Trần Cảnh ngồi sau quầy bar, bộ quần áo lao động màu đen anh mặc chìm nghỉm giữa đám đông người đến người đi trong club.
Không ai tới làm phiền anh cũng không ai tới bắt chuyện với anh, Trần Cảnh châm điếu thuốc.
Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào thấy cực kỳ áp lực mới thỉnh thoảng châm một điếu giải tỏa tâm trạng buồn bực.
Hôm nay anh tới bệnh viện, bệnh tình của mẹ Trần lại nặng thêm, chi phí ghép tủy cực kỳ tốn kém, có lẽ là mẹ Trần đã không còn kiêu ngạo như ngày trẻ nữa hoặc có lẽ là đã buông bỏ thành kiến, thái độ của bà ta với Trần Cảnh tốt hẳn lên, van xin anh nhanh nhanh cứu bà ta.
Buổi chiều Trần Liên Tinh gọi điện thoại cho anh bảo phải mua cọ vẽ mới.
Trần Liên Tinh học mỹ thuật, hàng năm chỉ riêng tiền giấy tiền màu vẽ đã tốn một khoản không nhỏ.
Hồi Trần Kế Duệ còn ở nhà, Trần Liên Tinh là một cô bé đáng yêu ấm áp từng cùng cha nuôi dạy anh nói chuyện, Trần Cảnh vẫn luôn ghi nhớ cảnh tượng ấy trong lòng rất nhiều năm.
Trước khi cha nuôi vào tù thậm chí từng tỏ ý hy vọng sau này Trần Cảnh sẽ cưới Trần Liên Tinh.
Trần Liên Tinh dần dần trưởng thành, tính tình ngày càng kiêu ngạo hơn, Trần Cảnh không nhắc đến chuyện này, anh biết mình có khiếm khuyết nên để cho Trần Liên Tinh tự sống cuộc sống của em ấy.
Đối với Trần Cảnh, từ rừng cây tới xã hội loài người, tình thân duy nhất anh có được trên đời là của nhà họ Trần.
Anh suy nghĩ có phần xuất thần, có một căn phòng nhỏ vọng ra tiếng ồn ào.
Một cô gái trẻ giãy giụa khóc lóc bị kéo vào trong phòng.
Thường ngày thỉnh thoảng cũng có chuyện như thế này, dù sao đây cũng là club, có khách hàng nào không đứng đắn đùa giỡn nhân viên phục vụ thì club sẽ bảo Trần Cảnh ra tay.
Tuy nhiên, nếu là nam nữ do họ tự dẫn tới thì club sẽ mắt nhắm mắt mở, đôi khi người ta chỉ đùa nhau, mình chạy vào ngăn lại hóa tự rước lấy phiền phức.
Trần Cảnh đã thấy chuyện thế này nhiều lần nên trong lòng không để ý nhưng lúc anh nhìn thấy bóng lưng của cô gái trẻ ấy, anh lập tức biến sắc.
Anh dụi tắt điếu thuốc, rảo bước đi về phía đó.
Có người vội vàng ngăn anh lại: “Anh Cảnh, không được đâu, đó là ông Ba Lưu. Hơn nữa cô gái đó là ông Ba Lưu dẫn vào, chưa biết chừng họ quen nhau.”
Sắc mặt Trần Cảnh sa sầm cực kỳ đáng sợ, anh đẩy người chắn đường ra, đi vào trong phòng, cô gái đó chính là Trần Liên Tinh!
Trần Cảnh đá văng cánh cửa, Lưu Đinh Thành đang đè người xuống chuẩn bị hành sự quát lên: “Thằng chó mắt mù nào…”
Trần Cảnh kéo ông ta khỏi người Trần Liên Tinh, đấm ông ta một quyền.
Cô gái khóc sướt mướt ngẩng mặt lên. Khoảnh khắc Trần Cảnh nhìn thấy rõ khuôn mặt đó, ánh mắt anh nặng nề.
Anh dừng tay lại. Đó không phải là Trần Liên Tinh, chẳng qua là bóng lưng giống nhau mà thôi.
Cô gái lạ lẫm lau nước mắt, ôm vội lấy cánh tay Lưu Đinh Thành: “Ông Ba, ngài không sao chứ?”
Lưu Đinh Thành nhổ nước bọt: “Ông đang chơi ở đây, mày là thằng nào hả?”
Thấy logo nhân viên của Trần Cảnh, Lưu Đinh Thành nổi giận: “Gọi quản lý tới đây!”
Quản lý lập tức biết chuyện không ổn, cả thành phố Phượng Minh này đều biết ông chủ Lưu là người lòng dạ cực kỳ hẹp hòi. Trần Cảnh tùy tiện vào đây phá ngang việc vui của ông ta lại còn đánh người.
