Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại ninh cũng không quan tâm, ngồi lên xe nói chuyện với Trần Cảnh:

“Anh, trường học của bọn em phải luyện tập cho hội thao văn nghệ, nên mỗi tối sau này em sẽ về muộn hơn một giờ.”

Trường học của cô có tiết tự học buổi tối kết thúc lúc 10 giờ, về muộn hơn một giờ, thì chính là 11 giờ.

Trần Cảnh nhíu mày, giờ này quá muộn. Trong tiềm thức anh hi vọng rằng Đại Ninh sẽ không đi, Trần Cảnh nhớ tới Trần Liên Tinh cũng phải tập luyện cho tiết mục văn nghệ, nhưng anh lại không quan tâm đến Trần Liên Tinh quá mức như vậy.

Thế thì tại sao anh lại muốn quản thúc Đại Đại như thế? Anh mím môi, đồng ý: “Được rồi.”

“Vậy anh Lý Minh không cần tới đón em nữa đâu, trường học rất gần nhà, em có thể về nhà một mình.”

“Không được.”

Riêng điểm này Trần Cảnh không thể thuận theo ý cô, về vấn đề an toàn anh sẽ không thỏa hiệp.

“Được rồi.”

Trần Cảnh vốn tưởng rằng cô sẽ nói nhiều về chuyện tập luyện, ví dụ như tập cùng với ai, nội dung là gì, nhưng anh không nghĩ đến trong suốt quãng đường Đại Ninh chỉ khẽ ngâm nga bài hát nào đó, không hề nói về buổi diễn nữa.

Cô nhanh nhẹn nhảy xuống xe: “Anh ơi tạm biệt!”

Trần Cảnh nhìn theo bóng lưng của cô, cô còn trẻ trung vui vẻ như vậy, không hề lưu luyến, dường như điều đó càng tách biệt với bầu không khí xung quanh anh.

Anh đột nhiên muốn châm một điếu thuốc, vừa mới rút ra, đã bị anh đặt về lần nữa.

Trần Cảnh lái xe đến sân thi đấu ngầm, nhiều người thấy anh thì lập tức rối rít chào hỏi: “Anh cảnh.”

Bây giờ ai cũng đều biết, anh chưa thua trận lần nào. Trong cái giới đánh Hắc Quyền này, không phải không có người nào thắng trận liên tiếp, mà là đến cả bị thương anh cũng rất ít, Trần cảnh vẫn là người đứng đầu.

Anh còn trẻ tuổi lại đẹp trai, chiêu thức đánh ra vô cùng tàn nhẫn nham hiểm, hầu hết đối thủ từng đánh với anh đều đang nằm trong viện.

Khoảng thời gian trước, có một đứa con nhà giàu muốn nhận anh làm thầy, nhưng lại bị Trần Cảnh dứt khoát từ chối. Người kia đến được mấy ngày, dạo này rốt cuộc không thấy tới nữa.

Hôm nay ra sân thi đấu, Trần Cảnh ra tay vô cùng nặng, không biết do khó ở, hay do nguyên nhân khác. Chờ cho đối thủ được khiêng đi, Trần Cảnh tháo găng tay xuống, người phụ trách đi tới vỗ vào vai anh trêu đùa nói:

“Người trẻ tuổi, có gì không vui thì xả ra ngoài, rảnh rỗi thì đi tìm thú vui chút đi.”

Anh nở nụ cười mờ ám, Trần Cảnh rời mắt nhìn sang chỗ khác, làm như không thấy.

Sau khi tan học Đại Ninh đi đến phòng vũ đạo để luyện tập.

Trong phòng ngoài Lệ Hỗ ra, còn có thêm sáu nữ sinh, sáu nam sinh nữa. Tính cả Đại Ninh thì vừa đủ mười bốn người.

Trùng hợp chính là, Chương Hữu Anh cũng ở đây.

Đại Ninh vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía cô. Lệ Hỗ búng tay một cái nói:

“Nhìn cô ấy làm gì, tất cả quay về luyện tập đi.”

Đợi những người khác tản ra, Chương Hữu Anh mới mở miệng nói:

“Cậu định để cô ấy diễn vai nữ chính?”

Những lời này được nói ra vị chua gần như bùng nổ.

Đại Ninh thích thú quan sát cô ấy, chị gái này ở trước mặt người khác thì phóng khoáng chả khác nào một nữ cường nhân, nhưng ở trước mặt Lệ Hỗ, thì hận không thể biến thân mình 1m8 thành chú chim nhỏ nép bên người, ngay cả giọng nói cũng cố tình trở nên nhỏ nhẹ hơn.

