Tiếp theo, lúc Đại Ninh chuẩn bị đến trường, thì Trần Cảnh đặt một tờ giấy vào trong cặp sách của cô.
Cô tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đưa nó cho thầy giáo.”
Đại Ninh tùy tiện nhìn lướt một cái, thì ra là ghi chép giải thích nguồn gốc chứng ngủ rũ của cô.
Các enzym trong cơ thể cô bị thiếu hụt, nhưng không phải giờ nào cô cũng ngủ gật trong lớp. Trần Cảnh thừa biết chuyện này, nhưng anh cũng không trách mắng cô, Có lẽ do anh thấy cô ghét việc học tập này, nên không ép buộc cô phải học, trái lại anh còn che đậy giúp cô, anh là một người anh trai cực kỳ yêu chiều em gái của mình. Nếu đổi lại là người nhà cô, không chừng đã sớm đánh cho con nhóc vô lại này một trận nhớ đời rồi.
Đại Ninh vui mừng khôn xiết, muốn nhào đến ôm chầm lấy anh, nhưng hiện tại cô cần phải chú ý hành động đúng mực, nên chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng cùng thân thiết, Trần Cảnh bật cười, khẽ vỗ lên đầu của cô: “Đi thôi.”
Cô đến trường đi học, Trần Cảnh ngồi bên ngoài học thêm một lúc, thật lâu sau, anh mới lấy điện thoại di động ra: “Lý Minh, bắt tay vào việc thôi.”
Ở đầu bên kia, Lý Minh sớm nhận được tin tức, nên ngay lập tức đáp ứng: “Được rồi!”
Trong vòng chưa tới mười phút, một đống côn đồ tụ tập ở bên ngoài cổng trường.
Ánh mắt Trần Cảnh lạnh lùng, anh gật đầu với bọn họ. Đám Kill Matt nói: “Anh Cảnh, anh yên tâm đi, bọn em biết phải làm gì đúng mực, mấy ngày nay bọn em vẫn luôn chú ý tới việc này mà.”
Trần Cảnh xoay nắp cái cốc, nhìn bọn họ đi xa, lang thang quanh quẩn xung quanh trường học.
Vài ngày sau, chấn thương của Tống Hiểu Khiết và đám nữ sinh kia cuối cùng đã khôi phục, nên hôm nay mới tiếp tục đến trường đi học. Mấy năm nay bọn họ đi theo Chương Hữu Anh, cáo mượn oai hùm, mượn danh nghĩa Chương Hữu Anh để bắt nạt không ít nữ sinh, thậm chí còn buộc hai người trong số họ phải bỏ học vì bị đám bọn họ bạo lực học đường.
Đây là lần đầu tiên, đám nữ sinh các cô bị một người đàn ông lạ mặt đánh đến mức phải nhập viện, đến hôm nay mới có thể đi học trở lại. Đám người Tống Hiểu Khiết sao có thể can tâm được chứ, anh em Đại Ninh không chỉ xóa ảnh và video trên điện thoại di động, mà còn đánh các cô thương nặng như vậy.
Vài người đã âm thầm xả giận, định đến trường làm ầm ĩ chuyện này lên, khiến Kỷ Đại Ninh bị đuổi khỏi trường học.
Bọn họ nghĩ rằng, một khi không có bằng chứng trên điện thoại để chứng minh bọn họ đã làm bắt nạt những nữ sinh đó, thì những nữ sinh đó cũng không dám đứng lên nói rằng họ đã phải trải qua chuyện nhục nhã như vậy.
Thứ hai, nhà họ Trần chẳng qua cũng chỉ là một gia đình bình thường, cho dù người đàn ông kia có giỏi đánh đấm đến đâu, thì cũng không chuyện anh không sợ dư luận bàn tán? Nếu để phóng viên biết được một người đàn ông trưởng thành như anh lại đi đánh đập bạo hành mấy nữ sinh mới chỉ đang vị thành niên, thì việc bạo lực mạng cũng đủ cho anh và Trần Đại Đại kêu la một trận rồi.
Đổi trắng thay đen, lợi dụng lòng người và dắt mũi dư luận, bọn họ làm rất thành thạo, hôm nay nhất định phải làm cho anh em nhà họ Trần không thể ở lại thành phố Phượng Minh!
Nhưng đám nữ sinh Tống Hiểu Khiết còn chưa kịp đi đến trường học, thì đã bị người nào đó che miệng kéo vào bên trong một con hẻm nhỏ.
Các cô kêu gào vùng vẫy, nhìn thấy hơn chục người đàn ông có vẻ ngoài lưu manh, bộ dáng cao lớn và oai nghiêm trước mặt, thì sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Người đàn ông có mái tóc xanh cười ha hả, vỗ một cái lên mặt Tống Hiểu Khiết: “Lá gan bé tí thế này, mà còn dám gây sự với em gái bọn tao à?”
“Em…em gái các anh là ai?”
Tóc xanh xoay xoay thanh côn trong tay, cười một cách thô lỗ: “Mày nên hỏi, bọn tao định làm gì mày mới phải.”
Hai cô gái nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của bọn họ thì sợ đến khóc thét.
Tóc xanh gõ tường mấy cái: “Đừng sợ, các anh em ở đây chỉ định chụp cho mấy em vài tấm hình, rồi đăng lên mạng làm trò cười cho thiên hạ thôi mà.”
Lần này Tống Hiểu Khiết thực sự sợ hãi, cô ta mặc kệ tất cả bỏ chạy trước, nhưng lại bị anh trai tóc tím của Đại Ninh kéo lại, anh đưa lưỡi liếm răng: “Nếu còn dám chạy, tao sẽ đánh mày liệt nửa người!”
Tống Hiểu Khiết gào khóc: “Tôi xin lỗi, tôi đã sai rồi, sau này tôi không dám nữa. Tôi không cố ý làm những chuyện đó với các cô ấy đâu.”
“Đúng là một em gái thông minh, biết hẳn bọn anh đến đây để làm gì.”
Đây đều là những lời mà đám người Tống Hiểu Khiết dùng để đe dọa những cô gái tội nghiệp đó, để rồi giờ đây bọn họ mới thực sự hiểu được cảm giác của người bị hại.
Một nữ sinh sợ bị xâm hại đến mức đái cả ra quần.
Tóc xanh lắc đầu: “Thật là thú vị, lúc hại người thì chúng mày vui vui vẻ vẻ, giờ bị trở thành cừu đợi giết thịt, sao chẳng thấy xíu gan dạ nào vậy.”