Chỉ riêng vì vấn đề thể diện thôi, Lưu Đinh Thành đã muốn giết chết anh.
Quản lý cười làm lành: “Cậu ta còn trẻ, tối nay uống hơi quá chén, chẳng may đắc tội ngài, mong ngài đại nhân đại lượng, rượu tối nay xin được miễn phí hết, ngài có thể tha cho cậu ta một lần được không?”
Ánh mắt Lưu Đinh Thành tàn độc, ông ta điềm nhiên nói: “Vậy tha cho cậu ta một lần nhưng phải cho cậu ta một bài học, không vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên rồi, xin ngài cứ thoải mái, ngài cứ thoải mái ạ.”
Trần Cảnh siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra.
*
Đại Ninh ngồi trên ban công tầng hai đối diện, chống tay lên cằm xem người đàn ông bị đánh trong ngõ nhỏ.
Bốn năm người vây lấy anh đám đá túi bụi, anh chỉ lo bảo vệ những chỗ trọng yếu, không rên la tiếng nào.
Bọn hắn đánh bao lâu, Đại Ninh xem bấy lâu.
Cô khen ngợi bằng giọng điệu ngây thơ: “Thật là hay, tiếc là em gái Liên Tinh của anh sẽ không thương gì anh trai đâu.”
Thanh Đoàn che mắt nhưng lại hé ra một cái khe để nhìn.
Ánh trăng ló ra.
Mảnh trăng lưỡi liềm cuối tháng treo trên bầu trời, đám người đó đánh mệt rồi mới bỏ đi. Những ống đèn led đủ màu nhấp nháy ở đằng xa, Trần Cảnh nằm dưới đất không nhúc nhích. Đại Ninh nhìn một lúc lâu mới thấy anh bò từ dưới đất đứng dậy.
Máu tươi vẫn còn đang chảy ở khóe miệng và lỗ mũi của anh.
Trần Cảnh ngồi dựa vào tường, gác tay lên đầu gối, thở phì phò nặng nhọc.
Ánh trăng trắng nhợt giống như màu sắc của cuộc đời Trần Cảnh. Hồi bé sống với đàn sói, ngoại trừ con sói cái nuôi anh, tất cả những con khác đều xa lánh anh.
Anh không có bộ lông dày, mùa đông chỉ có thể co ro sưởi ấm trong ngực sói cái, bất kỳ con thú hoang khỏe mạnh nào cũng đều có thể giết anh, vết thương trên cô của anh chính là minh chừng cho sự “nhỏ yếu” của anh với tư cách một con người. Trần Cảnh từng suýt chết mấy lần nhưng nhờ phúc lớn mạng lớn, anh vẫn sống sót.
Sau này anh tới với xã hội loài người, anh vốn tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được bầy của mình.
Nhưng trong mắt họ, anh là một kẻ tới từ trong rừng, người trần như nhộng, biết ăn thịt sống, anh vẫn là một kẻ khác loài như trước đây, một kẻ khác loài rất mạnh mẽ.
Đứa bé loài người không có móng vuốt sắc của sói nhưng họ còn đối xử với anh bằng phương thức tàn nhẫn hơn.
Nhà họ Trần với anh là nơi đã cứu rỗi anh nhưng cũng là nơi khởi đầu cho những nỗi vất vả của anh. Anh từ bỏ lòng kiêu hãnh học được từ bầy sói, gánh lên vai một trách nhiệm khác.
Anh là một người nói lắp, giọng của anh khàn khàn, thô ráp tựa như giấy ráp chà lên lưỡi dao. Trần Cảnh vừa mở miệng là mọi người sẽ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, dần dần hiếm khi anh nói chuyện với người khác.
Trần Cảnh nhắm mắt lại, quệt ngón tay chùi khóe môi, móc điếu thuốc trong túi quần ra châm lửa.
Đôi khi anh cũng không biết tại sao mình phải vất vả để sống sót như thế. Cuộc sống kỳ quặc, cô đơn, lạnh lùng này có ý nghĩa gì vui sướng đâu?
Trong làn khói thuốc lượn lờ, một bóng người nhỏ nhắn chạy về phía anh. “Thiếu niên” mặc quần áo rộng, không biết kiếm được ở đâu một chiếc mũ rách màu nâu.
Đại Ninh chạy tới thấy bộ dạng của Trần Cảnh, lập tức rưng rưng nước mắt.
Cô nức nở rất đau lòng: “Hu hu hu anh trai, anh làm sao vậy?”
Thấy anh không nhúc nhích, cô nâng mặt anh lên thử thăm dò hơi thở.
Trần Cảnh:...
Anh mở mắt, đối diện với một cặp mắt sáng long lanh như pha lê. Cô bé sụt sịt mũi: “Thì ra anh trai chưa chết.”