“Không phải, vai nữ chính phải tìm người khác thêm lần nữa.”

Nghe những lời này, sắc mặt Chương Hữu Anh mới khá hơn một chút, cô đuổi theo mọi người, tiếp tục tập luyện vai diễn của mình. Đại Ninh nhìn theo, thấy Chương Hữu Anh cầm một tấm bảng, nhẫn nhục chịu khó đứng vào một xó, thì ra vai diễn của cô ấy là phông nền!

Vì Lệ Hỗ, Chương Hữu Anh cũng thật chịu khó.

Lệ Hỗ đưa kịch bản cho Đại Ninh, phần đỏ được cậu ta khoanh tròn: “Cậu diễn vai yêu tinh ngược đãi công chúa thời gian đầu.”

Phân đoạn kia nhìn qua cũng biết được cậu ta thêm vào, nhưng lại phù hợp với yêu cầu của Đại Ninh, lời kịch hết sức đơn giản, toàn bộ quá trình rất nhãn nhà, còn được bắt nạt nhân vật chính.

“Vậy cậu diễn cái gì?”

Lệ Hỗ cười cong môi: “Quốc Vương.”

À, công chúa thì độc đoán, cũng là chủ mưu đứng sau kịch bản này. Dù sao thì cốt truyện cũng bị sửa lại gần hết, nhưng quốc vương trong truyện này đúng thật rất tài giỏi, chiến đấu với nước ngoài, cũng cứng đầu bảo thủ không kém.

Nhiệm vụ chủ yếu của Đại Ninh hôm nay chính là học thuộc lời kịch, cô cả lười biếng ngồi dưới khán đài, nhìn đám học sinh mệt bở hơi tai mồ hôi chảy nhễ nhại đầy người.

Một giờ kết thúc, mọi người đeo balo về nhà.

Lệ Hỗ đứng ở cửa, nhân tiện đeo balo giúp Đại Ninh. Đám học sinh tham gia diễn kịch nhìn sang, từ trước đến giờ Lệ Hỗ toàn độc lai độc vãng*, giống vị quốc vương trong kịch bản kia, cậu ta có thể tùy ý hành động, thậm chí độc tài. Đây là lần đầu tiên, thấy được cậu ta đeo balo giúp một cô gái.

*độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi

*Độc tài: Chỉ do một người hay một nhóm người nắm tất cả quyền hành, tự mình quyết định mọi việc, dựa trên bạo lực

Biểu cảm trên mặt Lệ Hỗ không chút thay đổi, Chương Hữu Anh cúi đầu, ánh mắt trở nên u ám khổ sở.



Có người tình nguyện đeo balo dùm cô cả, cô đương nhiên vẻ chào đón. Đuổi kịp bước chân Lệ Hỗ, hai người đi thẳng dọc theo đèn đường.

Đại Ninh bước từng bước vừa lười vừa chậm, Lệ Hỗ lại có dáng người cao chân dài, dù đã bước chậm lại, nhưng thỉnh thoảng cậu ta vẫn phải dừng lại chờ cô.

“Mệt lắm sao?”

Đại Ninh che miệng, ngáp nhẹ một cái.

“Có muốn tôi bế cậu không?”

Đại Ninh cảm thấy người này thật to gan, thường ngày tỏ ra mình là học sinh giỏi, nhưng một khi muốn làm chuyện gì, thì mấy cái quy định của trưởng học ở trong mắt cậu ta chẳng khác nào thùng rỗng kêu to cả.

Đại Ninh thấy khá thú vị, Lệ Hỗ dám làm thật sao? Cô vươn tay ra, thiếu niên cúi người ôm lấy eo cô, bế cô lên.

Đại Ninh ôm lấy cổ cậu ta, Lệ Hỗ cúi đầu nhìn cô.

Thấy đôi mắt hắc bạch phân minh* của cô, khẽ chớp mấy cái đầy buồn ngủ. Dường như cô không cảm thấy ngại ngùng gì cả, như thể cậu ta chỉ là một chiếc ghế để cô dựa vào đi ngủ vậy.

*Đôi mắt hắc bạch phân minh có nghĩa là lòng đen của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.

Đáy mắt Lệ Hỗ hiện lên ý cười.

“Này, Trần Đại Đại, cậu không biết đỏ mặt sao?”

Đại Đại véo tai cậu ta: “Cậu nói nhảm nhiều vậy, có đi nữa hay không?” Còn không đi thì cô sẽ đi tìm anh trai Kill Matt.

“Tai đàn ông sao có thể tùy tiện véo như vậy? Tối nay đưa cậu đi thuê phòng!”