“Tự mình thôi học, giống như mấy cô bé bị chúng mày buộc phải rời đi trước kia ấy. Chúng mày cút càng xa càng tốt, cả đời hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, hàng ngày phải nhớ ăn năn hối lỗi trong sợ hãi, nếu không, sớm muộn gì cũng có ngày, chúng mày sẽ được gặp lại bọn tao trên đường về nhà vào đêm nào đó.”
Đám người Tống Tiểu Khiết mơ mơ hồ hồ được thả đi, bọn họ sợ đến mức chạy thục mạng, bây giờ đến cả trường học bọn họ cũng không dám đến, làm sao dám nghĩ đến chuyện báo thù Đại Ninh nữa, chỉ cần nhớ đến câu “Sẽ được gặp lại bọn tao trên đường về nhà vào đêm nào đó” thôi, đã khiến đám nữ sinh bọn họ hận không thể trốn ở nhà cả đời.
Con người chính là thế đấy, người càng xấu xa, thì lại càng thích bắt nạt những kẻ yếu thế. Khi nhóm bọn họ bắt nạt những nữ sinh khác, thì cảm thấy thế giới này chẳng có gì phải sợ cả, nhưng rồi sẽ có một ngày nào đó, khi các cô trưởng thành, nhớ đến những chuyện mình gây ra lúc tuổi trẻ, cảm thấy tội lỗi đôi chút, nhưng sẽ chẳng bao giờ các cô có thể bù đắp được những thương tổn mà các cô đã gây ra trong cuộc sống.
Chỉ cảm thấy áy náy một chút, nói một câu dù sao những lỗi lầm của tuổi trẻ và sự dại dột lúc bấy giờ cũng qua rồi, vậy chẳng lẽ những cô gái là nạn nhân không phải người vô tội hay sao?
Trần Cảnh muốn cả đời này mấy người bọn họ phải sống trong sợ hãi, không dám đi thêm một bước sai lầm nào nữa.
Tóc xanh lau thanh côn thép ghét bỏ nói: “Có cần phải sợ như vậy không? Cho dù tao có tìm phụ nữ, thì cũng không tìm mấy loại ác độc thế này đâu.”
Tuổi còn nhỏ, mà đã biết hãm hại bạn học yếu hơn, tuy rằng đám người tóc xanh là một lũ lưu manh côn đồ, nhưng đều là những người có nguyên tắc và nghĩa khí, hơn nữa bọn họ còn khinh thường loại người như đám nữ sinh Tống Hiểu Khiết này.
Chưa đầy hai ngày, có một tin đồn được lan truyền rộng rãi ở trường trung học cơ sở số 9 Phượng Minh, rằng có đến mấy nữ sinh bỏ học cùng một lúc.
Có rất nhiều người đang thảo luận suy đoán về nguyên do của chuyện này, bao gồm cả lớp tám mà Đại Ninh chuyển đến, có vài bản đồn thổi khác nhau được truyền ra.
Thanh Đoàn vui vẻ nói: “Đại Ninh, chuyện này chắc chắn là do Trần Cảnh làm.”
“Cậu vui vẻ như vậy làm gì?”
Thanh Đoàn chớp mắt một cái chết lặng, đúng vậy, sao nó phải vui mừng nhỉ. Thanh Đoàn hoang mang, Đại Ninh nhìn Tiểu Thanh Đoàn đang chìm trong biển suy nghĩ, nó cứ ngốc như vậy, lại còn có một trái tim ấm áp của Đức Thánh Cha nữa chứ, bảo sao nó đã xuyên qua bao nhiêu thế giới rồi, mà vẫn chưa bao giờ đủ ăn.
Trường học bỏ đi được mấy khối u ác tính, nói chung cũng là chuyện tốt, nhưng không biết Chương Hữu Anh mất đi hơn số “thủ hạ” của mình như vậy, liệu cô ấy còn tiếp tục giữ được cái danh đại tỷ trùm trường của mình hay không.
Suốt hai ngày nay, thầy giáo đã đọc được tờ giấy ghi chép kia, nên không quản Đại Ninh nữa, để cô thích làm gì thì làm.
Trước khi tan học, Lệ Hỗ lại đeo một chiếc balo đi đến lớp tám, ngón tay móc móc gọi cô: “Con lười nhỏ, lại đây.”
Cô cả ghét bỏ đi lướt qua người cậu ta, Lệ Hỗ không nhịn được mà bật cười, kéo lấy cổ áo cô.
Cô gái bị cậu ta ôm vào lòng, hai mắt trợn tròn, cố giơ chân đạp một cái thật mạnh lên trên giày Lệ Hỗ. Cậu ta đau đến mức cả mặt cứng đờ, nhưng vẫn vuốt tóc cô một cái.
“Đã cho cậu ăn không rồi, cậu lại còn nhẫn tâm như vậy.”
Đại Ninh nhăn mũi, nhẹ nhàng nói: “Đau.”
Lệ Hỗ đành phải buông cô ra, xem có thật sự làm đau cổ cô hay không: “Để tôi xem thử.”
Trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô gái hằn lên một vết đỏ mờ mờ. Lệ Hỗ cau mày, mỏng manh dễ vỡ như vậy, nếu là Chương Hữu Anh, có ôm đến tám trăm cái cũng không sao.
“Tôi xin lỗi cậu, có được không?”
Đại Ninh lắc đầu, không định tha thứ cho cậu ta.
Lệ Hỗ thở dài, biết cô ăn mềm không ăn cứng, tính tình còn đặc biệt nóng nảy hay cáu gắt, nên phải lấy lòng bằng mọi cách mới được. Cậu ta cúi người ngồi xổm xuống buộc lại từng cái dây giày đang lỏng lẻo cho cô, sau đó lại mở chiếc balo ra nói: “Cậu muốn ăn không?”
Thanh Đoàn nhìn qua, được lắm nha, Lệ Hỗ đã chuẩn bị sẵn một túi đồ ăn vặt.
Đại Ninh cầm một bịch đậu nhào đường lên nói: “Tôi còn tức giận đó.”
Lệ Hỗ cười bất lực: “Biết rồi mà.”
Cậu ta đi theo cô đến cổng trường, nhắc đến sự kiện: “Vào giữa tháng sau, thành phố Phượng Minh sẽ tổ chức hội thao văn nghệ, trường trung học số ba, số sáu, số chín và các trường đại học khác đều phải có tiết mục biểu diễn. Trường chúng ta sẽ chuyển thể truyện cổ tích “Người đẹp ngủ trong rừng”, bạn học diễn vai nữ nhân vật chính bị ốm, cậu có muốn diễn thử không?”