Trần Cảnh không phản bác được, anh hút một hơi thuốc lá, kẹp điếu thuốc ở ngón tay, lạnh lùng nhìn cô.
Thần kỳ là cô lại hiểu ý anh, cô giải thích vì sao mình vẫn chưa đi.
“Em muốn chào tạm biệt anh, anh trai nói anh làm việc đến mười hai giờ, giờ là một giờ rồi, em sợ anh xảy ra chuyện. Em hỏi Lý Minh, anh ấy nói có lẽ anh ở đây.” Đại Ninh móc khăn tay trong túi ra cẩn thận lau sạch máu trên mặt anh, vừa nức nở vừa nói: “Anh trai đừng sợ, em đưa anh đến bệnh viện.”
Nói rồi, cô dang cánh tay mềm mềm cố gắng ôm anh dậy.
Trần Cảnh cụp mắt nhìn cô.
Lông mi của cô vừa đen vừa cong, cô cố gắng đỏ bừng cả mặt mà vẫn không làm anh nhúc nhích được chút nào, cô trề môi lại chuẩn bị khóc.
Trần Cảnh không thể chịu được con gái khóc, anh chống người tự đứng dậy.
Cô vội vàng đỡ anh: “Anh trai, chúng ta đi bệnh viện thôi.”
Trần Cảnh lắc đầu, dụi tắt điếu thuốc, chệnh choạng đi về nhà.
Đại Ninh vội vàng đỡ anh.
Biết cô là một cô gái yếu ớt không có sức, có thể nói là vô tích sự, Trần Cảnh sợ đè làm cô bị thương nên chỉ dựa hờ vào người cô, hoàn toàn không dám thực sự bắt cô dìu mình.
Cho dù là như vậy nhưng mặt cô vẫn gắng sức tới độ đỏ hồng.
Đèn đường ấm áp soi sáng con đường về ngõ tối của họ.
“Anh trai, anh đau thì phải nói cho em biết nhé.”
Trần Cảnh không đáp, trán rịn mồ hôi.
“Mai chúng ta báo cảnh sát để cảnh sát đánh bọn người xấu này một trận.”
Trần Cảnh không thèm để ý tới suy nghĩ ngây thơ của cô.
Cô ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng xin anh: “Anh trai, anh bị thương, em không yên tâm, em có thể ở tới ngày mai mới đi không?”
Trần Cảnh liếc cô một cái, cô bé sợ anh giận nên vội vàng nói: “Anh trai, em đùa thôi, em đưa anh về xong sẽ đi ngay.”
Trần Cảnh thấy cô sợ, cuối cùng mới ý thức được hình như anh quá lạnh lùng với cô bé anh nhặt được.
Nếu là Trần Liên Tinh, nhất định anh sẽ vừa bao dung lại vừa kiên nhẫn, dù sao bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn chăm sóc cho Trần Liên Tinh rất tốt.
Còn với Đại Ninh, anh chỉ sợ cô trở thành gánh nặng mới của bản thân.
Trần Cảnh gật đầu, cho ở lại thêm một tối chắc cũng không có vấn đề gì.
Trong mắt Đại Ninh lập tức đong đầy những vì sao chan chứa nụ cười.
Trần Cảnh phát hiện đúng là cô rất thích khóc, có khi chỉ quát một câu cô đã có thể chảy nước mắt nhưng quả thực cô cũng rất hay cười, nước mắt còn chưa khô đã vui vẻ quên chuyện không vui trước đó.
“Anh trai, ven đường có tiếng gì vậy?”
Tiếng dế, anh nghĩ thầm.
“Chúng có nhảy ra đây không?”
Không đâu, đây là câu hỏi ngốc nghếch gì vậy.
“Vì sao ngõ tối số 18 gọi là số 18 mà không gọi là số 19 vậy anh?”
Có trời mới biết.
“Lý Minh là bạn tốt của anh à?”
...
Thế giới của Trần Cảnh chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ. Cô líu lo liên tục suốt cả quãng đường, lúc nào cũng có rất nhiều câu hỏi kỳ lạ. Năng lực biểu đạt của anh vốn hạn chế nên chỉ nghe cô nói chuyện một mình say sưa vui vẻ.
Anh không nói, cô cũng không sốt ruột, ngược lại càng hăng hái hơn.
Trần Cảnh không hề biết hóa ra club lại gần ngõ tối như vậy.
Cho dù người anh vẫn đau nhưng anh không cần cô dìu, có thể tự đi được. Giờ mới chỉ quá nửa đêm, những nơi khác đã im phăng phắc nhưng sự náo nhiệt của ngõ tối số 18 chỉ vừa mới bắt đầu.