“Cậu muốn được mười năm người anh trai của tôi thay phiên nhau hỏi thăm sức khỏe sao?”

Lệ Hỗ bật cười ha hả.

Cậu ta đeo balo giúp Đại Ninh, ôm Đại Ninh trong ngực, đi đến cổng trường học thì nhìn thấy Lý Minh.

Lý Minh đang ngước cổ lên uống nước, dạo này ngày nào anh ta đều phải đến đón Đại Ninh, chợt nhìn thấy cục diện này, ngụm nước vừa uống bị Lý Minh phun sạch ra ngoài.

Lệ Hỗ thả Đại Ninh xuống, xoa tóc cô một cái: “Ngày mai gặp lại.”

Lý Minh trố mắt nghẹn họng, chết tiệt! Anh ta vừa nhìn thấy cái gì! Em gái anh Cảnh, yêu sớm? Bắp cải nhỏ nhà bọn họ, bị thằng nhãi xấu xa kia bắt nạt?

“Anh Lý Minh, đi thôi.” Đại Ninh thúc giục anh ta.

Lý Minh lau miệng sạch sẽ, trong lòng rơi vào trạng thái hỗn loạn, chuyện lớn như vậy, rốt cuộc có nên nói cho anh Cảnh biết không? Liệu nói xong Đại Ninh có chán ghét anh ta hay không? Nhưng nếu không nói, thì lại không ổn!

Đại Ninh nhìn sắc mặt anh ta biến đổi, trông vô cùng đặc sắc. Cô như xem trò vui vậy, cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Thanh Đoàn nói: “Đại Ninh, cô nên giải thích cho Lý Minh một chút chứ, nếu không Lý Minh mà nói cho Trần Cảnh biết, anh ta hiểu lầm cô thì làm thế nào?”

“Giải thích cái gì? Anh hiểu lầm càng tốt, hơn nữa, dù sao tôi vốn không phải đứa em gái ngoan ngoãn gì. Anh ta không thích yêu đương với tôi, tất nhiên tôi phải tìm người khác rồi đúng không?”

Thanh Đoàn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng khá hợp lý…không đúng, hợp lý cái rắm.

Thẳng đến khi về đến nhà, Lý Minh vẫn nghẹn họng không nói nửa lời, anh ta thậm chí còn không dám hỏi có phải em gái đáng yêu của bọn họ đang yêu sớm hay không, Lý Minh cố gắng thuyết phục bản thân, chắc chắn lúc nãy do Đại Ninh đau chân! Nên nam sinh đó mới thuận tay giúp đỡ một phen! Đúng, chính là như vậy.

Đại Đại trông ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sẽ không bao giờ yêu sớm đâu, không bao giờ!

Đại Ninh thấy anh ta tự lừa mình dối người, cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng: “Bọn họ là lưu manh côn đồ đó, sao không cố chấp chút nào vậy?” Sao không giống như trong tiểu thuyết, chất vấn cô, ngồi nói chuyện với anh trai cô!

Đại Ninh lên nhà, giờ này Trần Cảnh còn chưa về, trong nhà chỉ có một mình Trần Liên Tinh.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, bước vào trong, thấy Trần Liên Tinh đang ăn đồ ăn vặt và trái cây nhập khẩu Trần Cảnh mua cho Đại Ninh. Bên Cạnh là một đống rác chồng chất.

Đại Ninh nhìn Trần Liên Tinh một lúc lâu.

“Làm sao, anh trai tôi mua, tôi không thể ăn sao?” Trần Liên Tinh hất hàm lên nói.

Không nghĩ lúc này Đại Ninh lại rộng lượng nói: “Cô cứ việc tùy ý.” Xong cô lập tức trở về phòng.

Thanh Đoàn không hiểu Đại Ninh có dụng ý gì, nên nó quyết định im lặng chờ xem chuyện gì xảy ra, tránh mở miệng hỏi một chút thì sẽ lập tức lộ ra sự ngu ngốc của mình.

Một lúc sau, Trần Cảnh cũng về đến nhà, mọi khi anh về đến nhà, Đại Ninh sẽ làm tổ trên sô pha chờ anh, anh vừa bước vào cửa, hai mắt cô cười cong vút gọi anh, miệng nhỏ lại ngọt ngào rít rít nói chuyện. Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng xem tivi, không thì anh ngồi làm bài tập cùng Đại Ninh.

Hôm nay anh về nhà, nhìn về phía sô pha theo bản năng.