Đại Ninh bắt đầu cảm thấy hứng thú, cô đã nhận được tình báo về Kỷ Điềm, cả Kỷ Điềm và Trần Liên Tinh đều muốn tham gia vào sự kiện trong tháng tới.
Sau khi tính toán kỹ càng, thì đã đến lúc để cô tặng cho Kỷ Điềm một bất ngờ rồi.
“Tôi diễn thử có được không?”
“Được thôi, cứ diễn đi.” Lệ Hỗ không để tâm lắm, thái độ rất tùy tiện. Theo suy nghĩ của cậu ta, ,buổi biểu diễn mà người khác tha thiết muốn được đến xem, chẳng qua cũng chỉ là một trò tiêu khiển để cho Đại Ninh giải sầu mà thôi.
Cậu ta là người phụ trách lễ hội này, nên có thể quang minh chính đại lấy quyền công dùng vào mục đích riêng của mình.
“Vậy giờ tôi phải diễn cái gì?”
“Công chúa ngủ trong rừng, cậu có muốn thử không?”
Đại Ninh lắc đầu, hai mắt cong cong: “Lệ Hỗ, tôi muốn đóng vai phản diện cơ, tôi có được đánh công chúa ngủ trong rừng không?”
“...” Kỳ quái, mẹ nó thế thì còn ai dám diễn vai người đẹp ngủ trong rừng nữa.
Lệ Hỗ suy nghĩ một lát, sau đó khẽ cười nói: “Mỗi ngày sau khi tan học, phải đến phòng tập vũ đạo luyện tập một giờ, cậu muốn làm gì tôi sẽ nghĩ cách cho cậu.”
Đại Ninh nói với Thanh Đoàn: “Nhìn xem, trên thế giới này, ngoại trừ vận khí tử, thì tất cả đàn ông còn lại rất biết thức thời.”
Thanh Đoàn cạn lời, chợt nhớ đến tên simp chúa Lam Lăng Vân rất lâu trước đây.
Không biết sau khi Đại Ninh “chết”, đứa nhỏ ngốc này khóc lâu như nào.
Khi tháng sáu đã đến, Phượng minh càng ngày càng nóng.
Trần Liên Tinh dưỡng thương cả tuần, nên vai diễn trên sân khấu kịch của cô ta bị trì trệ, suýt chút nữa thì bị đổi người, may mà Kỷ Điềm đã đến xin thay cho cô ta, nhờ vậy Trần Liên Tinh mới có thể tiếp tục ở lại.
Mấy ngày nay tâm trạng của Trần Liên Tinh rất phức tạp, trong lòng vẫn có chút ủy khuất khó mà hiểu được, Trần Cảnh chưa bao giờ mặc kệ cô ta lâu như vậy, cảm giác bị bỏ rơi này, khiến trong lòng Trần Liên Tinh cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi vết thương lành lại, hiếm có được dịp cô ta nhớ đến thăm mẹ Trần một lần. Trần Liên Tinh đi đến bệnh viện, đeo khẩu trang lên rồi vào thăm mẹ.
Mẹ Trần nhìn thấy cô ta, khuôn mặt gầy gò xanh xao lộ ra vẻ vui mừng: “Liên Tinh, nhanh lại đây, gần đây không bận học tập hay sao?”
Trần Liên Tinh gật đầu: “Mẹ, mẹ sao rồi, mấy bữa trước con nghe Trần Cảnh nói mẹ bị cảm, bây giờ mẹ đã thấy khá hơn chưa?”
“Mẹ không sao, Trần Cảnh chăm sóc mẹ rất tốt.”
Nhắc đến Trần Cảnh, Trần Liên Tinh tức giận: “Gần đây con phải diễn tập suốt, không may ngã bị thương, nhưng cuối cùng Trần Cảnh lại không đến thăm con một lần. Mẹ, mẹ nghĩ xem có phải do cha đã đi tù lâu quá, nên tình cảm của Trần Cảnh dần phai nhạt, không muốn chăm sóc chúng ta nữa.”
Câu này đụng đến điều mẹ Trần sợ nhất, tình huống bây giờ của bà chỉ cần sơ sẩy một chút thì tính mạng của bà sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức, người duy nhất có thể cứu bà chính chính là đứa con nuôi này.
“Sao con lại nói như vậy, không phải Trần Cảnh vẫn đối xử tốt với con sao?”
“Con luôn cảm thấy, anh ta không còn quan tâm đến con nhiều như trước nữa.”
“Cậu ta không cho con tiền sinh hoạt?”
“Không phải chuyện này, mà là anh ta không quan tâm đến con như trước nữa.” Trần Liên Tinh khó chịu nói: “Anh ta bây giờ càng ngày hiểu biết rộng rãi, không biết rồi một ngày sẽ mặc kệ chúng ta?”
Mặc dù mấy năm nay Trần Liên Tinh vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ khiếm khuyết của Trần Cảnh, cảm thấy bên cạnh anh rất mất mặt, nhưng nếu Trần Cảnh không quan tâm đến cô ta, thì thật sự Trần Liên Tinh không biết phải sống như thế nào.
Cuộc trò chuyện này, cũng khơi dậy nỗi bất an trong lòng mẹ Trần. Khi mẹ Trần còn trẻ, bà ta là một người phụ nữ rất đa nghi, Trần Liên Tinh không nói những lời này còn tốt, nay vừa nói đến, mẹ Trần liền nghĩ đến tủy xương của mình.
Cũng lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa tìm được tủy xương phù hợp, lẽ nào Trần Cảnh định bỏ mặc để bà ta chết hay sao? Cảm giác khủng hoảng này ập đến khiến hai tay mẹ Trần siết chặt tấm ga trải giường: “Trần Cảnh năm nay đã 25 tuổi, bình thường đàn ông tuổi này đều sẽ tính toàn tìm đối tượng kết hôn, nếu cậu ta có gia đình, nói không chừng sẽ thực sự mặc kệ chúng ta.”
Hai mẹ con đều dựa vào Trần Cảnh để sống đến bây giờ, sâu trong lòng bọn họ vẫn luôn xem thường anh, nhưng bao nhiêu năm qua, ý nghĩ ỷ lại vào anh đã ăn sâu vào tận xương tủy.
“Liên Tinh, không thể để chuyện này xảy ra. Con phải tạo một mối quan hệ tốt với Trần Cảnh.” Mẹ Trần lo lắng nói: “Thái độ của con với cậu ta trước đây quá tệ, từ hôm nay trở đi, con phải đối xử với cậu ta như anh trai của mình! "
Trần Liên Tinh cau mày vẻ mặt bực bội, nhưng vẫn gật đầu miễn cưỡng.