Trần Cảnh xắn ống tay áo dính máu lên, sắc mặt lại quay về vẻ lạnh lùng, anh tiện tay kéo thấp mũ của cô xuống, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Có rất nhiều cặp mắt kín đáo dò xét anh nhưng khi đụng phải ánh mắt hung hãn của anh thì lập tức nhìn đi chỗ khác, thậm chí không dám nhìn cô gái ăn mặc kỳ cục đi bên cạnh anh.
Hai người an toàn về tới nhà.
Đại Ninh nghĩ thầm, tố chất thân thể của Trần Cảnh quả là tốt đáng kinh ngạc. Nếu cô bị đánh như thế thì dù không bán thân bất toại, ít nhất cũng phải nằm viện vài tháng. Trần Cảnh nghỉ ngơi một tiếng đã trông như không hề có chuyện gì rồi.
Không biết loại được ông trời ưu ái thế này thì cuối cùng sẽ chết như thế nào đây? Anh hoàn toàn không chết nổi!
May là cô không cho người của mình ra tay nếu không thì mấy tên cao to đó có lẽ phải vào viện nằm cả lượt.
Trần Cảnh đóng cửa lại xong mới không nhịn nổi ho khan mấy tiếng. Đại Ninh vội vàng nói: “Nhà anh có thuốc không? Để em đi lấy.”
Trần Cảnh chỉ tay vào bàn trà nước.
Đại Ninh lấy túi thuốc ra, trong đó có đầy đủ công cụ để chữa trị ngoại thương. Dù sao Trần Cảnh cũng là người kiếm cơm bằng nắm đấm, chắc hẳn đã bị thương không ít lần.
Cô do dự cầm kéo và băng gạc lên nhìn anh.
Trần Cảnh đoán cô không biết làm nên lấy thuốc tự xử lý vết thương.
Ngại cô đang ở đây, Trần Cảnh chỉ băng bó vết thương ở cánh tay.
Cặp mắt đen láy của cô bé đứng bên nhìn anh, thỉnh thoảng lại giơ mu bàn tay lên cọ cọ cổ.
Trần Cảnh nhìn sang thấy cổ cô đỏ ửng lên cả một mảng, trông mà giật mình.
Anh từng đoán thân phận của cô cao quý nhưng không ngờ lại được chiều chuộng đến mức này, mặc quần áo vải bình thường dìu anh một chút, bả vai và cổ đã bị cọ đỏ ửng lên.
Trần Cảnh nhìn cô một hồi lâu, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lý Minh: “Nhờ chị Hồng mua giúp một bộ quần áo con gái mang tới đây.”
Đại Ninh nhìn anh đầy trông mong, Trần Cảnh đánh mắt nhìn đi chỗ khác, bổ sung thêm với Lý Minh: “Loại vải mềm.”
Coi như tặng thêm cho cô một bộ áo, hai hôm nữa cô vẫn phải đi.
Lý Minh có một người chị, mọi người gọi là chị Hồng.
Giờ này buổi khuya, Lý Minh vẫn đang còn lang thang ngoài đường, đoán là anh Cảnh mua quần áo mới cho “em gái” ở nhà, anh ta đồng ý rất thoải mái: “Để em nói với chị em.”
Lý Hồng nghe yêu cầu của em trai xong còn tưởng là Trần Liên Tinh về. Dù sao mọi người đều biết Trần Cảnh không nỡ tiêu tiền cho bản thân nhưng rất quan tâm đồ mua cho Trần Liên Tinh.
Chăn mền trên giường hiện tại Đại Ninh ngủ cũng là Lý Hồng mua.
Về phương diện đối xử với Trần Liên Tinh, Trần Cảnh chi tiền rất thoáng.
Lý Hồng xùy một tiếng coi thường, chắc là Trần Liên Tinh lại muốn xin xỏ gì đó nên mới nhớ tới anh trai. Đã không về nhà nhiều năm như vậy rồi, giờ lại chạy về đòi này đòi kia.
Mặc dù không thích Trần Liên Tinh, Lý Hồng vẫn chuẩn bị đồ cẩn thận, Trần Cảnh chỉ bảo là chọn vải mềm nên chị ta cố ý chơi xấu chọn một chiếc váy màu tím.
Màu sắc nổi bật thế này không phải ai cũng mặc nổi.
Giá cũng không hề rẻ, tận hơn hai triệu tư.
Nhà Trần Liên Tinh nghèo nhưng không chịu mặc đồ rẻ tiền, thậm chí không thèm quan tâm mẹ vẫn còn đang nằm viện, chỉ ra sức so bì tị nạnh.
Chẳng qua cô ta tốt số nên có được một người anh trai như Trần Cảnh sẵn sàng nuôi cô ta, nếu không thì chẳng biết sẽ sa đọa thành ra thế nào.
