậy, đi ra khỏi tiệm nước giải khát ủ lạnh.
Anh không định tiếp tục nhắc đến chuyện này với Đại Ninh, anh hỏi Lý Minh, cũng chỉ mong rằng những gì anh thấy ngày hôm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng câu trả lời của Lý Minh, như càng muốn khẳng định với anh rằng chuyện kia không phải một sự tình cờ, mà do bọn họ đã sớm qua lại với nhau.
Chắc chắn giữa Đại Ninh và Lệ Hỗ phải có chuyện gì đó.
Trần Cảnh đi quá nhanh, Lý Minh không kịp đuổi theo.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông dần đi khuất, Lý Minh chắp tay trước ngực cầu xin: “Nhóc Đại Đại dễ thương, em đừng trách anh trai Lý Minh của em, anh cũng thật sự rất sợ anh trai em.”
Trần Cảnh đi bộ một đoạn dài, dọc đường đi hút hết hai điếu thuốc.
Mấy ngày nay cảm xúc của anh đã bình tĩnh trở lại, tâm trạng của anh ngày đó thực sự không được ổn. Trần Cảnh nhớ đến một chuyện xảy ra cách đây khá lâu, lúc Trần Liên Tinh học cấp ba cũng yêu sớm, khi ấy Trần Liên Tinh hôn môi với nam sinh kia dưới lầu, bị Trần Cảnh phát hiện, Trần Liên Tinh lập tức cáu kỉnh bắt anh không được phép nói chuyện này cho mẹ cô ta biết.
Trần Cảnh cũng chỉ cau mày, nhưng vẫn đồng ý với cô ta, không quan tâm đến nữa.
Cùng là em gái anh, nhưng khi đối mặt với Đại Ninh, phản ứng của anh sao lại dữ dội đến vậy. Loại cảm giác cáu giận ghen ghét đến cùng cực trào dâng, bây giờ chỉ cần nhớ tới chuyện đó thôi thì lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu như cũ. Trần Cảnh nhắm mắt lại, nhả ra một làn khói, đột nhiên anh bật cười tự giễu.
Với vai trò là một người anh trai đúng mực, khi đối mặt với chuyện này, có lẽ sẽ có cảm giác hận không thể rèn sắt không thành thép, hay có thể tức giận, nhưng chắc chắn không bao giờ có cảm giác ghen tị như vậy.
Rốt cuộc từ khi nào, anh lại có ý nghĩ dơ bẩn như vậy với Đại Ninh?
Lại dám nhớ thương chính em gái của mình, anh còn là con người sao?
Tất cả những chuyện không thể giải thích, hai ngày này Trần Cảnh đã thông sống. Trong lòng anh không khỏi lạnh lẽo, lại cảm thấy hơi bất lực.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nảy sinh loại tình yêu này. Trần Cảnh giơ tay chạm lên yết hầu của mình, anh cụp mắt nhìn xuống, yên lặng hồi lâu.
Anh không đủ tư cách chăm sóc Đại Ninh.
Từ giây phút kia, khi anh để cảm xúc cá nhân xen vào cuộc sống của cô, đã là không nên rồi. Ngay cả Trần Liên Tinh cũng cảm thấy anh chướng mắt, thì dựa vào cái gì để yêu cầu Đại Ninh thích anh đây?
Trần Cảnh khẽ gõ tàn thuốc, tro bụi bay xuống mặt đất.
Trần Liên Tinh nhạy bén phát hiện, tình hình trong nhà có gì đó không đúng.
Sau buổi biểu diễn hôn đó, bầu không khí giữa Đại Ninh và Trần Cảnh rất kỳ quái. Không biết có phải do ảo giác của cô ta hay không, nhìn Đại Ninh vẫn có bộ dáng buồn ngủ uể oải như cũ, nhưng Trần Cảnh lại đối xử lạnh nhạt với Đại Ninh hơn rất nhiều.
Hành động này không thể không nhìn ra được, hôm qua Trần Cảnh mua quả cherry còn đặc biệt đóng gói thành hai phần, một phần đưa cho Trần Liên Tinh, phần còn lại đưa cho Đại Ninh. Không chỉ vậy còn mua cho mỗi người một chiếc váy.
Chiếc váy màu hồng đào, trông kết cấu rất tinh tế, cổ tay áo được điểm những bông hoa nho nhỏ tươi đẹp, nhìn giống nhau như đúng.
Trần Liên Tinh nhìn thấy giá cả thì sốc nặng, kinh ngạc đến mức cả người nhảy dựng, đến những năm chữ số! Cả đời này Trần Liên Tinh cũng chưa được mặc chiếc váy nào đắt tiền như vậy.
Đại Ninh thì trái lại, vẫn coi nó như những chiếc váy bình thường, tùy tiện nhận lấy.
Trần Liên Tinh liếc Trần Cảnh một cái, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Dường như Trần Cảnh đang quyết tâm muốn san bằng mặt nước, giúp cho hai cô em gái trở nên hòa thuận không phân biệt với ai.