Nhưng hiện giờ không thấy bóng dáng Đại Ninh ở chỗ đó, thay vào đó là Trần Liên Tinh. Ánh mắt anh ảm đạm đi mấy phần, không nói lời nào. Lâu rồi Trần Liên Tinh không ở chung với Trần Cảnh, nên có chút không quen.

Cô ta ngượng ngùng mở miệng: “Anh về rồi à.”

Trần Cảnh cụp mắt nhìn xuống: “Ừ, Đại Đại đâu rồi?”

Trần Liên Tinh không vui đáp: “Trong phòng.”

Bước chân Trần Cảnh chuyển hướng, định đi xem Đại Ninh, nhưng bây giờ trong nhà không chỉ có hai người là anh cùng Đại Ninh nữa, mà có thêm Trần Liên Tinh, bây giờ đã mười một giờ đêm, dù gì thì anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, giờ này đi gõ cửa phòng Đại Ninh hình như không ổn lắm.



Rốt cuộc Trần Cảnh nhận cũng ra, Trần Liên Tinh dọn đến đây, khiến trên người anh chẳng khác nào vác theo một chiếc gông xích vô hình. Cả ngày hôm nay, trừ những lúc ăn sáng và đưa Đại Ninh đi học, anh cũng chưa nói được mất câu với cô. Anh đi vào phòng tắm rửa mặt, trong lòng tỉnh táo hơn vài phần, cũng không cùng Trần Liên Tinh nói chuyện, mà lập tức về phòng đi ngủ.

Thanh Đoàn âm thầm quan sát, tỉnh ngộ hiểu ra.

Tâm trạng Trần Cảnh không tốt lắm, giống như…giống như cảm giác đêm tân hôn của hai người bị phá hỏng vậy. Nó khiếp sợ không ngờ bản thân lại dám so sánh như vậy, ủ rũ ôm đầu.

Xong rồi, nó không còn thuần khiết nữa rồi, sau này làm sao có thể lấy được cô vợ xinh đẹp ngoan hiền nữa đây?

Đại Ninh có một thói quen, đó là ngày nào cô cũng phải ăn vặt với trái cây khác nhau.

Trần Cảnh dung túng cô, nên mấy thứ này ngày nào cũng mua trước lấy lòng, nhưng hai ngày nay, anh phát hiện Đại Ninh không hề động đến đống đồ ăn vặt trong nhà.

Mỗi ngày đồ ăn vặt cùng trái cây đều giảm một nửa, nhưng không phải Đại Ninh ăn hết, mà do Trần Liên Tinh ăn hết.

Trần Liên Tinh chạm qua thứ gì, thì Đại Ninh sẽ không động tới thứ đó nữa. Cho dù là bữa ăn sáng, trái cây, hay là đồ ăn vặt.

Trần Liên Tinh cực kỳ kén ăn, bình thường Trần Cảnh cũng không động đến đồ ăn của cô ta.

Sự có mặt của Trần Liên Tinh, đã phá vỡ hoàn toàn nhịp sống của anh và Đại Ninh, Đại Ninh không chỉ không động đến đồ ăn vặt của anh nữa, mà mỗi ngày rất ít khi nói chuyện với anh.

Từ khi cái ổ nhỏ trên ghế sô pha của cô bị Trần Liên Tinh chiếm đoạt, Đại Ninh không còn đợi Trần Cảnh về nhà nữa. Mỗi lần cô về nhà liền chui luôn vào phòng, không nói chuyện với Trần Liên Tinh, cũng không nói chuyện với Trần Cảnh.

Nhiều lúc anh không nhịn được nhìn về phía cánh cửa kia, mãi cho đến khi Trần Liên Tinh hoang mang gọi, thì anh mới định thần lại. Trong lòng Trần Cảnh nặng trĩu như bị người nào đó buộc tảng đá thả vào vậy, áp lực không nói lên lời.

Tảng đá kia càng lúc càng lớn, rốt cuộc vào sáng sớm thứ sáu, Đại Ninh đi đến trường trước, Trần Cảnh không nhịn được tiến đến ngăn cô lại, anh đặt một miếng bánh kem phô mai cùng dâu tay mà cô thích ăn vào trong balo.

Trần Cảnh lấy giấy bút ra, hỏi cô: “Dạo này Trần Liên Tinh dọn đến đây ở, khiến em tức giận sao?”

Đại Ninh bóc vỏ kẹo mút, nghiêng đầu nhìn anh: “Tại sao anh lại nghĩ vậy nhỉ, em có tức giận gì đâu.”

Khi cô nói lời này, trong mắt đong đầy ý cười. Trần Cảnh nhìn ánh mắt cô lúc này, anh biết Đại Ninh không nói dối, cô thực sự không hề tức giận. Thậm chí…còn làm quen nhanh chóng.