Không ai tới làm phiền anh cũng không ai tới bắt chuyện với anh, Trần Cảnh châm điếu thuốc.
Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào thấy cực kỳ áp lực mới thỉnh thoảng châm một điếu giải tỏa tâm trạng buồn bực.
Hôm nay anh tới bệnh viện, bệnh tình của mẹ Trần lại nặng thêm, chi phí ghép tủy cực kỳ tốn kém, có lẽ là mẹ Trần đã không còn kiêu ngạo như ngày trẻ nữa hoặc có lẽ là đã buông bỏ thành kiến, thái độ của bà ta với Trần Cảnh tốt hẳn lên, van xin anh nhanh nhanh cứu bà ta.
Buổi chiều Trần Liên Tinh gọi điện thoại cho anh bảo phải mua cọ vẽ mới.
Trần Liên Tinh học mỹ thuật, hàng năm chỉ riêng tiền giấy tiền màu vẽ đã tốn một khoản không nhỏ.
Hồi Trần Kế Duệ còn ở nhà, Trần Liên Tinh là một cô bé đáng yêu ấm áp từng cùng cha nuôi dạy anh nói chuyện, Trần Cảnh vẫn luôn ghi nhớ cảnh tượng ấy trong lòng rất nhiều năm.
Trước khi cha nuôi vào tù thậm chí từng tỏ ý hy vọng sau này Trần Cảnh sẽ cưới Trần Liên Tinh.
Trần Liên Tinh dần dần trưởng thành, tính tình ngày càng kiêu ngạo hơn, Trần Cảnh không nhắc đến chuyện này, anh biết mình có khiếm khuyết nên để cho Trần Liên Tinh tự sống cuộc sống của em ấy.
Đối với Trần Cảnh, từ rừng cây tới xã hội loài người, tình thân duy nhất anh có được trên đời là của nhà họ Trần.
Anh suy nghĩ có phần xuất thần, có một căn phòng nhỏ vọng ra tiếng ồn ào.
Một cô gái trẻ giãy giụa khóc lóc bị kéo vào trong phòng.
Thường ngày thỉnh thoảng cũng có chuyện như thế này, dù sao đây cũng là club, có khách hàng nào không đứng đắn đùa giỡn nhân viên phục vụ thì club sẽ bảo Trần Cảnh ra tay.
Tuy nhiên, nếu là nam nữ do họ tự dẫn tới thì club sẽ mắt nhắm mắt mở, đôi khi người ta chỉ đùa nhau, mình chạy vào ngăn lại hóa tự rước lấy phiền phức.
Trần Cảnh đã thấy chuyện thế này nhiều lần nên trong lòng không để ý nhưng lúc anh nhìn thấy bóng lưng của cô gái trẻ ấy, anh lập tức biến sắc.
Anh dụi tắt điếu thuốc, rảo bước đi về phía đó.
Có người vội vàng ngăn anh lại: “Anh Cảnh, không được đâu, đó là ông Ba Lưu. Hơn nữa cô gái đó là ông Ba Lưu dẫn vào, chưa biết chừng họ quen nhau.”
Sắc mặt Trần Cảnh sa sầm cực kỳ đáng sợ, anh đẩy người chắn đường ra, đi vào trong phòng, cô gái đó chính là Trần Liên Tinh!
Trần Cảnh đá văng cánh cửa, Lưu Đinh Thành đang đè người xuống chuẩn bị hành sự quát lên: “Thằng chó mắt mù nào…”
Trần Cảnh kéo ông ta khỏi người Trần Liên Tinh, đấm ông ta một quyền.
Cô gái khóc sướt mướt ngẩng mặt lên. Khoảnh khắc Trần Cảnh nhìn thấy rõ khuôn mặt đó, ánh mắt anh nặng nề.
Anh dừng tay lại. Đó không phải là Trần Liên Tinh, chẳng qua là bóng lưng giống nhau mà thôi.
Cô gái lạ lẫm lau nước mắt, ôm vội lấy cánh tay Lưu Đinh Thành: “Ông Ba, ngài không sao chứ?”
Lưu Đinh Thành nhổ nước bọt: “Ông đang chơi ở đây, mày là thằng nào hả?”
Thấy logo nhân viên của Trần Cảnh, Lưu Đinh Thành nổi giận: “Gọi quản lý tới đây!”
Quản lý lập tức biết chuyện không ổn, cả thành phố Phượng Minh này đều biết ông chủ Lưu là người lòng dạ cực kỳ hẹp hòi. Trần Cảnh tùy tiện vào đây phá ngang việc vui của ông ta lại còn đánh người.