Mẹ Trần càng nghĩ càng cảm thấy bất an, bà ta không muốn chết! Trần Cảnh không quan tâm đến con gái bà ta nữa, thì con gái bà ta chỉ cần khỏe mạnh thì chắc chắn sẽ có cách để sống sót, nhưng nếu Trần Cảnh mặc kệ bản thân bà ta, thì bà ta chắc chắn sẽ phải chết trên giường bệnh.
“Liên Tinh, mẹ nghĩ kỹ rồi, làm như vậy không ổn lắm. Dù coi cậu ta như anh em ruột thịt, thì sau này cậu ta lấy vợ, lòng cũng khó mà đặt ở hai nơi. Thôi thì nhân lúc cha con còn sống, mẹ có ý này…” Bà ta tính nói với Trần Kế Duệ về chuyện cho Trần Liên Tinh kết hôn với Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh kinh hãi, tức giận nói: “Hoang đường! Cha mà bắt con gả cho một tên nói lắp như vậy, con không cưới đâu!”
Trần Cảnh đáng sợ như thế, lại lạnh lùng, chẳng thú vị gì, giọng nói kinh khủng khó nghe muốn chết, lại còn có tật trong người, làm sao cô ta có thể chấp nhận một người như vậy chứ.
Mẹ Trần cố gắng khuyên răn, nhưng Trần Liên Tinh vẫn không đồng ý.
“Bây giờ con đang quen biết với một thiên kim tiểu thư, có cô ta ở đây giúp đỡ, nói không chừng con sẽ được gả vào một gia đình giàu có. Thế nên con sẽ không ở bên cái tên nói lắp kia đâu, con chắc chắn con có thể gả được cho người có tiền. Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ cố gắng hết sức tạo dựng mối quan hệ tốt với Trần Cảnh, nhưng nếu muốn con kết hôn với anh, chuyện này không thể nào!”
Hai mẹ con bất đồng quan điểm, mẹ Trần còn không rõ con gái mình là loại tư sắc* gì sao? Trần Liên Tinh cơ bản không có cửa bước chân vào giới hào môn!
*Tư sắc: vẻ ngoài đẹp đẽ, ưa nhìn
Nhưng mắt nhìn của Trần Liên Tinh vốn cao chọc trời, cô ta cảm thấy mẹ Trần bắt mình phải lấy lòng Trần Cảnh, đã rất nhục nhã rồi, huống chi là gả cho anh?
Trần Liên Tinh nghĩ, mặc dù Trần Cảnh không còn đối xử tốt với cô ta như trước nữa, nhưng vẫn cho cô ta tiền để tiêu, chỉ cần cô ta có thái độ tốt hơn, thì chắc chắn Trần Cảnh sẽ ngay lập tức lại đối xử với cô ta tốt gấp mười lần, chẳng cần phải lấy bản thân mình ra để lấy lòng như vậy.
Với ý nghĩ này, Trần Liên Tinh quyết định quay trở lại “hẻm tối số 18” một chuyến.
Đã lâu lắm rồi cô ta không trở về nơi này, đi trên con đường trong hẻm tối, trong lòng Trần Liên Hưng dấy lên cảm giác chán ghét, dù sao cũng từng sống ở đây một thời gian dài, nên có không ít người nhận ra cô ta, kinh ngạc nhỏ giọng bàn tán. Danh tiếng Trần Cảnh còn đó, chẳng ai dám đến trêu chọc cô ta cả.
Trần Liên Tinh về đến nhà, cô ta lấy chìa khóa ra mở cửa, có lẽ lúc này Trần Cảnh không có ở nhà, nhưng tối nay trở về thấy cô ta, chắc chắn anh sẽ rất vui mừng cho mà xem.
Không ngờ khi đẩy cửa ra, sân vườn trống không thì không nói, đằng này khi Trần Liên Tinh bước vào trong nhà, phát hiện trên bàn đọng lại một lớp tro bụi! Cô ta không ngốc, tất nhiên biết nhà không có ai ở mới có thể như vậy.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra, mọi chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, vội vàng gọi điện cho Lý Minh.
Lý Minh không ưa cô ta gì cho cam, biết cô ta là con của cha nuôi anh Cảnh, nên nếu không trả lời thì không tốt cho lắm, anh ta nói với giọng vui sướng khi thấy người ta gặp họa: “Cô không biết sao, anh Cảnh đã chuyển đi từ lâu rồi.”
Trần Liên Tinh như bị sét đánh ngang tai!
Chuyển đi rồi? Trần Cảnh thực sự đã rời khỏi hẻm tối, sao ngay cả cô ta và mẹ cô ta đều không biết, chuyện này xảy ra khi nào? Chẳng lẽ đúng như suy đoán của cô ta, Trần Cảnh có ý định bỏ rơi bọn họ?
Làm sao Trần Liên Tinh có thể chấp nhận được chuyện này, vì vậy cô ta phải đi tìm Trần Cảnh ngay lập tức. Cô ta đi theo địa chỉ Lý Minh cho tìm đến nơi.
Đại Ninh đang ngủ trong phòng ngủ, hôm nay là ngày nghỉ, sau khi tắm rửa xong xuôi cô tranh thủ đắp mặt nạ, được một lúc thì lăn ra ngủ mất.
Thanh Đoàn nói: “Đại Ninh tỉnh dậy đi, bên ngoài có người gõ cửa.”
Hầu hết thời gian làm việc của Trần Cảnh vào ban đêm, ban ngày rất ít khi về, Đại Ninh cảm thấy tò mò đôi chút, ai lại đến thăm vào lúc này?
Chẳng nhẽ là đám người Kill Matt? Không thể nào. Đại Ninh dụi mắt, đi ra bên ngoài.
Thanh Đoàn đi đầu nhận ra được người đang đứng bên ngoài: “Đó là Trần Liên Tinh!”
Thanh Đoàn cắn tay, thật kích thích, hai cô em gái gặp mặt đối đầu giành lại anh trai của mình, chuyện Trần Cảnh kim ốc tàng kiều bị bại lộ, đúng là địa ngục Tu La* mà!
*Ý ở đây là sắp diễn ra một khung cảnh tàn bạo, máu me, ghê rợn.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây Chi Chi cũng lười như cá muối, chắc do bị Đại Ninh đồng hóa rồi. Cứ đến lúc phải viết bản thảo, tôi lại cảm thấy không khí xung quanh thật tốt đẹp, chỉ có việc viết bản thảo là không tốt.
Hỡi ơi, những ngày còn bản thảo như một giấc mơ, tỉnh dậy rồi vẫn thấy xúc động hồi lâu.
Nếu Triệu Dữ xuất hiện, mà thấy được cảnh Đại Ninh thân cận với Trần Cảnh, đây mới thực sự là địa ngục Tu La đó.