Trần Liên Tinh cảm thấy hình như gần đây Trần Cảnh luôn cố tình cách xa Đại Ninh, hai ngày nay Lý Minh đều đến đưa đón Đại Ninh về nhà, Trần Cảnh đi làm về cũng không hỏi Đại Ninh ở đâu nữa, anh ta ra ngoài rất sớm, thậm chí ngay cả việc đưa Đại Ninh đi học, cũng đến tay Lý Minh.
Số lần Trần Cảnh và Đại Ninh gặp mặt còn không bằng số lần cô ta nhìn thấy anh.
Đương nhiên, Trần Liên Tinh nhận ra được nhưng cũng không nói toạc ra, Trần Cảnh đối xử lạnh nhạt với Đại Ninh, chuyện này với cô ta mà nói là chuyện tốt, thậm chí cô ta mong rằng Trần Cảnh càng ghét bỏ Đại Ninh hơn nữa, đuổi Đại Ninh ra khỏi nhà luôn càng tốt.
Thanh Đoàn cũng nhận ra được sự thay đổi này, nó ôm mặt lo lắng sốt ruột.
Sao lại như vậy được? Trần Cảnh đột nhiên vạch ra giới hạn rõ ràng như vậy, đừng nói đến Đại Ninh và Trần Liên Tinh, đến cả nó cũng cảm thấy không quen
Đại Ninh cầm quả cherry lên ăn, không chút lo lắng.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, anh Trần đây còn muốn vạch rõ giới hạn, định trở lại làm anh trai thật sao? Trò này thú vị thật đấy, nếu đã không muốn thấy cô, thì cô sẽ lập tức thành toàn cho anh ta, để anh đỡ phải trốn chui trốn nhủi vất vả cả ngày như vậy.
Tối ngày thứ sáu, Đại Ninh chạy đến gõ cửa phòng Trần Cảnh.
Lúc lâu sau, cửa phòng mới được người đàn ông mở ra.
Trần Cảnh nhìn cô đầy lạnh lùng, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Đại Ninh cười giòn, như thể hoàn toàn không nhận ra chuyện mấy ngày nay anh cố tình xa lánh: “Anh ơi, em có chuyện này muốn nói với anh, chả là tuần sau trường em có tổ chức trại hè trong bảy ngày, em muốn tham gia thử. Ừm…Trại hè được tổ chức ở sơn trang nghỉ mát của Phượng Minh, nên em không về nhà ở nữa.”
Trần Cảnh nhìn cô giây lát rồi nói: “Được rồi.”
“Anh cho em xin tiền, tất cả là mười sáu triệu tám trăm nghìn.”
Trần Cảnh lấy ví, đưa một cái thẻ ngân hàng cho cô, nói mật khẩu cho cô để Đại Ninh tự đi rút tiền.
Đại Ninh trợn tròn hai mắt, rồi ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh trai, anh là người tốt nhất.”
Trần Cảnh đóng cửa lại, anh lại rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng hút. Bình thường trước khi đi ngủ, Trần Cảnh không bao giờ hút thuốc, nhưng gần đây thường xuyên làm vậy.
Điều này không tốt cho cơ thể, anh hút xong một điếu, lập tức chống đẩy 200 cái, trên người rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại. Trần Cảnh đi ra ngoài tắm rửa xong xuôi, rồi về giường đi ngủ.
Đến thứ hai, vì muốn tham gia trại hè, nên Đại Ninh phải dậy từ rất sớm.
Trời còn chưa sáng hẳn, Trần Cảnh vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cô.
Trên người cô đang mặc một chiếc váy ngắn kẻ sọc màu hồng mơ, nói với giọng trong trẻo: “Anh trai, chào buổi sáng.” Như thể cô không nhận ra sự khác thường nào của Trần Cảnh.
Trần Cảnh gật đầu, đi rửa mặt.
Đại Ninh đang thay một đôi xăng đan xinh xắn, thì chợt có người bóp còi ở bên ngoài nhà lầu kiểu Tây.
“Anh ơi, em đi đây.” Cô vẫy tay chào, rồi vui vẻ chạy ra ngoài.
Trong phòng tắm, động tác cạo râu của Trần Cảnh chợt dừng lại, cả tòa nhà bỗng trở nên yên tĩnh, anh bước ra ngoài ban công nhìn xuống.
Sáng sớm vẫn còn một tầng sương mù, qua tầng sương mù mờ ảo, Lệ Hỗ bước ra khỏi ghế lái, cởi áo ra khoác lên người cho Đại Ninh.
Lệ Hỗ khẽ xoa mái tóc của Đại Ninh, vẻ mặt dịu dàng, mở cửa xe cho cô, Đại Ninh ngồi lên trên đó.
Ngay sau đó, chiếc xe dưới lầu nhanh chóng đi mất.