Chỉ riêng vì vấn đề thể diện thôi, Lưu Đinh Thành đã muốn giết chết anh.
Quản lý cười làm lành: “Cậu ta còn trẻ, tối nay uống hơi quá chén, chẳng may đắc tội ngài, mong ngài đại nhân đại lượng, rượu tối nay xin được miễn phí hết, ngài có thể tha cho cậu ta một lần được không?”
Ánh mắt Lưu Đinh Thành tàn độc, ông ta điềm nhiên nói: “Vậy tha cho cậu ta một lần nhưng phải cho cậu ta một bài học, không vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên rồi, xin ngài cứ thoải mái, ngài cứ thoải mái ạ.”
Trần Cảnh siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra.
*
Đại Ninh ngồi trên ban công tầng hai đối diện, chống tay lên cằm xem người đàn ông bị đánh trong ngõ nhỏ.
Bốn năm người vây lấy anh đám đá túi bụi, anh chỉ lo bảo vệ những chỗ trọng yếu, không rên la tiếng nào.
Bọn hắn đánh bao lâu, Đại Ninh xem bấy lâu.
Cô khen ngợi bằng giọng điệu ngây thơ: “Thật là hay, tiếc là em gái Liên Tinh của anh sẽ không thương gì anh trai đâu.”
Thanh Đoàn che mắt nhưng lại hé ra một cái khe để nhìn.
Ánh trăng ló ra.
Mảnh trăng lưỡi liềm cuối tháng treo trên bầu trời, đám người đó đánh mệt rồi mới bỏ đi. Những ống đèn led đủ màu nhấp nháy ở đằng xa, Trần Cảnh nằm dưới đất không nhúc nhích. Đại Ninh nhìn một lúc lâu mới thấy anh bò từ dưới đất đứng dậy.
Máu tươi vẫn còn đang chảy ở khóe miệng và lỗ mũi của anh.
Trần Cảnh ngồi dựa vào tường, gác tay lên đầu gối, thở phì phò nặng nhọc.
Ánh trăng trắng nhợt giống như màu sắc của cuộc đời Trần Cảnh. Hồi bé sống với đàn sói, ngoại trừ con sói cái nuôi anh, tất cả những con khác đều xa lánh anh.
Anh không có bộ lông dày, mùa đông chỉ có thể co ro sưởi ấm trong ngực sói cái, bất kỳ con thú hoang khỏe mạnh nào cũng đều có thể giết anh, vết thương trên cô của anh chính là minh chừng cho sự “nhỏ yếu” của anh với tư cách một con người. Trần Cảnh từng suýt chết mấy lần nhưng nhờ phúc lớn mạng lớn, anh vẫn sống sót.
Sau này anh tới với xã hội loài người, anh vốn tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được bầy của mình.
Nhưng trong mắt họ, anh là một kẻ tới từ trong rừng, người trần như nhộng, biết ăn thịt sống, anh vẫn là một kẻ khác loài như trước đây, một kẻ khác loài rất mạnh mẽ.
Đứa bé loài người không có móng vuốt sắc của sói nhưng họ còn đối xử với anh bằng phương thức tàn nhẫn hơn.
Nhà họ Trần với anh là nơi đã cứu rỗi anh nhưng cũng là nơi khởi đầu cho những nỗi vất vả của anh. Anh từ bỏ lòng kiêu hãnh học được từ bầy sói, gánh lên vai một trách nhiệm khác.
Anh là một người nói lắp, giọng của anh khàn khàn, thô ráp tựa như giấy ráp chà lên lưỡi dao. Trần Cảnh vừa mở miệng là mọi người sẽ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, dần dần hiếm khi anh nói chuyện với người khác.
Trần Cảnh nhắm mắt lại, quệt ngón tay chùi khóe môi, móc điếu thuốc trong túi quần ra châm lửa.
Đôi khi anh cũng không biết tại sao mình phải vất vả để sống sót như thế. Cuộc sống kỳ quặc, cô đơn, lạnh lùng này có ý nghĩa gì vui sướng đâu?
Trong làn khói thuốc lượn lờ, một bóng người nhỏ nhắn chạy về phía anh. “Thiếu niên” mặc quần áo rộng, không biết kiếm được ở đâu một chiếc mũ rách màu nâu.
Đại Ninh chạy tới thấy bộ dạng của Trần Cảnh, lập tức rưng rưng nước mắt.
Cô nức nở rất đau lòng: “Hu hu hu anh trai, anh làm sao vậy?”
Thấy anh không nhúc nhích, cô nâng mặt anh lên thử thăm dò hơi thở.
Trần Cảnh:...
Anh mở mắt, đối diện với một cặp mắt sáng long lanh như pha lê. Cô bé sụt sịt mũi: “Thì ra anh trai chưa chết.”