Cô tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đưa nó cho thầy giáo.”
Đại Ninh tùy tiện nhìn lướt một cái, thì ra là ghi chép giải thích nguồn gốc chứng ngủ rũ của cô.
Các enzym trong cơ thể cô bị thiếu hụt, nhưng không phải giờ nào cô cũng ngủ gật trong lớp. Trần Cảnh thừa biết chuyện này, nhưng anh cũng không trách mắng cô, Có lẽ do anh thấy cô ghét việc học tập này, nên không ép buộc cô phải học, trái lại anh còn che đậy giúp cô, anh là một người anh trai cực kỳ yêu chiều em gái của mình. Nếu đổi lại là người nhà cô, không chừng đã sớm đánh cho con nhóc vô lại này một trận nhớ đời rồi.
Đại Ninh vui mừng khôn xiết, muốn nhào đến ôm chầm lấy anh, nhưng hiện tại cô cần phải chú ý hành động đúng mực, nên chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng cùng thân thiết, Trần Cảnh bật cười, khẽ vỗ lên đầu của cô: “Đi thôi.”
Cô đến trường đi học, Trần Cảnh ngồi bên ngoài học thêm một lúc, thật lâu sau, anh mới lấy điện thoại di động ra: “Lý Minh, bắt tay vào việc thôi.”
Ở đầu bên kia, Lý Minh sớm nhận được tin tức, nên ngay lập tức đáp ứng: “Được rồi!”
Trong vòng chưa tới mười phút, một đống côn đồ tụ tập ở bên ngoài cổng trường.
Ánh mắt Trần Cảnh lạnh lùng, anh gật đầu với bọn họ. Đám Kill Matt nói: “Anh Cảnh, anh yên tâm đi, bọn em biết phải làm gì đúng mực, mấy ngày nay bọn em vẫn luôn chú ý tới việc này mà.”
Trần Cảnh xoay nắp cái cốc, nhìn bọn họ đi xa, lang thang quanh quẩn xung quanh trường học.
Vài ngày sau, chấn thương của Tống Hiểu Khiết và đám nữ sinh kia cuối cùng đã khôi phục, nên hôm nay mới tiếp tục đến trường đi học. Mấy năm nay bọn họ đi theo Chương Hữu Anh, cáo mượn oai hùm, mượn danh nghĩa Chương Hữu Anh để bắt nạt không ít nữ sinh, thậm chí còn buộc hai người trong số họ phải bỏ học vì bị đám bọn họ bạo lực học đường.
Đây là lần đầu tiên, đám nữ sinh các cô bị một người đàn ông lạ mặt đánh đến mức phải nhập viện, đến hôm nay mới có thể đi học trở lại. Đám người Tống Hiểu Khiết sao có thể can tâm được chứ, anh em Đại Ninh không chỉ xóa ảnh và video trên điện thoại di động, mà còn đánh các cô thương nặng như vậy.
Vài người đã âm thầm xả giận, định đến trường làm ầm ĩ chuyện này lên, khiến Kỷ Đại Ninh bị đuổi khỏi trường học.
Bọn họ nghĩ rằng, một khi không có bằng chứng trên điện thoại để chứng minh bọn họ đã làm bắt nạt những nữ sinh đó, thì những nữ sinh đó cũng không dám đứng lên nói rằng họ đã phải trải qua chuyện nhục nhã như vậy.
Thứ hai, nhà họ Trần chẳng qua cũng chỉ là một gia đình bình thường, cho dù người đàn ông kia có giỏi đánh đấm đến đâu, thì cũng không chuyện anh không sợ dư luận bàn tán? Nếu để phóng viên biết được một người đàn ông trưởng thành như anh lại đi đánh đập bạo hành mấy nữ sinh mới chỉ đang vị thành niên, thì việc bạo lực mạng cũng đủ cho anh và Trần Đại Đại kêu la một trận rồi.
Đổi trắng thay đen, lợi dụng lòng người và dắt mũi dư luận, bọn họ làm rất thành thạo, hôm nay nhất định phải làm cho anh em nhà họ Trần không thể ở lại thành phố Phượng Minh!
Nhưng đám nữ sinh Tống Hiểu Khiết còn chưa kịp đi đến trường học, thì đã bị người nào đó che miệng kéo vào bên trong một con hẻm nhỏ.
Các cô kêu gào vùng vẫy, nhìn thấy hơn chục người đàn ông có vẻ ngoài lưu manh, bộ dáng cao lớn và oai nghiêm trước mặt, thì sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Người đàn ông có mái tóc xanh cười ha hả, vỗ một cái lên mặt Tống Hiểu Khiết: “Lá gan bé tí thế này, mà còn dám gây sự với em gái bọn tao à?”
“Em…em gái các anh là ai?”
Tóc xanh xoay xoay thanh côn trong tay, cười một cách thô lỗ: “Mày nên hỏi, bọn tao định làm gì mày mới phải.”
Hai cô gái nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của bọn họ thì sợ đến khóc thét.
Tóc xanh gõ tường mấy cái: “Đừng sợ, các anh em ở đây chỉ định chụp cho mấy em vài tấm hình, rồi đăng lên mạng làm trò cười cho thiên hạ thôi mà.”
Lần này Tống Hiểu Khiết thực sự sợ hãi, cô ta mặc kệ tất cả bỏ chạy trước, nhưng lại bị anh trai tóc tím của Đại Ninh kéo lại, anh đưa lưỡi liếm răng: “Nếu còn dám chạy, tao sẽ đánh mày liệt nửa người!”
Tống Hiểu Khiết gào khóc: “Tôi xin lỗi, tôi đã sai rồi, sau này tôi không dám nữa. Tôi không cố ý làm những chuyện đó với các cô ấy đâu.”
“Đúng là một em gái thông minh, biết hẳn bọn anh đến đây để làm gì.”
Đây đều là những lời mà đám người Tống Hiểu Khiết dùng để đe dọa những cô gái tội nghiệp đó, để rồi giờ đây bọn họ mới thực sự hiểu được cảm giác của người bị hại.
Một nữ sinh sợ bị xâm hại đến mức đái cả ra quần.
Tóc xanh lắc đầu: “Thật là thú vị, lúc hại người thì chúng mày vui vui vẻ vẻ, giờ bị trở thành cừu đợi giết thịt, sao chẳng thấy xíu gan dạ nào vậy.”