Ánh mắt Trần Cảnh trở lên lạnh lùng, mặt không biểu cảm, lúc lâu sau, Trần Liên Tinh nhìn người bên ngoài ban công, sợ hãi nghi hoặc gọi thử “Là anh sao?”
Lúc này Trần Cảnh mới quay trở lại, cả người anh bị gió thổi lạnh lẽo, rửa mặt xong xuôi lập tức ra ngoài.
Ngay khi anh vừa ra ngoài, Trần Liên Tinh không vui miễn cưỡng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỷ Điềm.
[Anh trai tôi vừa đi ra ngoài. 】
【Cảm ơn cậu. 】
Trần Liên Tinh bĩu môi, cô ta đã phải mật báo cho Kỷ Điềm biết suốt hai ngày qua. Mặc dù không tình nguyện, nhưng Kỷ Điềm hứa lần sau sẽ đưa cô đến tham gia vào bữa tiệc họp mặt của đám nữ sinh nhà giàu, nên Trần Liên Tinh đã đồng ý ngay lập tức.
Cô ta bỏ qua Trần Cảnh, vì muốn câu được rùa vàng, nay Kỷ Điềm còn đưa cơ hội đến đặt ngay trước mặt cô ta, sao cô ta có thể không nhận?
Trên đường Trần Cảnh đi đến phòng tập thì gặp được Kỷ Điềm.
Hai ngày nay anh ta luôn tình cờ gặp được cô, trên người Kỷ Điềm mặc một chiếc váy màu trắng ngà, mỉm cười đi đến: “Trần Cảnh, buổi sáng tốt lành, em vừa mới mua bữa sáng, anh có muốn ăn một chút không?”
Trên tay Kỷ Điềm cầm hai cái bánh crepe mặn.
Trần Cảnh lắc đầu từ chối.
Kỷ Điềm cảm thấy hơi thất vọng, cắn một miếng nho nhỏ, dè dặt lau khóe miệng, đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng. Trần Cảnh thấy vậy, lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Hành vi quyến rũ tinh vi như vậy, là hành động Kỷ Điềm hay làm gần đây.
Tuy rằng Kỷ Điềm không biết Kỷ Đại Ninh đang nổi điên vì chuyện gì, nhưng nếu Trần Cảnh xa lánh Kỷ Đại Ninh, thì đây còn không phải cơ hội của cô ta sao?
Trước khi Trần Cảnh đi vào phòng luyện tập, Kỷ Điềm đã dang tay ra ngăn anh lại.
“Trần Cảnh, chắc anh cũng biết, tâm ý của em đối với anh như nào.” Kỷ Điềm nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh ngay lập tức, nếu anh chưa có bạn gái, thì có thể cân nhắc đến em không?”
Đôi mắt cô gái trước mặt ngân ngấn nước, trông vô cùng chân thành.
Trần Cảnh im lặng, chỉ vào cổ họng của mình.
Giọng nói khàn khàn đáng sợ của anh cũng không thể khiến cho Kỷ Điềm lùi bước, cô ta cười lắc đầu: “Em không sợ! Trong mắt em, dù anh có bị thế nào thì anh cũng là người tốt nhất”
Trần Cảnh nhìn cô ta.
Anh thực sự không thể hiểu nổi Kỷ Điềm thích cái gì ở anh nữa, chẳng lẽ cứu cô ta một lần, cũng đủ làm cho trái tim cô ta cảm thấy rung động? Cô ta còn là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc, sao có thể coi trọng một tên chẳng có gì khác ngoài hai bàn tay trắng, lại còn có khiếm khuyết như anh được chứ?
“Không ngại?” Trên thế giới này thật sự có người không cảm thấy phiền? Liệu người đó cũng có thể không ngại...
“Em không ngại!” Kỷ Điềm thấy có hy vọng, lập tức nói một cách chắc chắn. Lúc này cô ta không còn quan tâm đến việc có thanh lịch hay không nữa, đúng thật Kỷ Điềm cảm thấy rất bất lực với sự mặt dày của Kỷ Đại Ninh, mỗi khi cô ta tỏ ra rụt rè chút thôi, thì đàn ông đều bị cướp mất.
“Thật xin lỗi.” Trần Cảnh đi qua người cô ta, bước vào bên trong.
Kỷ Điềm có vẻ ngoài không tệ, tính tình cũng rất tốt. Nhưng tất cả mọi thứ trong con người anh chỉ rối tung lên, vì cô nhóc không tim không phổi kia mà thôi.
Cô ở đây khiến anh cảm thấy phiền não, cho dù rời khỏi cuộc sống của anh, cũng không một giây nào trong lòng anh cảm thấy được yên tâm, đều không nhịn được nghĩ đến chuyện cô đang làm gì với nam sinh kia.
Đến sơn trang nghỉ mát thật thoải mái.
Đại Ninh thở dài khoan khoái, bên trong sơn trang cực kỳ mát mẻ, cây cao tốt tươi, thảm cỏ xanh tươi trải dài khắp chốn.