Trần Cảnh không phản bác được, anh hút một hơi thuốc lá, kẹp điếu thuốc ở ngón tay, lạnh lùng nhìn cô.
Thần kỳ là cô lại hiểu ý anh, cô giải thích vì sao mình vẫn chưa đi.
“Em muốn chào tạm biệt anh, anh trai nói anh làm việc đến mười hai giờ, giờ là một giờ rồi, em sợ anh xảy ra chuyện. Em hỏi Lý Minh, anh ấy nói có lẽ anh ở đây.” Đại Ninh móc khăn tay trong túi ra cẩn thận lau sạch máu trên mặt anh, vừa nức nở vừa nói: “Anh trai đừng sợ, em đưa anh đến bệnh viện.”
Nói rồi, cô dang cánh tay mềm mềm cố gắng ôm anh dậy.
Trần Cảnh cụp mắt nhìn cô.
Lông mi của cô vừa đen vừa cong, cô cố gắng đỏ bừng cả mặt mà vẫn không làm anh nhúc nhích được chút nào, cô trề môi lại chuẩn bị khóc.
Trần Cảnh không thể chịu được con gái khóc, anh chống người tự đứng dậy.
Cô vội vàng đỡ anh: “Anh trai, chúng ta đi bệnh viện thôi.”
Trần Cảnh lắc đầu, dụi tắt điếu thuốc, chệnh choạng đi về nhà.
Đại Ninh vội vàng đỡ anh.
Biết cô là một cô gái yếu ớt không có sức, có thể nói là vô tích sự, Trần Cảnh sợ đè làm cô bị thương nên chỉ dựa hờ vào người cô, hoàn toàn không dám thực sự bắt cô dìu mình.
Cho dù là như vậy nhưng mặt cô vẫn gắng sức tới độ đỏ hồng.
Đèn đường ấm áp soi sáng con đường về ngõ tối của họ.
“Anh trai, anh đau thì phải nói cho em biết nhé.”
Trần Cảnh không đáp, trán rịn mồ hôi.
“Mai chúng ta báo cảnh sát để cảnh sát đánh bọn người xấu này một trận.”
Trần Cảnh không thèm để ý tới suy nghĩ ngây thơ của cô.
Cô ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng xin anh: “Anh trai, anh bị thương, em không yên tâm, em có thể ở tới ngày mai mới đi không?”
Trần Cảnh liếc cô một cái, cô bé sợ anh giận nên vội vàng nói: “Anh trai, em đùa thôi, em đưa anh về xong sẽ đi ngay.”
Trần Cảnh thấy cô sợ, cuối cùng mới ý thức được hình như anh quá lạnh lùng với cô bé anh nhặt được.
Nếu là Trần Liên Tinh, nhất định anh sẽ vừa bao dung lại vừa kiên nhẫn, dù sao bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn chăm sóc cho Trần Liên Tinh rất tốt.
Còn với Đại Ninh, anh chỉ sợ cô trở thành gánh nặng mới của bản thân.
Trần Cảnh gật đầu, cho ở lại thêm một tối chắc cũng không có vấn đề gì.
Trong mắt Đại Ninh lập tức đong đầy những vì sao chan chứa nụ cười.
Trần Cảnh phát hiện đúng là cô rất thích khóc, có khi chỉ quát một câu cô đã có thể chảy nước mắt nhưng quả thực cô cũng rất hay cười, nước mắt còn chưa khô đã vui vẻ quên chuyện không vui trước đó.
“Anh trai, ven đường có tiếng gì vậy?”
Tiếng dế, anh nghĩ thầm.
“Chúng có nhảy ra đây không?”
Không đâu, đây là câu hỏi ngốc nghếch gì vậy.
“Vì sao ngõ tối số 18 gọi là số 18 mà không gọi là số 19 vậy anh?”
Có trời mới biết.
“Lý Minh là bạn tốt của anh à?”
...
Thế giới của Trần Cảnh chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ. Cô líu lo liên tục suốt cả quãng đường, lúc nào cũng có rất nhiều câu hỏi kỳ lạ. Năng lực biểu đạt của anh vốn hạn chế nên chỉ nghe cô nói chuyện một mình say sưa vui vẻ.
Anh không nói, cô cũng không sốt ruột, ngược lại càng hăng hái hơn.
Trần Cảnh không hề biết hóa ra club lại gần ngõ tối như vậy.
Cho dù người anh vẫn đau nhưng anh không cần cô dìu, có thể tự đi được. Giờ mới chỉ quá nửa đêm, những nơi khác đã im phăng phắc nhưng sự náo nhiệt của ngõ tối số 18 chỉ vừa mới bắt đầu.