“Tự mình thôi học, giống như mấy cô bé bị chúng mày buộc phải rời đi trước kia ấy. Chúng mày cút càng xa càng tốt, cả đời hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, hàng ngày phải nhớ ăn năn hối lỗi trong sợ hãi, nếu không, sớm muộn gì cũng có ngày, chúng mày sẽ được gặp lại bọn tao trên đường về nhà vào đêm nào đó.”
Đám người Tống Tiểu Khiết mơ mơ hồ hồ được thả đi, bọn họ sợ đến mức chạy thục mạng, bây giờ đến cả trường học bọn họ cũng không dám đến, làm sao dám nghĩ đến chuyện báo thù Đại Ninh nữa, chỉ cần nhớ đến câu “Sẽ được gặp lại bọn tao trên đường về nhà vào đêm nào đó” thôi, đã khiến đám nữ sinh bọn họ hận không thể trốn ở nhà cả đời.
Con người chính là thế đấy, người càng xấu xa, thì lại càng thích bắt nạt những kẻ yếu thế. Khi nhóm bọn họ bắt nạt những nữ sinh khác, thì cảm thấy thế giới này chẳng có gì phải sợ cả, nhưng rồi sẽ có một ngày nào đó, khi các cô trưởng thành, nhớ đến những chuyện mình gây ra lúc tuổi trẻ, cảm thấy tội lỗi đôi chút, nhưng sẽ chẳng bao giờ các cô có thể bù đắp được những thương tổn mà các cô đã gây ra trong cuộc sống.
Chỉ cảm thấy áy náy một chút, nói một câu dù sao những lỗi lầm của tuổi trẻ và sự dại dột lúc bấy giờ cũng qua rồi, vậy chẳng lẽ những cô gái là nạn nhân không phải người vô tội hay sao?
Trần Cảnh muốn cả đời này mấy người bọn họ phải sống trong sợ hãi, không dám đi thêm một bước sai lầm nào nữa.
Tóc xanh lau thanh côn thép ghét bỏ nói: “Có cần phải sợ như vậy không? Cho dù tao có tìm phụ nữ, thì cũng không tìm mấy loại ác độc thế này đâu.”
Tuổi còn nhỏ, mà đã biết hãm hại bạn học yếu hơn, tuy rằng đám người tóc xanh là một lũ lưu manh côn đồ, nhưng đều là những người có nguyên tắc và nghĩa khí, hơn nữa bọn họ còn khinh thường loại người như đám nữ sinh Tống Hiểu Khiết này.
Chưa đầy hai ngày, có một tin đồn được lan truyền rộng rãi ở trường trung học cơ sở số 9 Phượng Minh, rằng có đến mấy nữ sinh bỏ học cùng một lúc.
Có rất nhiều người đang thảo luận suy đoán về nguyên do của chuyện này, bao gồm cả lớp tám mà Đại Ninh chuyển đến, có vài bản đồn thổi khác nhau được truyền ra.
Thanh Đoàn vui vẻ nói: “Đại Ninh, chuyện này chắc chắn là do Trần Cảnh làm.”
“Cậu vui vẻ như vậy làm gì?”
Thanh Đoàn chớp mắt một cái chết lặng, đúng vậy, sao nó phải vui mừng nhỉ. Thanh Đoàn hoang mang, Đại Ninh nhìn Tiểu Thanh Đoàn đang chìm trong biển suy nghĩ, nó cứ ngốc như vậy, lại còn có một trái tim ấm áp của Đức Thánh Cha nữa chứ, bảo sao nó đã xuyên qua bao nhiêu thế giới rồi, mà vẫn chưa bao giờ đủ ăn.
Trường học bỏ đi được mấy khối u ác tính, nói chung cũng là chuyện tốt, nhưng không biết Chương Hữu Anh mất đi hơn số “thủ hạ” của mình như vậy, liệu cô ấy còn tiếp tục giữ được cái danh đại tỷ trùm trường của mình hay không.
Suốt hai ngày nay, thầy giáo đã đọc được tờ giấy ghi chép kia, nên không quản Đại Ninh nữa, để cô thích làm gì thì làm.
Trước khi tan học, Lệ Hỗ lại đeo một chiếc balo đi đến lớp tám, ngón tay móc móc gọi cô: “Con lười nhỏ, lại đây.”
Cô cả ghét bỏ đi lướt qua người cậu ta, Lệ Hỗ không nhịn được mà bật cười, kéo lấy cổ áo cô.
Cô gái bị cậu ta ôm vào lòng, hai mắt trợn tròn, cố giơ chân đạp một cái thật mạnh lên trên giày Lệ Hỗ. Cậu ta đau đến mức cả mặt cứng đờ, nhưng vẫn vuốt tóc cô một cái.
“Đã cho cậu ăn không rồi, cậu lại còn nhẫn tâm như vậy.”
Đại Ninh nhăn mũi, nhẹ nhàng nói: “Đau.”
Lệ Hỗ đành phải buông cô ra, xem có thật sự làm đau cổ cô hay không: “Để tôi xem thử.”
Trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô gái hằn lên một vết đỏ mờ mờ. Lệ Hỗ cau mày, mỏng manh dễ vỡ như vậy, nếu là Chương Hữu Anh, có ôm đến tám trăm cái cũng không sao.
“Tôi xin lỗi cậu, có được không?”
Đại Ninh lắc đầu, không định tha thứ cho cậu ta.
Lệ Hỗ thở dài, biết cô ăn mềm không ăn cứng, tính tình còn đặc biệt nóng nảy hay cáu gắt, nên phải lấy lòng bằng mọi cách mới được. Cậu ta cúi người ngồi xổm xuống buộc lại từng cái dây giày đang lỏng lẻo cho cô, sau đó lại mở chiếc balo ra nói: “Cậu muốn ăn không?”
Thanh Đoàn nhìn qua, được lắm nha, Lệ Hỗ đã chuẩn bị sẵn một túi đồ ăn vặt.
Đại Ninh cầm một bịch đậu nhào đường lên nói: “Tôi còn tức giận đó.”
Lệ Hỗ cười bất lực: “Biết rồi mà.”
Cậu ta đi theo cô đến cổng trường, nhắc đến sự kiện: “Vào giữa tháng sau, thành phố Phượng Minh sẽ tổ chức hội thao văn nghệ, trường trung học số ba, số sáu, số chín và các trường đại học khác đều phải có tiết mục biểu diễn. Trường chúng ta sẽ chuyển thể truyện cổ tích “Người đẹp ngủ trong rừng”, bạn học diễn vai nữ nhân vật chính bị ốm, cậu có muốn diễn thử không?”
Đại Ninh bắt đầu cảm thấy hứng thú, cô đã nhận được tình báo về Kỷ Điềm, cả Kỷ Điềm và Trần Liên Tinh đều muốn tham gia vào sự kiện trong tháng tới.
Sau khi tính toán kỹ càng, thì đã đến lúc để cô tặng cho Kỷ Điềm một bất ngờ rồi.
“Tôi diễn thử có được không?”
“Được thôi, cứ diễn đi.” Lệ Hỗ không để tâm lắm, thái độ rất tùy tiện. Theo suy nghĩ của cậu ta, ,buổi biểu diễn mà người khác tha thiết muốn được đến xem, chẳng qua cũng chỉ là một trò tiêu khiển để cho Đại Ninh giải sầu mà thôi.
Cậu ta là người phụ trách lễ hội này, nên có thể quang minh chính đại lấy quyền công dùng vào mục đích riêng của mình.
“Vậy giờ tôi phải diễn cái gì?”
“Công chúa ngủ trong rừng, cậu có muốn thử không?”
Đại Ninh lắc đầu, hai mắt cong cong: “Lệ Hỗ, tôi muốn đóng vai phản diện cơ, tôi có được đánh công chúa ngủ trong rừng không?”
“...” Kỳ quái, mẹ nó thế thì còn ai dám diễn vai người đẹp ngủ trong rừng nữa.
Lệ Hỗ suy nghĩ một lát, sau đó khẽ cười nói: “Mỗi ngày sau khi tan học, phải đến phòng tập vũ đạo luyện tập một giờ, cậu muốn làm gì tôi sẽ nghĩ cách cho cậu.”
Đại Ninh nói với Thanh Đoàn: “Nhìn xem, trên thế giới này, ngoại trừ vận khí tử, thì tất cả đàn ông còn lại rất biết thức thời.”
Thanh Đoàn cạn lời, chợt nhớ đến tên simp chúa Lam Lăng Vân rất lâu trước đây.
Không biết sau khi Đại Ninh “chết”, đứa nhỏ ngốc này khóc lâu như nào.
Khi tháng sáu đã đến, Phượng minh càng ngày càng nóng.
Trần Liên Tinh dưỡng thương cả tuần, nên vai diễn trên sân khấu kịch của cô ta bị trì trệ, suýt chút nữa thì bị đổi người, may mà Kỷ Điềm đã đến xin thay cho cô ta, nhờ vậy Trần Liên Tinh mới có thể tiếp tục ở lại.
Mấy ngày nay tâm trạng của Trần Liên Tinh rất phức tạp, trong lòng vẫn có chút ủy khuất khó mà hiểu được, Trần Cảnh chưa bao giờ mặc kệ cô ta lâu như vậy, cảm giác bị bỏ rơi này, khiến trong lòng Trần Liên Tinh cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi vết thương lành lại, hiếm có được dịp cô ta nhớ đến thăm mẹ Trần một lần. Trần Liên Tinh đi đến bệnh viện, đeo khẩu trang lên rồi vào thăm mẹ.
Mẹ Trần nhìn thấy cô ta, khuôn mặt gầy gò xanh xao lộ ra vẻ vui mừng: “Liên Tinh, nhanh lại đây, gần đây không bận học tập hay sao?”
Trần Liên Tinh gật đầu: “Mẹ, mẹ sao rồi, mấy bữa trước con nghe Trần Cảnh nói mẹ bị cảm, bây giờ mẹ đã thấy khá hơn chưa?”
“Mẹ không sao, Trần Cảnh chăm sóc mẹ rất tốt.”
Nhắc đến Trần Cảnh, Trần Liên Tinh tức giận: “Gần đây con phải diễn tập suốt, không may ngã bị thương, nhưng cuối cùng Trần Cảnh lại không đến thăm con một lần. Mẹ, mẹ nghĩ xem có phải do cha đã đi tù lâu quá, nên tình cảm của Trần Cảnh dần phai nhạt, không muốn chăm sóc chúng ta nữa.”
Câu này đụng đến điều mẹ Trần sợ nhất, tình huống bây giờ của bà chỉ cần sơ sẩy một chút thì tính mạng của bà sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức, người duy nhất có thể cứu bà chính chính là đứa con nuôi này.
“Sao con lại nói như vậy, không phải Trần Cảnh vẫn đối xử tốt với con sao?”
“Con luôn cảm thấy, anh ta không còn quan tâm đến con nhiều như trước nữa.”
“Cậu ta không cho con tiền sinh hoạt?”
“Không phải chuyện này, mà là anh ta không quan tâm đến con như trước nữa.” Trần Liên Tinh khó chịu nói: “Anh ta bây giờ càng ngày hiểu biết rộng rãi, không biết rồi một ngày sẽ mặc kệ chúng ta?”
Mặc dù mấy năm nay Trần Liên Tinh vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ khiếm khuyết của Trần Cảnh, cảm thấy bên cạnh anh rất mất mặt, nhưng nếu Trần Cảnh không quan tâm đến cô ta, thì thật sự Trần Liên Tinh không biết phải sống như thế nào.
Cuộc trò chuyện này, cũng khơi dậy nỗi bất an trong lòng mẹ Trần. Khi mẹ Trần còn trẻ, bà ta là một người phụ nữ rất đa nghi, Trần Liên Tinh không nói những lời này còn tốt, nay vừa nói đến, mẹ Trần liền nghĩ đến tủy xương của mình.
Cũng lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa tìm được tủy xương phù hợp, lẽ nào Trần Cảnh định bỏ mặc để bà ta chết hay sao? Cảm giác khủng hoảng này ập đến khiến hai tay mẹ Trần siết chặt tấm ga trải giường: “Trần Cảnh năm nay đã 25 tuổi, bình thường đàn ông tuổi này đều sẽ tính toàn tìm đối tượng kết hôn, nếu cậu ta có gia đình, nói không chừng sẽ thực sự mặc kệ chúng ta.”
Hai mẹ con đều dựa vào Trần Cảnh để sống đến bây giờ, sâu trong lòng bọn họ vẫn luôn xem thường anh, nhưng bao nhiêu năm qua, ý nghĩ ỷ lại vào anh đã ăn sâu vào tận xương tủy.
“Liên Tinh, không thể để chuyện này xảy ra. Con phải tạo một mối quan hệ tốt với Trần Cảnh.” Mẹ Trần lo lắng nói: “Thái độ của con với cậu ta trước đây quá tệ, từ hôm nay trở đi, con phải đối xử với cậu ta như anh trai của mình! "
Trần Liên Tinh cau mày vẻ mặt bực bội, nhưng vẫn gật đầu miễn cưỡng.
Mẹ Trần càng nghĩ càng cảm thấy bất an, bà ta không muốn chết! Trần Cảnh không quan tâm đến con gái bà ta nữa, thì con gái bà ta chỉ cần khỏe mạnh thì chắc chắn sẽ có cách để sống sót, nhưng nếu Trần Cảnh mặc kệ bản thân bà ta, thì bà ta chắc chắn sẽ phải chết trên giường bệnh.
“Liên Tinh, mẹ nghĩ kỹ rồi, làm như vậy không ổn lắm. Dù coi cậu ta như anh em ruột thịt, thì sau này cậu ta lấy vợ, lòng cũng khó mà đặt ở hai nơi. Thôi thì nhân lúc cha con còn sống, mẹ có ý này…” Bà ta tính nói với Trần Kế Duệ về chuyện cho Trần Liên Tinh kết hôn với Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh kinh hãi, tức giận nói: “Hoang đường! Cha mà bắt con gả cho một tên nói lắp như vậy, con không cưới đâu!”
Trần Cảnh đáng sợ như thế, lại lạnh lùng, chẳng thú vị gì, giọng nói kinh khủng khó nghe muốn chết, lại còn có tật trong người, làm sao cô ta có thể chấp nhận một người như vậy chứ.
Mẹ Trần cố gắng khuyên răn, nhưng Trần Liên Tinh vẫn không đồng ý.
“Bây giờ con đang quen biết với một thiên kim tiểu thư, có cô ta ở đây giúp đỡ, nói không chừng con sẽ được gả vào một gia đình giàu có. Thế nên con sẽ không ở bên cái tên nói lắp kia đâu, con chắc chắn con có thể gả được cho người có tiền. Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ cố gắng hết sức tạo dựng mối quan hệ tốt với Trần Cảnh, nhưng nếu muốn con kết hôn với anh, chuyện này không thể nào!”
Hai mẹ con bất đồng quan điểm, mẹ Trần còn không rõ con gái mình là loại tư sắc* gì sao? Trần Liên Tinh cơ bản không có cửa bước chân vào giới hào môn!
*Tư sắc: vẻ ngoài đẹp đẽ, ưa nhìn
Nhưng mắt nhìn của Trần Liên Tinh vốn cao chọc trời, cô ta cảm thấy mẹ Trần bắt mình phải lấy lòng Trần Cảnh, đã rất nhục nhã rồi, huống chi là gả cho anh?
Trần Liên Tinh nghĩ, mặc dù Trần Cảnh không còn đối xử tốt với cô ta như trước nữa, nhưng vẫn cho cô ta tiền để tiêu, chỉ cần cô ta có thái độ tốt hơn, thì chắc chắn Trần Cảnh sẽ ngay lập tức lại đối xử với cô ta tốt gấp mười lần, chẳng cần phải lấy bản thân mình ra để lấy lòng như vậy.
Với ý nghĩ này, Trần Liên Tinh quyết định quay trở lại “hẻm tối số 18” một chuyến.
Đã lâu lắm rồi cô ta không trở về nơi này, đi trên con đường trong hẻm tối, trong lòng Trần Liên Hưng dấy lên cảm giác chán ghét, dù sao cũng từng sống ở đây một thời gian dài, nên có không ít người nhận ra cô ta, kinh ngạc nhỏ giọng bàn tán. Danh tiếng Trần Cảnh còn đó, chẳng ai dám đến trêu chọc cô ta cả.
Trần Liên Tinh về đến nhà, cô ta lấy chìa khóa ra mở cửa, có lẽ lúc này Trần Cảnh không có ở nhà, nhưng tối nay trở về thấy cô ta, chắc chắn anh sẽ rất vui mừng cho mà xem.
Không ngờ khi đẩy cửa ra, sân vườn trống không thì không nói, đằng này khi Trần Liên Tinh bước vào trong nhà, phát hiện trên bàn đọng lại một lớp tro bụi! Cô ta không ngốc, tất nhiên biết nhà không có ai ở mới có thể như vậy.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra, mọi chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, vội vàng gọi điện cho Lý Minh.
Lý Minh không ưa cô ta gì cho cam, biết cô ta là con của cha nuôi anh Cảnh, nên nếu không trả lời thì không tốt cho lắm, anh ta nói với giọng vui sướng khi thấy người ta gặp họa: “Cô không biết sao, anh Cảnh đã chuyển đi từ lâu rồi.”
Trần Liên Tinh như bị sét đánh ngang tai!
Chuyển đi rồi? Trần Cảnh thực sự đã rời khỏi hẻm tối, sao ngay cả cô ta và mẹ cô ta đều không biết, chuyện này xảy ra khi nào? Chẳng lẽ đúng như suy đoán của cô ta, Trần Cảnh có ý định bỏ rơi bọn họ?
Làm sao Trần Liên Tinh có thể chấp nhận được chuyện này, vì vậy cô ta phải đi tìm Trần Cảnh ngay lập tức. Cô ta đi theo địa chỉ Lý Minh cho tìm đến nơi.
Đại Ninh đang ngủ trong phòng ngủ, hôm nay là ngày nghỉ, sau khi tắm rửa xong xuôi cô tranh thủ đắp mặt nạ, được một lúc thì lăn ra ngủ mất.
Thanh Đoàn nói: “Đại Ninh tỉnh dậy đi, bên ngoài có người gõ cửa.”
Hầu hết thời gian làm việc của Trần Cảnh vào ban đêm, ban ngày rất ít khi về, Đại Ninh cảm thấy tò mò đôi chút, ai lại đến thăm vào lúc này?
Chẳng nhẽ là đám người Kill Matt? Không thể nào. Đại Ninh dụi mắt, đi ra bên ngoài.
Thanh Đoàn đi đầu nhận ra được người đang đứng bên ngoài: “Đó là Trần Liên Tinh!”
Thanh Đoàn cắn tay, thật kích thích, hai cô em gái gặp mặt đối đầu giành lại anh trai của mình, chuyện Trần Cảnh kim ốc tàng kiều bị bại lộ, đúng là địa ngục Tu La* mà!
*Ý ở đây là sắp diễn ra một khung cảnh tàn bạo, máu me, ghê rợn.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây Chi Chi cũng lười như cá muối, chắc do bị Đại Ninh đồng hóa rồi. Cứ đến lúc phải viết bản thảo, tôi lại cảm thấy không khí xung quanh thật tốt đẹp, chỉ có việc viết bản thảo là không tốt.
Hỡi ơi, những ngày còn bản thảo như một giấc mơ, tỉnh dậy rồi vẫn thấy xúc động hồi lâu.
Nếu Triệu Dữ xuất hiện, mà thấy được cảnh Đại Ninh thân cận với Trần Cảnh, đây mới thực sự là địa ngục Tu La đó.