Cô nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, thả trôi giữa hồ.
Trên thuyền có một chiếc cần câu, mồi câu đã sớm bị ăn hết từ lúc nào. Đại Ninh lười biếng, Thanh Đoàn cũng cảm thấy mệt rã rời.
Trong sơn trang thầy giáo cô giáo vẫn đang mải miết giảng dạy cho hơn hai mươi học sinh phổ thông đang chuẩn bị tham gia thi đấu tranh giải toán học năm nay, nghe nói mười người đứng đầu cuộc cả nước này có thể được cộng thêm điểm vào điểm thi tuyển sinh đại học nữa.
Chương trình trại hè này do nhà Lệ Hỗ tổ chức, khi mời Đại Ninh đến đây, cậu ta nói cô có thể đi đến đó để ngủ, câu cá, chơi với đám thỏ con, hơn nữa còn được ăn lẩu.
Vốn dĩ hai ngày này Trần Cảnh muốn tránh mặt cô, nên Đại Ninh trực tiếp theo chân đám học sinh giỏi đến đây chơi.
Từ khi quen biết Trần Cảnh đến nay, cô chưa từng xa anh quá một tuần, không biết bây giờ tâm trạng Trần Cảnh ra sao rồi?
Tới sơn trang nghỉ mát rồi mới biết, đúng thật Lệ Hỗ không lừa cô, Đại Ninh nằm trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư giữa trời xanh nước biếc, thấy thích muốn chết.
Thích hơn nhiều so với việc nhìn cái bản mặt lạnh như khối băng của Trần Cảnh ở nhà!
Đến giờ ăn tối, Lệ Hỗ mới tan học tới đây gặp cô.
Cậu ta ngồi lên một chiếc thuyền có người khác bơi đến đón cô, chân trời đỏ rực tỏa ra những tia sáng ấm áp, một con chuồn chuồn dừng lại đầu trên váy cô. Hai mắt cô gái nhắm nghiền lại, xinh đẹp một cách kỳ lạ.
Thấy cô như vậy trái tim Lệ Hỗ trở nên mềm nhũn, cậu ta bước sang thuyền của Đại Ninh, hôn nhẹ lên má cô.
Đại Ninh tỉnh dậy sau tiếng thét chói tai của Thanh Đoàn, cô mở to hai mắt, không chút do dự tát bốp một cái lên mặt cậu ta.
“...” Đầu Lệ Hỗ bị tát lệch hẳn đi, nhưng vẫn kéo cô lên như không có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Đại Ninh quan sát cậu ta, thấy Lệ Hỗ quay đầu mỉm cười với cô. Đại Ninh thấy, đây không phải người đầu tiên tỏ ra thèm muốn cô, nhưng đây chắc chắn là người mặt dày nhất trong số họ.
Không biết khi nào thì anh Trần Cảnh mới mặt dày như vậy đây, đột phá phòng tuyến tâm lý đâu cả rồi?
Tác giả có lời muốn nói: Bình luận ở chương trước nhiều gấp đôi bình thường, Chi Chi cuối cùng cũng hiểu rõ, tất cả là nhờ sức hút của anh Dữ cả đó.
Lý Minh vô cùng ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi bất chợt từ Trần Cảnh, Trần Cảnh còn mời anh ta đi uống bia nữa chứ: “Cậu ngồi đi.”
Điều hòa của cửa hàng nước giải khát ủ lạnh đang mở, đối diện với đôi đồng tử màu xám nhạt của Trần Cảnh, khiến Lý Minh không hiểu tại sao lại cảm thấy chột dạ. Cũng may, tuy rằng nhìn qua tâm trạng Trần Cảnh có vẻ không được tốt lắm, nhưng vẻ mặt của anh lại rất bình tĩnh.
Anh cầm một tờ giấy lên viết xong rồi đẩy nó cho Lý Minh xem.
“Lúc trước cậu đến đón Đại Đại, có phát hiện ra chuyện gì bất thường hay không?”
Lý Minh nhấp một ngụm bia, nhớ tới chuyện anh ta nhìn thấy cảnh tượng của Đại Ninh với Lệ Hỗ ngày hôm đó, suýt chút nữa thì phun hết ra.
Phản ứng vừa rồi của anh ta rõ ràng là biết được gì đó, sắc mặt Trần Cảnh lập tức trở nên âm trầm.
“Chuyện bất thường? Có chuyện gì bất thường được nhỉ? Em thấy Đại Đại vẫn rất bình thường mà.” Lý Minh nở một nụ cười gượng gạo.
“Nói thật đi.” Ba chữ này được dùng lực viết ra gần như muốn xuyên thủng tờ giấy.
Lý Minh rốt cuộc cũng không chịu được nữa, anh ta thực sự rất sợ Trần Cảnh nha, nên đã nhanh chóp nói ra hết mọi chuyện. Anh ta gãi đầu: “Anh Cảnh, đó có thể là do em hiểu lầm, Đại Đại ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì bất thường đâu. Hơn nữa, em ấy cũng lớn chừng ấy rồi, cho dù có yêu đương thật đi nữa thì cũng không có việc gì đâu.”
Trần Cảnh cụp mắt nhìn xuống.
“Em ấy mới chỉ đang là học sinh cấp ba thôi.”
“Sợ gì chứ, lúc em học cấp ba, còn chuyện gì em chưa trải qua đâu.” Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Cảnh, Lý Minh vội vàng sửa chữa: “Đương nhiên, Đại Đại không giống em rồi, em ấy chỉ là nữ sinh nhỏ bé, chắc chắn lúc ấy bị trượt chân ngã xuống, được bạn học giúp đỡ thôi ấy mà.”
Lý Minh đến trường đón Đại Ninh về suốt khoảng thời gian qua, rất có thiện cảm với cô. Anh ta cho rằng Trần Cảnh tức giận vì chuyện yêu sớm của em gái mình, nên mới vội vàng thay Đại Ninh nói chuyện: “Ở cái tuổi của em ấy, anh phải nói cho khéo, chứ đừng động tý nổi khùng lên, cạnh nhà em có một thằng nhóc nghịch ngợm kinh khủng, càng mắng chửi lại càng làm tới, trước kia em cũng như vậy mà. Hơn nữa chúng ta đều là đàn ông, nói chuyện với mấy nữ sinh trẻ tuổi như em ấy về chủ đề này không phù hợp lắm đâu, nếu anh không ngại, thì có thể để chị của em nói chuyện cùng em ấy, để em ấy quay lại học tập thật tốt.”
“Không cần.” Những lời này Trần Cảnh không viết lên giấy, mà trực tiếp nói ra, giọng anh trầm thấp vô cùng, khiến Lý Minh nghe xong cảm thấy rén đến mức nổi hết cả da gà.
Trần Cảnh đứng dậy, đi ra khỏi tiệm nước giải khát ủ lạnh.
Anh không định tiếp tục nhắc đến chuyện này với Đại Ninh, anh hỏi Lý Minh, cũng chỉ mong rằng những gì anh thấy ngày hôm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng câu trả lời của Lý Minh, như càng muốn khẳng định với anh rằng chuyện kia không phải một sự tình cờ, mà do bọn họ đã sớm qua lại với nhau.
Chắc chắn giữa Đại Ninh và Lệ Hỗ phải có chuyện gì đó.
Trần Cảnh đi quá nhanh, Lý Minh không kịp đuổi theo.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông dần đi khuất, Lý Minh chắp tay trước ngực cầu xin: “Nhóc Đại Đại dễ thương, em đừng trách anh trai Lý Minh của em, anh cũng thật sự rất sợ anh trai em.”
Trần Cảnh đi bộ một đoạn dài, dọc đường đi hút hết hai điếu thuốc.
Mấy ngày nay cảm xúc của anh đã bình tĩnh trở lại, tâm trạng của anh ngày đó thực sự không được ổn. Trần Cảnh nhớ đến một chuyện xảy ra cách đây khá lâu, lúc Trần Liên Tinh học cấp ba cũng yêu sớm, khi ấy Trần Liên Tinh hôn môi với nam sinh kia dưới lầu, bị Trần Cảnh phát hiện, Trần Liên Tinh lập tức cáu kỉnh bắt anh không được phép nói chuyện này cho mẹ cô ta biết.
Trần Cảnh cũng chỉ cau mày, nhưng vẫn đồng ý với cô ta, không quan tâm đến nữa.
Cùng là em gái anh, nhưng khi đối mặt với Đại Ninh, phản ứng của anh sao lại dữ dội đến vậy. Loại cảm giác cáu giận ghen ghét đến cùng cực trào dâng, bây giờ chỉ cần nhớ tới chuyện đó thôi thì lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu như cũ. Trần Cảnh nhắm mắt lại, nhả ra một làn khói, đột nhiên anh bật cười tự giễu.
Với vai trò là một người anh trai đúng mực, khi đối mặt với chuyện này, có lẽ sẽ có cảm giác hận không thể rèn sắt không thành thép, hay có thể tức giận, nhưng chắc chắn không bao giờ có cảm giác ghen tị như vậy.
Rốt cuộc từ khi nào, anh lại có ý nghĩ dơ bẩn như vậy với Đại Ninh?
Lại dám nhớ thương chính em gái của mình, anh còn là con người sao?
Tất cả những chuyện không thể giải thích, hai ngày này Trần Cảnh đã thông sống. Trong lòng anh không khỏi lạnh lẽo, lại cảm thấy hơi bất lực.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nảy sinh loại tình yêu này. Trần Cảnh giơ tay chạm lên yết hầu của mình, anh cụp mắt nhìn xuống, yên lặng hồi lâu.
Anh không đủ tư cách chăm sóc Đại Ninh.
Từ giây phút kia, khi anh để cảm xúc cá nhân xen vào cuộc sống của cô, đã là không nên rồi. Ngay cả Trần Liên Tinh cũng cảm thấy anh chướng mắt, thì dựa vào cái gì để yêu cầu Đại Ninh thích anh đây?
Trần Cảnh khẽ gõ tàn thuốc, tro bụi bay xuống mặt đất.
Trần Liên Tinh nhạy bén phát hiện, tình hình trong nhà có gì đó không đúng.
Sau buổi biểu diễn hôn đó, bầu không khí giữa Đại Ninh và Trần Cảnh rất kỳ quái. Không biết có phải do ảo giác của cô ta hay không, nhìn Đại Ninh vẫn có bộ dáng buồn ngủ uể oải như cũ, nhưng Trần Cảnh lại đối xử lạnh nhạt với Đại Ninh hơn rất nhiều.
Hành động này không thể không nhìn ra được, hôm qua Trần Cảnh mua quả cherry còn đặc biệt đóng gói thành hai phần, một phần đưa cho Trần Liên Tinh, phần còn lại đưa cho Đại Ninh. Không chỉ vậy còn mua cho mỗi người một chiếc váy.
Chiếc váy màu hồng đào, trông kết cấu rất tinh tế, cổ tay áo được điểm những bông hoa nho nhỏ tươi đẹp, nhìn giống nhau như đúng.
Trần Liên Tinh nhìn thấy giá cả thì sốc nặng, kinh ngạc đến mức cả người nhảy dựng, đến những năm chữ số! Cả đời này Trần Liên Tinh cũng chưa được mặc chiếc váy nào đắt tiền như vậy.
Đại Ninh thì trái lại, vẫn coi nó như những chiếc váy bình thường, tùy tiện nhận lấy.
Trần Liên Tinh liếc Trần Cảnh một cái, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Dường như Trần Cảnh đang quyết tâm muốn san bằng mặt nước, giúp cho hai cô em gái trở nên hòa thuận không phân biệt với ai.
Trần Liên Tinh cảm thấy hình như gần đây Trần Cảnh luôn cố tình cách xa Đại Ninh, hai ngày nay Lý Minh đều đến đưa đón Đại Ninh về nhà, Trần Cảnh đi làm về cũng không hỏi Đại Ninh ở đâu nữa, anh ta ra ngoài rất sớm, thậm chí ngay cả việc đưa Đại Ninh đi học, cũng đến tay Lý Minh.
Số lần Trần Cảnh và Đại Ninh gặp mặt còn không bằng số lần cô ta nhìn thấy anh.
Đương nhiên, Trần Liên Tinh nhận ra được nhưng cũng không nói toạc ra, Trần Cảnh đối xử lạnh nhạt với Đại Ninh, chuyện này với cô ta mà nói là chuyện tốt, thậm chí cô ta mong rằng Trần Cảnh càng ghét bỏ Đại Ninh hơn nữa, đuổi Đại Ninh ra khỏi nhà luôn càng tốt.
Thanh Đoàn cũng nhận ra được sự thay đổi này, nó ôm mặt lo lắng sốt ruột.
Sao lại như vậy được? Trần Cảnh đột nhiên vạch ra giới hạn rõ ràng như vậy, đừng nói đến Đại Ninh và Trần Liên Tinh, đến cả nó cũng cảm thấy không quen
Đại Ninh cầm quả cherry lên ăn, không chút lo lắng.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, anh Trần đây còn muốn vạch rõ giới hạn, định trở lại làm anh trai thật sao? Trò này thú vị thật đấy, nếu đã không muốn thấy cô, thì cô sẽ lập tức thành toàn cho anh ta, để anh đỡ phải trốn chui trốn nhủi vất vả cả ngày như vậy.
Tối ngày thứ sáu, Đại Ninh chạy đến gõ cửa phòng Trần Cảnh.
Lúc lâu sau, cửa phòng mới được người đàn ông mở ra.
Trần Cảnh nhìn cô đầy lạnh lùng, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Đại Ninh cười giòn, như thể hoàn toàn không nhận ra chuyện mấy ngày nay anh cố tình xa lánh: “Anh ơi, em có chuyện này muốn nói với anh, chả là tuần sau trường em có tổ chức trại hè trong bảy ngày, em muốn tham gia thử. Ừm…Trại hè được tổ chức ở sơn trang nghỉ mát của Phượng Minh, nên em không về nhà ở nữa.”
Trần Cảnh nhìn cô giây lát rồi nói: “Được rồi.”
“Anh cho em xin tiền, tất cả là mười sáu triệu tám trăm nghìn.”
Trần Cảnh lấy ví, đưa một cái thẻ ngân hàng cho cô, nói mật khẩu cho cô để Đại Ninh tự đi rút tiền.
Đại Ninh trợn tròn hai mắt, rồi ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh trai, anh là người tốt nhất.”
Trần Cảnh đóng cửa lại, anh lại rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng hút. Bình thường trước khi đi ngủ, Trần Cảnh không bao giờ hút thuốc, nhưng gần đây thường xuyên làm vậy.
Điều này không tốt cho cơ thể, anh hút xong một điếu, lập tức chống đẩy 200 cái, trên người rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại. Trần Cảnh đi ra ngoài tắm rửa xong xuôi, rồi về giường đi ngủ.
Đến thứ hai, vì muốn tham gia trại hè, nên Đại Ninh phải dậy từ rất sớm.
Trời còn chưa sáng hẳn, Trần Cảnh vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cô.
Trên người cô đang mặc một chiếc váy ngắn kẻ sọc màu hồng mơ, nói với giọng trong trẻo: “Anh trai, chào buổi sáng.” Như thể cô không nhận ra sự khác thường nào của Trần Cảnh.
Trần Cảnh gật đầu, đi rửa mặt.
Đại Ninh đang thay một đôi xăng đan xinh xắn, thì chợt có người bóp còi ở bên ngoài nhà lầu kiểu Tây.
“Anh ơi, em đi đây.” Cô vẫy tay chào, rồi vui vẻ chạy ra ngoài.
Trong phòng tắm, động tác cạo râu của Trần Cảnh chợt dừng lại, cả tòa nhà bỗng trở nên yên tĩnh, anh bước ra ngoài ban công nhìn xuống.
Sáng sớm vẫn còn một tầng sương mù, qua tầng sương mù mờ ảo, Lệ Hỗ bước ra khỏi ghế lái, cởi áo ra khoác lên người cho Đại Ninh.
Lệ Hỗ khẽ xoa mái tóc của Đại Ninh, vẻ mặt dịu dàng, mở cửa xe cho cô, Đại Ninh ngồi lên trên đó.
Ngay sau đó, chiếc xe dưới lầu nhanh chóng đi mất.
Ánh mắt Trần Cảnh trở lên lạnh lùng, mặt không biểu cảm, lúc lâu sau, Trần Liên Tinh nhìn người bên ngoài ban công, sợ hãi nghi hoặc gọi thử “Là anh sao?”
Lúc này Trần Cảnh mới quay trở lại, cả người anh bị gió thổi lạnh lẽo, rửa mặt xong xuôi lập tức ra ngoài.
Ngay khi anh vừa ra ngoài, Trần Liên Tinh không vui miễn cưỡng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỷ Điềm.
[Anh trai tôi vừa đi ra ngoài. 】
【Cảm ơn cậu. 】
Trần Liên Tinh bĩu môi, cô ta đã phải mật báo cho Kỷ Điềm biết suốt hai ngày qua. Mặc dù không tình nguyện, nhưng Kỷ Điềm hứa lần sau sẽ đưa cô đến tham gia vào bữa tiệc họp mặt của đám nữ sinh nhà giàu, nên Trần Liên Tinh đã đồng ý ngay lập tức.
Cô ta bỏ qua Trần Cảnh, vì muốn câu được rùa vàng, nay Kỷ Điềm còn đưa cơ hội đến đặt ngay trước mặt cô ta, sao cô ta có thể không nhận?
Trên đường Trần Cảnh đi đến phòng tập thì gặp được Kỷ Điềm.
Hai ngày nay anh ta luôn tình cờ gặp được cô, trên người Kỷ Điềm mặc một chiếc váy màu trắng ngà, mỉm cười đi đến: “Trần Cảnh, buổi sáng tốt lành, em vừa mới mua bữa sáng, anh có muốn ăn một chút không?”
Trên tay Kỷ Điềm cầm hai cái bánh crepe mặn.
Trần Cảnh lắc đầu từ chối.
Kỷ Điềm cảm thấy hơi thất vọng, cắn một miếng nho nhỏ, dè dặt lau khóe miệng, đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng. Trần Cảnh thấy vậy, lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Hành vi quyến rũ tinh vi như vậy, là hành động Kỷ Điềm hay làm gần đây.
Tuy rằng Kỷ Điềm không biết Kỷ Đại Ninh đang nổi điên vì chuyện gì, nhưng nếu Trần Cảnh xa lánh Kỷ Đại Ninh, thì đây còn không phải cơ hội của cô ta sao?
Trước khi Trần Cảnh đi vào phòng luyện tập, Kỷ Điềm đã dang tay ra ngăn anh lại.
“Trần Cảnh, chắc anh cũng biết, tâm ý của em đối với anh như nào.” Kỷ Điềm nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh ngay lập tức, nếu anh chưa có bạn gái, thì có thể cân nhắc đến em không?”
Đôi mắt cô gái trước mặt ngân ngấn nước, trông vô cùng chân thành.
Trần Cảnh im lặng, chỉ vào cổ họng của mình.
Giọng nói khàn khàn đáng sợ của anh cũng không thể khiến cho Kỷ Điềm lùi bước, cô ta cười lắc đầu: “Em không sợ! Trong mắt em, dù anh có bị thế nào thì anh cũng là người tốt nhất”
Trần Cảnh nhìn cô ta.
Anh thực sự không thể hiểu nổi Kỷ Điềm thích cái gì ở anh nữa, chẳng lẽ cứu cô ta một lần, cũng đủ làm cho trái tim cô ta cảm thấy rung động? Cô ta còn là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc, sao có thể coi trọng một tên chẳng có gì khác ngoài hai bàn tay trắng, lại còn có khiếm khuyết như anh được chứ?
“Không ngại?” Trên thế giới này thật sự có người không cảm thấy phiền? Liệu người đó cũng có thể không ngại...
“Em không ngại!” Kỷ Điềm thấy có hy vọng, lập tức nói một cách chắc chắn. Lúc này cô ta không còn quan tâm đến việc có thanh lịch hay không nữa, đúng thật Kỷ Điềm cảm thấy rất bất lực với sự mặt dày của Kỷ Đại Ninh, mỗi khi cô ta tỏ ra rụt rè chút thôi, thì đàn ông đều bị cướp mất.
“Thật xin lỗi.” Trần Cảnh đi qua người cô ta, bước vào bên trong.
Kỷ Điềm có vẻ ngoài không tệ, tính tình cũng rất tốt. Nhưng tất cả mọi thứ trong con người anh chỉ rối tung lên, vì cô nhóc không tim không phổi kia mà thôi.
Cô ở đây khiến anh cảm thấy phiền não, cho dù rời khỏi cuộc sống của anh, cũng không một giây nào trong lòng anh cảm thấy được yên tâm, đều không nhịn được nghĩ đến chuyện cô đang làm gì với nam sinh kia.
Đến sơn trang nghỉ mát thật thoải mái.
Đại Ninh thở dài khoan khoái, bên trong sơn trang cực kỳ mát mẻ, cây cao tốt tươi, thảm cỏ xanh tươi trải dài khắp chốn.
Cô nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, thả trôi giữa hồ.
Trên thuyền có một chiếc cần câu, mồi câu đã sớm bị ăn hết từ lúc nào. Đại Ninh lười biếng, Thanh Đoàn cũng cảm thấy mệt rã rời.
Trong sơn trang thầy giáo cô giáo vẫn đang mải miết giảng dạy cho hơn hai mươi học sinh phổ thông đang chuẩn bị tham gia thi đấu tranh giải toán học năm nay, nghe nói mười người đứng đầu cuộc cả nước này có thể được cộng thêm điểm vào điểm thi tuyển sinh đại học nữa.
Chương trình trại hè này do nhà Lệ Hỗ tổ chức, khi mời Đại Ninh đến đây, cậu ta nói cô có thể đi đến đó để ngủ, câu cá, chơi với đám thỏ con, hơn nữa còn được ăn lẩu.
Vốn dĩ hai ngày này Trần Cảnh muốn tránh mặt cô, nên Đại Ninh trực tiếp theo chân đám học sinh giỏi đến đây chơi.
Từ khi quen biết Trần Cảnh đến nay, cô chưa từng xa anh quá một tuần, không biết bây giờ tâm trạng Trần Cảnh ra sao rồi?
Tới sơn trang nghỉ mát rồi mới biết, đúng thật Lệ Hỗ không lừa cô, Đại Ninh nằm trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư giữa trời xanh nước biếc, thấy thích muốn chết.
Thích hơn nhiều so với việc nhìn cái bản mặt lạnh như khối băng của Trần Cảnh ở nhà!
Đến giờ ăn tối, Lệ Hỗ mới tan học tới đây gặp cô.
Cậu ta ngồi lên một chiếc thuyền có người khác bơi đến đón cô, chân trời đỏ rực tỏa ra những tia sáng ấm áp, một con chuồn chuồn dừng lại đầu trên váy cô. Hai mắt cô gái nhắm nghiền lại, xinh đẹp một cách kỳ lạ.
Thấy cô như vậy trái tim Lệ Hỗ trở nên mềm nhũn, cậu ta bước sang thuyền của Đại Ninh, hôn nhẹ lên má cô.
Đại Ninh tỉnh dậy sau tiếng thét chói tai của Thanh Đoàn, cô mở to hai mắt, không chút do dự tát bốp một cái lên mặt cậu ta.
“...” Đầu Lệ Hỗ bị tát lệch hẳn đi, nhưng vẫn kéo cô lên như không có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Đại Ninh quan sát cậu ta, thấy Lệ Hỗ quay đầu mỉm cười với cô. Đại Ninh thấy, đây không phải người đầu tiên tỏ ra thèm muốn cô, nhưng đây chắc chắn là người mặt dày nhất trong số họ.
Không biết khi nào thì anh Trần Cảnh mới mặt dày như vậy đây, đột phá phòng tuyến tâm lý đâu cả rồi?
Tác giả có lời muốn nói: Bình luận ở chương trước nhiều gấp đôi bình thường, Chi Chi cuối cùng cũng hiểu rõ, tất cả là nhờ sức hút của anh Dữ cả đó.