Trần Cảnh xắn ống tay áo dính máu lên, sắc mặt lại quay về vẻ lạnh lùng, anh tiện tay kéo thấp mũ của cô xuống, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Có rất nhiều cặp mắt kín đáo dò xét anh nhưng khi đụng phải ánh mắt hung hãn của anh thì lập tức nhìn đi chỗ khác, thậm chí không dám nhìn cô gái ăn mặc kỳ cục đi bên cạnh anh.
Hai người an toàn về tới nhà.
Đại Ninh nghĩ thầm, tố chất thân thể của Trần Cảnh quả là tốt đáng kinh ngạc. Nếu cô bị đánh như thế thì dù không bán thân bất toại, ít nhất cũng phải nằm viện vài tháng. Trần Cảnh nghỉ ngơi một tiếng đã trông như không hề có chuyện gì rồi.
Không biết loại được ông trời ưu ái thế này thì cuối cùng sẽ chết như thế nào đây? Anh hoàn toàn không chết nổi!
May là cô không cho người của mình ra tay nếu không thì mấy tên cao to đó có lẽ phải vào viện nằm cả lượt.
Trần Cảnh đóng cửa lại xong mới không nhịn nổi ho khan mấy tiếng. Đại Ninh vội vàng nói: “Nhà anh có thuốc không? Để em đi lấy.”
Trần Cảnh chỉ tay vào bàn trà nước.
Đại Ninh lấy túi thuốc ra, trong đó có đầy đủ công cụ để chữa trị ngoại thương. Dù sao Trần Cảnh cũng là người kiếm cơm bằng nắm đấm, chắc hẳn đã bị thương không ít lần.
Cô do dự cầm kéo và băng gạc lên nhìn anh.
Trần Cảnh đoán cô không biết làm nên lấy thuốc tự xử lý vết thương.
Ngại cô đang ở đây, Trần Cảnh chỉ băng bó vết thương ở cánh tay.
Cặp mắt đen láy của cô bé đứng bên nhìn anh, thỉnh thoảng lại giơ mu bàn tay lên cọ cọ cổ.
Trần Cảnh nhìn sang thấy cổ cô đỏ ửng lên cả một mảng, trông mà giật mình.
Anh từng đoán thân phận của cô cao quý nhưng không ngờ lại được chiều chuộng đến mức này, mặc quần áo vải bình thường dìu anh một chút, bả vai và cổ đã bị cọ đỏ ửng lên.
Trần Cảnh nhìn cô một hồi lâu, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lý Minh: “Nhờ chị Hồng mua giúp một bộ quần áo con gái mang tới đây.”
Đại Ninh nhìn anh đầy trông mong, Trần Cảnh đánh mắt nhìn đi chỗ khác, bổ sung thêm với Lý Minh: “Loại vải mềm.”
Coi như tặng thêm cho cô một bộ áo, hai hôm nữa cô vẫn phải đi.
Lý Minh có một người chị, mọi người gọi là chị Hồng.
Giờ này buổi khuya, Lý Minh vẫn đang còn lang thang ngoài đường, đoán là anh Cảnh mua quần áo mới cho “em gái” ở nhà, anh ta đồng ý rất thoải mái: “Để em nói với chị em.”
Lý Hồng nghe yêu cầu của em trai xong còn tưởng là Trần Liên Tinh về. Dù sao mọi người đều biết Trần Cảnh không nỡ tiêu tiền cho bản thân nhưng rất quan tâm đồ mua cho Trần Liên Tinh.
Chăn mền trên giường hiện tại Đại Ninh ngủ cũng là Lý Hồng mua.
Về phương diện đối xử với Trần Liên Tinh, Trần Cảnh chi tiền rất thoáng.
Lý Hồng xùy một tiếng coi thường, chắc là Trần Liên Tinh lại muốn xin xỏ gì đó nên mới nhớ tới anh trai. Đã không về nhà nhiều năm như vậy rồi, giờ lại chạy về đòi này đòi kia.
Mặc dù không thích Trần Liên Tinh, Lý Hồng vẫn chuẩn bị đồ cẩn thận, Trần Cảnh chỉ bảo là chọn vải mềm nên chị ta cố ý chơi xấu chọn một chiếc váy màu tím.
Màu sắc nổi bật thế này không phải ai cũng mặc nổi.
Giá cũng không hề rẻ, tận hơn hai triệu tư.
Nhà Trần Liên Tinh nghèo nhưng không chịu mặc đồ rẻ tiền, thậm chí không thèm quan tâm mẹ vẫn còn đang nằm viện, chỉ ra sức so bì tị nạnh.
Chẳng qua cô ta tốt số nên có được một người anh trai như Trần Cảnh sẵn sàng nuôi cô ta, nếu không thì chẳng biết sẽ sa đọa thành ra thế nào.