Nhưng khi về tới nhà ngoài Trần Liên Tinh ra, thì chỉ còn mỗi mình anh.

Ánh mắt Trần Cảnh dừng lại ở viên kẹo trong tay cô.

Đại Ninh ăn gì mặc gì, loại nào anh cũng hiểu rõ vô cùng, từ nhãn hàng quần áo cô mặc, đến từng viên sô cô la cô ăn. Nhưng viên kẹo đường trong tay cô lúc này, là loại mà Trần Cảnh chưa gặp bao giờ.

Anh cau mày, Đại Đại không ăn đồ ăn vặt trong nhà, vậy thì mấy đồ cô ăn gần đây, là ai đưa cho?

“Anh, nếu không còn chuyện gì nữa, thì em đi trước đây.”

Trần Cảnh vô thức kéo tay cô lại.

Đại Ninh cúi đầu, trong mắt chợt loé lên vẻ giễu cợt, lúc cô ngẩng đầu lên, lại trở thành nụ cười vô tội. Cô rút tay ra, giấu ở sau lưng, làm theo cách Trần Cảnh dạy mình lúc trước, nói với anh ta: “Anh, em lớn rồi đó nha, anh không được tùy tiện kéo tay em như vậy.”

Trần cảnh mím môi, khoảnh khắc ấy trong lòng anh dấy lên cảm giác không nói lên lời: “Xin lỗi.”

“Không sao, em không trách anh.” Đại Ninh khẽ cười vẫy tay với anh, rồi chạy vào trong sân trường.

Trần Cảnh siết chặt nắm đấm, xung quanh là tiếng cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng anh lại trống rỗng không hiểu nổi. Giống như một thứ gì đó vốn trong tầm tay, chỉ cần giơ tay thì lập tức có thể lấy được, nhưng đến khi anh phản ứng lại, thì nó đã ở một nơi rất xa rồi.

Thậm chí có những lúc, anh cảm thấy hối hận khi đã để Trần Liên Tinh dọn đến ở cùng.

Phải chăm sóc Trần Liên Tinh? Anh đã làm chuyện này hơn mười mấy năm qua, nhưng sao bây giờ, anh thà mua cho Trần Liên Tinh một ngôi nhà riêng, chữ không muốn cô ta phá vỡ nhịp sinh hoạt của Đại Ninh thế này?

Trong lòng Trần Cảnh cô cùng bực bội, đi đến sàn thi đầu ngầm, anh quyết định.

“Để tôi lên đánh trước đi.”

Người phụ trách rất kinh ngạc: “Nhưng thời gian thi đấu không cho phép.”

“Hai trận.”

Trần Cảnh ngẩng đầu, nói với giọng trầm thấp: “Tôi đánh hai trận.”

Bình thường mỗi ngày anh chỉ đánh có một trận, chỉ riêng trận đó thôi, anh đã có thể kiếm được bội tiền rồi, bây giờ muốn trận đấu quyền anh kết thúc sớm hơn, lại chủ động đánh tiếp hiệp nữa. Sống chết trong thi đấu quyền anh vốn là dùng mạng để nói chuyện, giao dịch có lợi như vậy, có ai lại không muốn?

Giám đốc cực kỳ vui mừng nói: “Được!”

Buổi tối hôm nay từ phòng vũ đạo đi đến cổng trường, Đại Ninh cứ tưởng rằng Lý Minh vẫn đến đón cô như cũ, không ngờ ngước mắt nhìn thấy một bóng người cao ráo dưới ánh đèn đường.

Đừng nói cô, đến ngay cả Thanh Đoàn cũng bị dọa cho giật mình:

“Trần Cảnh!”

Đến khi phản ứng lại, Thanh Đoàn mới chột dạ thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay nhà Lệ Hỗ có việc, nên không đưa Đại Ninh ra đây, thật là đáng sợ, quá đáng sợ, suýt nữa thì bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Đại Ninh không chột dạ chút nào, cô nở nụ cười chạy đến trước mặt Trần Cảnh: “Anh ơi!”

Đôi mắt màu xám nhạt của Trần Cảnh chăm chú nhìn cô, trong mắt nhiễm vài phần ý cười.

Đại Ninh dẫm lên bóng của anh, cô cười cong môi. Anh trai tốt, hãy nhớ bài học đầu tiên ngày hôm nay, nó gọi là tính chiếm hữu.

Tác giả có lời muốn nói: Hai giờ sáng hoàn thành, chúc mọi người ngủ ngon

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK