Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trần Cảnh nói chuyện thường hay bị nói lắp, chính vì vậy sẽ không có việc anh kể chuyện kinh dị cho cô.

Vì làn da của Đại Ninh, nên Trần Cảnh quyết định tự mình giám sát cô làm bài tập. Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng, từ trước tới nay anh cũng chưa nhìn thấy Đại Ninh mở sách làm bài tập bao giờ.

Thanh Đoàn: Ha ha ha.

Đại Ninh mở tới mở lui, lấy bút ra, rồi tìm cặp sách, lấy ra một cuốn sách bài tập lịch sử giả bộ làm bài.

“Khuya như vậy rồi, không bằng để mai rồi em làm.”

Trần Cảnh giữ vai cô lại.

Đại Ninh khẽ bĩu môi, mở sách bài tập ra, ánh mắt Trần Cảnh đảo qua trang vở trống rỗng kia, dường như đoán ra được gì đó, gân xanh trên thái dương anh nổi lên.

Đại Ninh muốn lái sang chuyện khác bèn nói: “Anh, em đổi bút đã nha.”

Cây bút nước hình con vịt màu vàng dừng lại ở đầu ngón tay cô xoay tròn, Trần Cảnh liếc cô một cái, Đại Ninh đành dứt khoát ngả bài: “Em không thể, cũng không biết làm, cùng lắm thì em nghỉ học vậy.”

Nếu cô muốn chơi xấu, thì cũng chả ai có thể làm gì cô cả, hơn hết là Trần Cảnh sẽ không bao giờ có thể để cô thôi học.

Hai người im lặng giằng co hồi lâu, đôi mắt cô khẽ chớp, lười biếng dựa lên trên vai anh, cả người mềm nhũn như thể không có xương vậy.

Trần Cảnh không biết vì chuyện gì, lại nhớ tới mấy bộ phim có tam quan bất chính trên phim truyền hình.

Anh trai em gái gì đó…

Anh ta bèn đẩy cái đầu nhỏ ra, cầm bút rồi lên rồi viết với vẻ mặt nghiêm túc: “Nam nữ có sự khác biệt, em phải biết giới hạn, về sau không được tùy tiện dựa vào người đàn ông nghe chưa.”

Thanh Đoàn thầm nghĩ, nếu Triệu Dữ không dạy, thì cuối cùng cũng có người có tam quan liên chính dạy. Nó thật sự rất cảm động, Trần Cảnh đúng là anh trai quốc dân nha!

Đại Ninh thích thú liếc nhìn anh một cái, cô dựa sát gần anh hơn, khóe miệng cong lên.

“Anh à, nếu là bạn trai tương lai của em thì có thể chứ?”

Trần Cảnh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

“Vậy em hiểu rồi.” Đại Ninh nghiêm túc ngồi thẳng dậy như cũ, không còn mềm nhũn như bông ngã trái ngã phải mà lần này thực sự rất nghe lời.

Cô nói với Thanh Đoàn: “Tôi chưa từng thấy ai ghét bỏ tôi như vậy đâu, sau này dù cho anh có cầu xin tôi, tôi cũng không thèm dựa vào người anh ấy.”

Nếu Trần Cảnh thực sự chỉ muốn làm tốt anh trai của cô, cô cũng thật tâm đáp ứng cho anh.

Thanh Đoàn ôm đầu nhìn Trần Cảnh với ánh mắt thương hại.

Đại Ninh ném cây bút trên tay rồi trở về phòng ngủ. Chợt cô nhớ tới chuyện gì đó, chạy một mạch quay lại, ngẩng mặt lên nhìn Trần Cảnh nói một cách nghiêm nghị: “Anh không được phép thăm Trần Liên Tinh lúc em đang ngủ, nếu không em sẽ tức giận cho mà xem.” Hai chữ keo kiệt như được hiện rõ ràng trên gương mặt cô.

“Được.” Trần Cảnh cất cuốn bài tập lịch sử vào cặp cho Đại Ninh.

Lúc này Đại Ninh mới chắp tay ra sau lưng, yên tâm rời đi.

Ở bên trong phòng y tế, Kỷ Điềm đang bồi Trần Liên Tinh, chờ Trần Cảnh đến.

“Yên tâm đi, anh trai tôi chắc chắn sẽ đến thôi, từ nhỏ đến giờ anh ấy nghe lời tôi nhất mà.”

Kỷ Điềm cười nói: “Tôi đương nhiên tin tưởng cô rồi, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô đấy, có một người anh trai như vậy, nếu anh trai tôi mà đối xử với tôi tốt như vậy thì vui rồi.”

Trần Liên Tinh không khỏi có chút đắc chí.

Từ trước tới nay cô ta vốn không thích Trần Cảnh, nhưng trong khoảng thời gian này, Kỷ Điềm ở bên cạnh luôn miệng hết lời ca ngợi anh trai cô ta. Trần Liên Tinh không rõ cô thiên kim tiểu thư này nghĩ như thế nào mà lại khen ngợi cái người anh trai chuyên nói lắp lại lạnh lùng kia của cô ta, lại còn khiến cô Kỷ có ấn tượng tốt đến như vậy? Nhưng nếu như Trần Cảnh có thể giúp cô ta cùng cô Kỷ xây dựng mối quan hệ tốt, thì Trần Liên Tinh tất nhiên rất vui lòng.

Hôm nay, Trần Liên Tinh bị ngã khỏi sân khấu, cô Kỷ còn chủ động giúp đỡ cô ta, khiến cô ta thụ sủng nhược kinh*. Cô Kỷ nói muốn gặp mặt anh trai cô ta để cảm ơn công lao cứu giúp ngày đó, Trần Liên Tinh tất nhiên nhiệt tình đồng ý.

*Thụ sủng nhược kinh: Được nuông chiều đâm ra lo sợ.

Cô ta chắc chắn rằng Trần Cảnh khi nghe được tin mình bị thương sẽ lập tức chạy tới đây hệt như một con chó trung thành, suy cho cùng thì mười mấy năm qua, anh vẫn luôn trong bộ dạng như vậy.

Tuy nhiên, hai người bọn họ đợi hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Trần Cảnh đâu.

Trần Liên Tinh liếc nhìn Kỷ Điềm, khuôn mặt Kỷ Điềm lúc này không còn được ấm áp dịu dàng như trước. Cô ta bắt đầu thấy hơi hoảng, trong mối quan hệ bạn bè này, Trần Liên Tinh vẫn luôn là người lấy lòng Kỷ Điềm, nếu như cô Kỷ tức giận vì lời nói dối của cô ta, liệu sẽ đoạn tuyệt quan hệ bạn bè với cô chứ?

Điện thoại di động của Trần Liên Tinh vang lên một tiếng, cô ta vội vàng đi tới cẩm lên, đây là lần đầu tiên trong đời cô ta mong chờ nhận được cuộc gọi từ Trần Cảnh đến vậy.

Kết quả lại là tin nhắn gửi tiền, Trần Cảnh gửi cho cô mười triệu đồng.

“Em có bạn học chăm sóc rồi nên anh hôm nay không tới nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Hai mắt Trần Liên Tinh trợn trừng, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia.

Nhiều năm như vậy, bất kể là ai quen với Trần Cảnh đều biết Trần Cảnh rất quan tâm tới chuyện của Trần Liên Tinh. Đây là lần đầu tiên, anh từ chối việc đến thăm cô ta mà chỉ gửi tiền đến đây.

Nếu như là trước đây, Trần Liên Tinh rất ghét phải gặp gỡ Trần Cảnh, chỉ muốn tìm cách moi tiền từ anh.

Bây giờ anh thực sự không đến đây, phản ứng đầu tiên của Trần Liên Tinh không phải là vui vẻ, mà thay vào đó là hoang mang. Thậm chí cô ta còn không buồn lo lắng về phản ứng của Kỷ Điềm ra sao, trong lòng trống rỗng, khiến con người ta mang theo vài phần hốt hoảng.

Kỷ Điềm chỉ nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên chứ không nhìn thấy nội dung, nhận thấy sắc mặt Trần Liên Tinh không được tốt lắm, cô ta lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Trần Liên Tinh cắn răng, lấy lại tinh thần, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói: “Anh trai tôi nói có việc gấp cần làm, không có cách nào đến đây ngay được, bèn gửi cho tôi tiền, dặn tôi nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Trong lòng Kỷ Điềm thất vọng, có hơi nóng nảy, mất kiên nhẫn, cô ta thật sự không thích ở cùng một chỗ với một đứa ngu ngốc hợm hĩnh như Trần Liên Tinh chút nào.

Nhưng ở trong tiểu thuyết, người có vận khí may mắn thứ hai, lại rất quý trọng người em gái này. Vốn dĩ cô ta muốn lợi dụng cơ hội đêm nay để nói chuyện cùng Trần Cảnh, nhưng thật không ngờ Trần Liên Tinh lại không gọi người tới được.

Kỷ Điềm không thể ngay lập tức trở mặt với Trần Liên Tinh, cô ta đành kìm lại tính tình nói với Trần Liên Tinh vài lời, cả hai đều có chút lơ đãng thất thần.

“Đã muộn như vậy rồi, tôi đi trước đây, cô nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”

Kỷ Điềm cầm lấy chiếc túi lên rồi rời khỏi phòng y tế. Lãng phí cả một ngày của cô ta! Trần Liên Tinh nói Trần Cảnh có việc gấp, nhưng Trần Cảnh thì có việc gấp gì được chứ? Kỳ Điềm thầm nghĩ, sự việc của Triệu Dữ đã đủ dạy cho cô ta một bài học nhớ đời rồi, nên tính cảnh giác của cô ta bây giờ rất lớn, cô ta thật sự rất sợ mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của mình.

Không được, cô ta nhất định phải tra rõ ràng xem rốt cuộc Trần Cảnh đã làm những gì trong thời gian này mới được.

Trần Cảnh làm theo lời hứa, ngày hôm đó không đến gặp Trần Liên Tinh nữa, sáng ngày hôm sau, Đại Ninh phải đến trường đi học, hai người lại hòa thuận như lúc đầu, Trần Cảnh tự mình lái xe đưa cô đi học.

Ngồi trên xe, anh cảm nhận được cô gái phía sau do dự đôi chút, động tác ôm eo anh nay biến thành giữ chặt quần áo hai bên hông anh. Quả nhiên những gì anh dạy đã có tác dụng, cô bắt đầu chú ý hơn đối với giới hạn nam nữ.

Trận Cảnh rũ mắt, khởi động xe, không rõ cảm giác trong lòng là như thế nào.

Anh ta cố nén cảm giác thất vọng không thể giải thích trong lòng xuống rồi lái xe đưa Đại Ninh đến trường.

Trần Cảnh đưa cặp sách cho cô, Đại Ninh đeo nó trên lưng cho thật chắc chắn rồi quay đầu lại hỏi anh: “Anh, anh muốn đi thăm Trần Liên Tinh sao?”

Cô thật sự rất thông minh, Trần Cảnh gật đầu. Trần Liên Tinh bị thương, dù sao thì anh cũng phải đến thăm nom. Tối hôm qua đành tạm chấp nhận yêu cầu của tiểu yêu tinh trong nhà, hôm nay không có việc gì, cũng nên qua thăm một chuyến.

Đại Ninh giơ chân đá anh một cái, rồi quay đầu bỏ chạy.

Tuy không vui vẻ gì nhưng hôm nay cô không có ý định ngăn cản anh nữa. Trần Cảnh nhìn theo đến khi bóng lưng hoạt bát của cô khuất sau cổng trường mới bắt đầu lái xe đến trường đại học Phượng Minh.

Trường đại học Phượng Minh cách trường trung học của Đại Ninh một khoảng không xa, Trần Cảnh đi một lúc đã tới.

Trần Liên Tinh nhìn thấy anh, lập tức nỗi ủy khuất trong lòng lại dâng lên, nhưng ngay sau đó lại theo thói quen bất mãn hỏi: “Tối hôm qua tôi gọi điện cho anh, sao anh lại không tới hả?”

Trần Cảnh thấy cô ta không gặp chuyện gì quá nghiêm trọng, vết thương trên chân đã được xử lý ổn thỏa, anh đặt giỏ táo mua cho cô ta xuống, rồi lấy vở ra viết.

Mỗi lần anh đều tùy ý viết lên, bởi vì biết Trần Liên Tinh vốn không có đủ kiên nhẫn để đọc nó.

Nhưng lần này, Trần Liên Tinh lại đi qua nhìn nó rất nghiêm túc.

“Chẳng phải em mới là người bảo anh ít đến trường tìm em thôi sao, chưa kể đến em còn có bạn học chăm sóc nữa.”

Trần Liên Tinh có hơi nóng nảy: “Cha tôi dặn anh phải chăm sóc tôi thật tốt, đó là cách mà anh chăm sóc tôi đấy à! May cho anh lần này tôi không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu tôi có xảy ra chuyện gì, tôi xem anh phải giải thích với cha tôi thế nào!”

Trần Cảnh nhướng mày.

Con ngươi anh vốn có màu rất lạnh, vết sẹo sâu hoắm trên cổ họng càng khiến anh trông đáng sợ thêm mấy phần, khi anh không nói gì, cho dù không có ác ý, thì chỉ nhìn qua thôi cũng cảm thấy hung tợn.

Mặc dù Trần Cảnh đối với cô ta rất tốt, nhưng anh cũng không phải quả hồng mềm muốn sai khiến thế nào cũng được, anh có chính kiến riêng của mình.

Trần Liên Tinh đã từng nhìn thấy bộ dạng lúc anh đánh nhau, nên có hơi sợ hãi, cô ta đành mím môi không nói nữa.

Thấy cô ta không nói thêm lời nào nữa, tâm trạng của Trần Cảnh lập tức trở nên tốt hơn nhiều, anh cầm bút lên viết: “Tiền có đủ dùng không?”

“Hiện tại vẫn đủ đùng.” Trần Liên Tinh không muốn nói quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn nhớ hỏi tới mấy câu về mẹ mình: “Mẹ tôi thế nào rồi?”

“Hai ngày trước bà ấy bị ốm, nhưng bây giờ thì ổn rồi, khi nào có thời gian rảnh anh đưa em đi thăm bà ấy.”

“Tôi biết rồi.”

Nhiều năm trôi qua nhưng giữa hai người bọn họ vẫn chẳng có chút tình cảm gì, Trần Cảnh đứng dậy định rời đi, Trần Liên Tinh cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nếu là trước đây cô ta mới là người không kiên nhẫn với Trần Cảnh, Trần Cảnh sẽ luôn nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng hiện tại, ánh mắt anh lại mang thái độ lạnh lùng không sao tả nổi, cho dù cô ta có ngu ngốc đến mức nào, thì trực giác cũng mách bảo cho cô ta biết người anh trai trước mặt không còn yêu thương cô ta nhiều như trước nữa.

Trần Liên Tinh hỏi: “Chẳng lẽ anh không định ở lại chăm sóc tôi sao?”

“Không tiện.”

Vừa dứt lời, điện thoại anh đã lập tức vang lên. Trần Cảnh nhìn thấy hiện lên thầy Mao đang gọi tới.

Thật trùng hợp, tối hôm qua khi anh ở cùng Đại Ninh thì Trần Liên Tinh gọi điện tới. Bây giờ anh tới thăm Trần Liên Tinh, thì thầy giáo của Đại Ninh lại gọi điện tới.

Trần Liên Tinh đành trơ mắt nhìn anh nghe điện thoại rời đi.

Thầy Mao nói: “Có chuyện này, chẳng là mấy ngày hôm nay tôi đã quan sát tình hình của bạn học Trần Đại Đại, em ấy cực kỳ thích ngủ, em ấy còn dán một tờ giấy nhớ lên trên đầu mình, ghi là em ấy mắc hội chứng ngủ rũ* nữa. Xin hỏi lúc trước bạn học Trần Đại Đại có xuất hiện tình huống này không?”

*Chứng ngủ rũ là một rối loạn giấc ngủ mãn tính, gây ra bởi sự mất cân bằng hóa học trong não. Hầu hết người mắc hội chứng ngủ rũ có mức hypocretin (một chất dẫn truyền thần kinh thúc đẩy sự tỉnh tảo) thấp, đặc trưng bởi buồn ngủ ban ngày quá nhiều và giấc ngủ có thể đến bất cứ lúc nào. Những người bị chứng ngủ rũ thường cảm thấy khó khăn để tỉnh táo trong thời gian dài trong bất kể trường hợp nào. Chứng ngủ rũ có thể gây ra sự gián đoạn nghiêm trọng trong thói quen hàng ngày.

Trần Cảnh: “...” Tại sao anh lại không biết người em gái muốn lên trời kia, lại có chứng ngủ rũ cơ chứ. Nhìn qua thì uể oải lười biếng, thế mà lúc gây sự lại căng tràn sức sống. Con nhóc xấu xa kia lại dám quang minh chính đại ngủ trong trường học.

Trần Cảnh không thể vạch bộ mặt thật Đại Ninh cho giáo viên biết, anh ngồi lên xe, giúp cô lấp liếm chuyện này: “Đúng vậy, đúng là có bệnh lý này.”

Thầy Mao đành nói: “Anh là phụ huynh của em ấy, sắp xếp thời gian đưa em ấy đi bệnh viện kiểm tra thử xem, loại bệnh lý này nếu không chữa trị thật tốt, sẽ làm chậm trễ việc học tập.”

Thầy ấy nói vậy đã tương đối uyển chuyển nhẹ nhàng rồi, bạn học Trần Đại Đại ở trên lớp, vẫn luôn gối đầu lên con kỳ lân trước mặt, từ đầu tới cuối giờ học cơ bản hai mắt không mở lấy một lần.



Trần Cảnh cắn răng nói: “Tôi sẽ, tôi sẽ đưa em ấy đi bệnh viện khám.”

Mẹ kiếp, thật hồ đồ, dám ngủ trong trường học, rốt cuộc thì còn chuyện gì mà cô không dám làm nữa.

Về việc yêu sớm này, trước kia Đại Ninh không làm được.

Ở trong mắt cô cả là cô đây, tất cả nam sinh trên thế giới này không có ai có thể xứng với sắc đẹp của cô. Ngày trước Triệu Dữ cũng từng hỏi cô rằng yêu sớm ở trường hay không, Đại Ninh cũng tỏ vẻ tương đối khinh thường chuyện đó.

Nhưng đến khi được học lại năm hai cấp ba một lần nữa thì không thể giải thích nổi, Đại Ninh tình cờ phát hiện ra một người rất thú vị, đó chính là Lệ Hỗ.

Lại nói, Lệ Hỗ lớn lên rất đẹp trai, cậu ta nam tính hơn nhiều so với những nam sinh cùng tuổi, là nam thần trong lòng không ít nữ sinh.

Đại Ninh xem như từng gặp không ít người, bao gồm cả người có đôi mắt đào hoa sắc sảo như Thân Đồ Bộ, nhưng trong mắt cô, Lệ Hỗ còn ma mị hơn nhiều so với Thân Đồ Bộ.

Thân Đồ Bộ trông thì có vẻ biến thái, nhưng bên trong Lệ Hỗ còn biến thái hơn nhiều.

Tiết thể dục trong khoảng thời gian này, lớp Đại Ninh học với lớp Lệ Hỗ, Đại Ninh không muốn học, vẫn tiếp tục nằm bò lên bàn, sau đó Lệ Hỗ cũng trốn học, chạy đến lớp 8 đút cho cô ăn.

Cậu ta ngồi xuống bàn, từ trên cao bón cho cô ăn hết sức lịch sự.

Hai mắt Đại Ninh nhắm chặt, không nghĩ ra thứ mình đang ăn là gì, nhưng đồ ăn vặt của Lệ Hỗ thực sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với đồ ăn mà Trần Cảnh chuẩn bị.

Thanh Đoàn nhìn Lệ Hỗ mỉm cười, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng không thôi.

“Kỷ Đại Ninh ngậm miệng lại, nhìn qua cũng biết Lệ Hỗ không phải người gì tốt!”

Đại Ninh nói: “Nhưng đồ ăn vặt của cậu ta rất ngon mà.”

“Nếu như cậu ta có ý đồ xấu khác thì sao?”

“Đồ ăn vặt rất ngon.”

Thanh Đoàn phật hệ*, nó muốn đi chết, phát điên nhìn Lệ Hỗ cho Đại Ninh uống sữa.

*Phật hệ nghĩa là thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.

Nói một cách công bằng thì Đại Ninh nhiều tiền như vậy, cũng chưa bao giờ được uống loại sữa có nhãn hiệu như này, cô cắn ống hút, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn cậu ta một cách lười biếng.

Đôi mắt cô đen nhánh, bởi vì ngủ khá lâu, nên nhìn sóng sánh nước, hàng lông mi cong nhẹ khẽ chớp một cái uyển chuyển, kết hợp với một đầu tóc xoăn, trông cực kỳ đáng yêu.

Lệ Hỗ huýt sáo một cái, rồi bật cười.

“Đại Đại, uống ngon không?”

Cô gật đầu nói: “Còn nữa không?”

Lệ Hỗ xua tay đáp: “Không còn.” Loại sữa này vốn không có trên thị trường, do công ty nhà cậu ta nghiên cứu tạo ra, vô cùng đắt đỏ, tốn không ít công mới làm ra được, mới chỉ có mấy hộp đủ tiêu chuẩn hàng mẫu, nay bị cậu ta cầm lấy một hộp đem đến đưa cho cô uống chơi.

Đại Ninh vừa nghe không còn, lập tức không để ý tới cậu ta nữa.

Lệ Hỗ thấy cô lại muốn ngủ, bèn bóp nhẹ cằm cô một cái, khẽ lắc. Cô thực sự rất đẹp, đôi môi nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt ngây thơ nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Lệ Hỗ khẽ cười, nhỏ giọng hỏi cô: “Muốn hôn thử không?” Giọng nói của thiếu niên trước mặt hơi khàn lại.

Đại Ninh dụi mắt buồn ngủ: “Không hôn, cút đi.” Ngoài việc phải lừa Triệu Dữ trước đó, cô thật sự không hiểu loại chuyện này rốt cuộc thú vị ở chỗ nào.

Lệ Hỗ tặc lưỡi một tiếng, đây là lần đầu tiên cậu ta yêu cầu một cô gái làm điều này, nhưng đáng tiếc cậu ta lại bị từ chối như vậy. Thời tiết thì càng ngày càng nóng, trường học lại keo kiệt, phải đến giữa tháng bảy mới cho phép bật điều hòa.

Thấy cô lại nằm bò ra bàn, sợ cô nóng, Lệ Hỗ đi ra trước cửa lớp bật quạt, sau đó quay lại cầm lấy chiếc quạt nhỏ xông tinh dầu quạt cho cô.

Đại Ninh vô cùng vừa ý.

Thời học sinh thực sự tươi đẹp.

Một vài học sinh trở về lớp sớm hơn, nhìn thấy Lệ Hỗ ở cửa sổ, bọn họ thì thầm to nhỏ.

Lệ Hỗ đi ra khỏi bàn, dựng chiếc quạt nhỏ đứng yên lại, vén mái tóc bị gió thổi đang xõa trên má Đại Ninh ra hai bên. Xong xuôi cậu ta mới rời khỏi phòng học của Đại Ninh.

Đại Ninh giơ tay kéo cậu ta, Lệ Hỗ quay đầu nhìn lại.

Cô không chút khách sáo: “Cầm rác vứt đi.”

Một túi đồ ăn vặt đầy bị nhét vào trong tay Lệ Hỗ, cậu ta sững sờ lúc lâu, rồi không nhịn được mà bật cười.

Thanh Đoàn nhìn Lệ Hỗ rời đi, hệt như một người cha già nhọc lòng vì con. Nếu nó có thể nói chuyện, thì đã sớm hô to: “Trần Cảnh, có người muốn dụ dỗ em gái bảo bối của anh yêu sớm kìa!”

Tác giả có lời muốn nói: Trần Cảnh: Đừng làm khổ ông đây.

Thanh Đoàn: Cuối cùng cũng có người đứng ra dạy dỗ Kỷ Đại Ninh!

Đại Đại: Vậy em không làm phiền anh nữa, em đến làm phiền Triệu Dữ vậy.

Triệu Dữ: Này, Kỷ Đại Ninh, tôi không nhận.

Trần Cảnh: Coi thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK