Chiếc xe máy băng qua đường rồi lao vào con hẻm số mười tám tối tăm.
Những ngôi nhà ở nơi đây là những ngôi nhà đổ nát nhất trong thành phố Phụng Minh, tất cả loại người đều chen chúc ở nơi đây, trị an ở con hẻm số mười tám vô cùng hỗn loạn.
Bên trong hẻm, có rất nhiều tên du côn nhuộm đầu xanh đầu vàng.
Nghe thấy tiếng xe máy của Trần Cảnh, dòng người nhộn nhịp trên đường nhanh chóng nhường đường.
Nói ra cũng rất buồn cười, người của cả cái con hẻm này đều không được bình thường, nếu không phải đi gây rối suốt ngày thì sẽ đi tụ tập đánh nhau. Người duy nhất có công việc đàng hoàng, chăm chỉ làm việc chính là Trần Cảnh, nhưng anh lại chính là người cả cái hẻm này không ai dám động vào.
Võ công của Trần Cảnh vừa giỏi vừa lạ, bình thường anh không nói gì, nhưng nếu có ai động anh thật thì có thể nằm viện cả đời mất.
Nếu như không phải Trần Cảnh đã nói rõ là không ra ngoài lăn lộn thì có lẽ bọn họ đã nhanh chóng nhận anh là đại ca.
Bản thân Trần Cảnh không để tâm đến mấy chuyện này, nhưng trước khi Trần Kế Duệ đi vào tù, ông ta đã dặn dò kỹ càng rằng con nuôi không thể bước chân vào bước đường của ông ta.
Trần Kế Duệ không cho phép thì Trần Cảnh sẽ không làm.
Người con trai nhuộm tóc vàng vỗ vai đồng bọn: “Trần Cảnh chở người về kìa!”
“Thật hay giả vậy? Bình thường anh không nói gì, anh chở ai về vậy chứ?”
“Tao nghe nói anh có em gái đó, không lẽ chở em gái anh về?”
“Không thể nào, ai cũng biết em gái anh đang học đại học, từ trước đến giờ chưa trở về con hẻm tối tăm này bao giờ, người ta là em gái đại học đó, người ta xem thường nơi như này.”
…
Người khác nói gì thì mặc họ, bọn họ chạy qua vũng nước, đến nhà rồi.
Trần móc chìa khóa ra mở cửa, quay đầu lại thì liền nhìn thấy cô gái trẻ không biết làm thế nào để cởi nón bảo hiểm ra, cô hoàn toàn không biết mở dây, rõ ràng cô chưa từng đội thứ này.
Trần Cảnh tiện tay ấn cằm cô xuống, lấy nón bảo hiểm ra khỏi đầu cô. Trần Cảnh đã quen sống một mình, vì anh nói lắp, giọng nói rất khó nghe nên anh rất ít khi nói chuyện.
Năm nay anh hai mươi bốn tuổi, anh rất đẹp trai, trông vừa phong trần vừa lạnh lùng quyến rũ. Điểm dễ thấy nhất chính là vết sẹo ở cổ họng của anh.
Đại Ninh quan sát anh.
Nếu nói đến người Đại Ninh thấy lạ lẫm nhất trong ba người may mắn thì phải kể đến người đang đứng trước mặt cô.
Sau này anh cũng không nói gì nhiều, nhưng người nói không nhiều thường ra tay rất độc ác. Không phải người xưa từng nói hay sao, con chó biết cắn người là con chó không sủa. Nhà họ Kỷ bị nhà họ Ngôn đánh đá chèn ép thở không nổi, có thể đoán biết được năng lực của Trần Cảnh.
Đại Ninh đã từng nghe kể rất nhiều chuyện về anh, nhưng khi tiếp xúc anh ở khoảng cách gần thì đây là lần đầu tiên.
Đại Ninh ngắm nhìn ngôi nhà ở trước mặt, trong lòng cô chê bai nói chuyện với Thanh Đoàn: “Lại là một người nghèo nát nữa.”
Thanh Đoàn: “Vốn dĩ Ngôn Cảnh mới là người kế thừa gia nghiệp nhà họ Ngôn, nếu như nhà họ Ngôn biết anh vẫn còn sống thì Ngôn Minh Khấu đã trở thành cậu hai rồi.”
Nên biết rằng xuất thân của Ngôn Cảnh cũng hệt như của Đại Ninh, đều là con rồng mắc cạn.
Thanh Đoàn vốn tưởng Kỷ Điềm sẽ nói tin tức đứa con trưởng cho nhà họ Ngôn biết, không ngờ rằng cô ta đã âm thầm giấu giếm, lại còn làm ra danh sách trao đổi sinh viên đi đến thành phố Phụng Minh nữa.
Đại Ninh thì lại hiểu suy nghĩ của Kỷ Điềm, cả thành phố Bắc Kinh không ai ngờ rằng cô ta lại chạy đến thành phố Phụng Minh.
Lần nào cũng có kịch bản giống nhau thì không vui, Đại Ninh thích làm ngược lại với Kỷ Điềm, nếu như Kỷ Điềm thích làm thiên kim vậy thì lần này cô sẽ diễn vai cô gái nghèo khó vậy.
Chuyện đầu tiên Trần Cảnh làm sau khi về nhà chính là rửa tay, anh vẫy vẫy tay với Đại Ninh.
Đại Ninh cũng đến bồn rửa tay.
Bột sô cô la bị rửa sạch, để lộ đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cô, bên trong móng tay rất sạch sẽ, đầu ngón tay cô còn hơi hồng hồng.
Trần Cảnh nhìn cô.
Theo lý mà nói thì bây giờ nên nấu cơm ăn rồi, nhưng hôm nay trong nhà có thêm một cô gái lạ, trông cô dơ dáy thế, phải tắm rửa cho sạch sẽ đã.
Trần Cảnh lấy xà phòng và khăn ra, ra hiệu cho cô rửa mặt.
Đại Ninh ngơ ngác nhìn anh, như thể cô không hiểu anh muốn nói cái gì. Trần Cảnh cau mày lại.
Không lẽ anh đã nhặt một con ngốc về nhà rồi chứ? Tự mình rửa mặt mà cũng không biết.
Chỉ có mình Thanh Đoàn biết Đại Ninh đang lười biếng, bột sô cô la dày nên vậy nên cô làm biếng rửa, cô muốn Trần Cảnh giúp cô rửa.
Quả nhiên, Trần Cảnh cứ ngỡ cô là con ngốc thật, anh để cô ngồi lên ghế, đi nhún nước cái khăn lau rồi đi sang lau mặt cho cô.
Đại Ninh ngồi im để được lau mặt, cô ngẩng gương mặt nhỏ lên để tiện chọ Trần Cảnh lau sạch sẽ một chút.
Bột sô cô la nhạt dần, để lộ làn da trắng nõn dịu dàng của cô gái.
Ánh mắt của cô sáng chói ngây thơ, cô cũng nhìn anh thật kỹ.
Bột sô cô la phủ quá dày, Trần Cảnh phải đi nhún nước khăn hai lần để nhìn rõ đường nét trên gương mặt của cô. Dù trên mặt cô có bị bôi bột sô cô la thì anh vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô rồi.
Tay của Trần Cảnh ngưng bặt lại, anh lau mất lớp bột cuối cùng trên mặt cô.
Một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra.
Vốn dĩ Trần Cảnh nghĩ đứa con gái nhà giàu hôm nay anh gặp ở trường đại học của Trần Liên Tinh đã đẹp lắm rồi, nhưng cô gái trước mặt đã cập nhật tri thức cuộc đời của anh.
Cô đẹp chết đi mất, không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả cảm giác này được, cô như cô tiên bước ra từ bức tranh sơn dầu, lông mày cô có chút non nớt, nhưng khí chất trẻ trung của cô gái mới là thứ tuyệt vời nhất.
Nếu so với cô gái ở trước mắt, cô Kỷ kia cũng là loại nhan sắc tầm thường mà thôi.
Nếu như anh là người xấu, đem cô bán đi thì có lẽ đủ tiền ăn uống vui chơi cả đời này ấy chứ.
Ánh mắt của Trần Cảnh lạnh nhạt hơn mấy phần.
Nếu cô có là một con ngốc có vấn đề về trí óc hay là một cô gái xấu xí thì anh sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng ánh mắt cô rất linh động, người đẹp như vậy sao lại không ai chịu nhận nuôi cô chứ? E rằng thân phận của cô không đơn giản.
anh quay về phòng lấy một quyển sách và một cây viết ra.
Trần Cảnh viết chữ lên sách rồi đưa cho cô xem: “Em là ai?”
Đại Ninh lắc lắc đầu: “Em quên mất rồi, em nhớ có người đuổi em đi thôi, em đi cả đường thì gặp được anh trai đó.”
“Anh không phải anh trai của em.”
Đại Ninh thấy anh viết như vậy thì kiên định nhõng nhẽo nói: “Nhưng mà em nhớ anh, anh chính là anh trai của em!”
Sau khi nói xong cô còn tự mình khẳng định gật gật đầu.
Cô trông có vẻ thật thà như vậy, nếu như không phải Trần Cảnh không mất trí nhớ thì anh sẽ tưởng mình là anh trai cô thật. Vốn dĩ Trần Cảnh không thích nói nhiều, nên anh sẽ không tranh cãi qua lại với cô nhiều về chuyện này, đem một cô gái xinh đẹp có vấn đề về trí nhớ về nhà khiến anh cảm thấy rất phiền phức.
Tuy cô rất xinh đẹp nhưng Trần Cảnh không hề có suy nghĩ khác với cô, anh có rất nhiều rất nhiều chuyện cần làm: trị khỏi bệnh cho mẹ Trần, nuôi Trần Liên Tinh học hết đại học, còn phải đi tìm người hãm hại bố nuôi trả thù, cứu bố nuôi ra ngoài.
Trần Cảnh không hề có ý định nuôi cô lâu.
“Ngày mai em rời đi đi!” Những chữ đó được viết rất cứng cáp, cứ như lực xuyên thấu qua tờ giấy vậy.
Đại Ninh biết khiến anh thay đổi chủ ý cũng không có ý nghĩa gì, cô cũng không cãi lại, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn anh.
Cô hôn mê ba năm trời nhưng dáng vẻ gần như không có thay đổi gì, cộng thêm việc trời sinh ngoại hình cô có hơi con nít, da mặt cô lại dày, cô giả đáng thương thì đỉnh lắm.
Tiếc rằng trong mắt người đàn ông trước mặt chỉ có chuyện kiếm tiền, trái tim anh lạnh lẽo vô cùng.
Đã hai năm Trần Liên Tinh không quay về đây, đồ đạc của cô ta cũng đã được chuyển đi cả, Trần Cảnh tìm một chiếc áo sơ mi hơi cũ và một cái quần đưa cho cô, bảo cô đi tắm.
Đại Ninh giơ tay nhận lấy.
Trần Cảnh quen nhìn sắc mặt đoán ý, vừa nhìn qua anh liền biết cô nghĩ gì, rõ ràng cô đang chê bai bộ quần áo này, ở nhờ nhà người ta còn kiêu ngạo vậy, có lẽ gia cảnh trước đây của cô rất tốt.
Trần Cảnh biết đạo lý không nên lạm dụng lòng tốt, trước giờ anh là người lạnh lùng, hôm nay anh không nên mở lòng mới phải.
anh viết nói: “Em không có sự lựa chọn đâu, thay đồ đi.”
Đại Ninh mất tập trung hỏi: “Anh trai ơi, sao anh không chịu nói chuyện vậy?”
Trần Cảnh nhìn cô, anh không hề có biểu cảm gì viết: “Tôi là người bị nói lắp.”
Cô gật gật đầu, không tỏ vẻ khinh thường anh cũng không đồng ý với anh, cô tự nhiên như thể nghe anh nói anh là đàn ông vậy.
…. Em tên là gì?
“Em nhớ có người gọi em là Đại Đại, anh trai ơi anh tên là gì?”
… Trần Cảnh.
Đại Ninh vui vẻ nói: “Woa, vậy em tên Trần Đại Đại ha.”
Trần Cảnh…
anh im lặng hồi lâu rồi viết: Đi tắm đi, chai màu trắng trong phòng tắm là sữa tắm đó, lát nữa anh sẽ đưa khăn mới đến cho em, em đừng động đồ đạc lung tung. Nơi này không hề an toàn, nếu em muốn chết thì cứ tự mình đi ra ngoài thử đi, tắm xong rồi thì ra ăn cơm.
Cuối cùng hình như cô cũng hiểu ra “nhà giàu tiêu tiền như rác” tạm thời như anh thật ra cũng không có tiền gì, cô ngoan ngoãn gật đầu, ôm quần áo ở bên cạnh lên.
Trần Cảnh bỏ sách xuống, quăng cho cô một cái khăn tắm mới rồi đi nấu cơm.
Xém chút thì Đại Ninh đã không chụp được cái khăn tắm, người đàn ông đó lạnh lùng quay đi.
Đại Ninh đóng cửa phòng tắm lại, cô chê bai giũ giũ quần áo trên tay mình: “Vải còn không bằng cái quần mình cắt lung tung làm dơ này nữa.”
Thanh Đoàn an ủi cô: “Ít gì cũng sạch sẽ mà, cô tắm đi, tôi chặn tầm nhìn rồi.”
Phòng tắm nhà Trần Cảnh rất nhỏ, nếu như ba năm trước mà Đại Ninh đến đây có lẽ cô sẽ chê bai đủ điều, sống ở đây nửa ngày cũng không sống nổi. Nhưng cô sống ở thôn Hạnh Hoa mấy tháng, dù hoàn cảnh ở thành phố Phụng Minh không tốt cỡ nào cũng không thể kém như cái thôn trong núi kia được.
Ít ra còn có máy nước nóng, có bồn cầu xả nước.
Bột sô cô la dính lâu lên chân thì không được thoải mái, Đại Ninh cởi đồ ra, tắm thoải mái một phen.
Lúc cô mặc đồ thì phát hiện quần áo của Trần Cảnh có hơi rộng quá, Đại Ninh xắn tay áo ống quần lên, còn thắt rút ở eo nữa.
Đại Ninh vui vẻ chạy ra, Trần Cảnh đã nấu xong cơm rồi. Nhìn anh trông có vẻ nếu như cô đi ra trễ một chút thì anh sẽ tự mình ăn trước vậy.
Phòng khách nhà anh cũng rất đơn sơ, đồ dùng trong nhà cũng rất cũ kĩ, điểm đáng đánh giá cao duy nhất chính là Trần Cảnh rất ưa sạch sẽ, tuy rằng ngày thường đi làm mấy công việc bận bịu vô cùng nhưng cũng không quên vệ sinh nhà cửa.
Trần Cảnh đưa cho cô đôi đũa, khi nhìn thấy đĩa dưa leo xào thịt trên bàn, gương mặt nhỏ đang vui vẻ của cô bỗng trở nên cứng đờ.
Thanh Đoàn bịt miệng, nó phì cười trên nỗi đau của người khác.
Đại Ninh nghiêng đầu: “Anh trai à, chúng ta ăn mấy món này sao?”
Trần Cảnh gật đầu, anh đang rất đói, anh không nhìn cô nữa mà bục mặt ăn cơm.
Đại Ninh không chê bai ra ngoài miệng, cô bới nửa chén cơm cho mình, gấp vài cọng thịt, khó ăn vô cùng.
Có mấy lúc Đại Ninh cũng rất biết nhìn thời thế, mấy thứ đồ như thế này cô nhất định sẽ không ăn lại lần hai, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhà Trần Cảnh, người may mắn không hề có ý tốt với cô, nếu như chọc giận anh e rằng không cần đợi đến ngày mai, có lẽ anh sẽ lập tức quẳng cô gái lạ lẫm mới nhặt được ra đường mất.
So với cô thì Trần Cảnh ăn rất ngon lành, anh làm mấy công việc nên phải bồi bổ thể lực.
Đại Ninh cũng chẳng ăn uống gì mấy, Trần Cảnh cũng để ý đế, nhưng anh cũng không định quan tâm cô. Đối với Trần Cảnh mà nói, Đại Ninh nhất định phải rời đi, anh không phải kẻ ngốc, cũng không phải người mù mắt tốt bụng, dĩ nhiên anh sẽ không chăm sóc cô như chăm sóc Trần Liên Tinh rồi.
Cũng may Trần Cảnh không đối tốt với Đại Ninh, nhưng cũng không ngược đãi cô, thấy cô không định ăn cơm tiếp nữa thì anh thu chén đũa lại đi nhà bếp rửa chén.
Lúc Trần Cảnh đang rửa chén, Đại Ninh đã đi theo đứng bên cạnh cửa nhà bếp, cô dùng đôi mắt to nhìn bóng lưng của anh, thấy anh quay đầu lại thì cô cong môi nở một nụ cười rất ngoan ngoãn, rất ngọt ngào.
Trần Cảnh nhìn sang chỗ khác, anh không để lộ cảm xúc gì, sắp xếp xong chén đũa thì rửa tay.
Đây là lần đầu tiên có người tin tưởng anh, dựa dẫm anh. Nói ra cũng rất buồn cười, trong thời gian tám năm anh chăm sóc hai mẹ con nhà họ Trần, bọn họ vẫn không đối xử với anh như người thân, có khi cầu xin, có khi nghi ngờ, nhưng duy nhất chưa bao giờ thân thiết quen thuộc này.
Cho dù Trần Liên Tinh có một phần mười sự chân thành thôi thì anh cũng nhất định sẽ trở thành người anh trai tốt nhất trên đời này.
Tiếc rằng, Đại Ninh có cười đẹp thì cũng vô dụng, anh cũng vẫn không thu nhận cô.
Trần Cảnh cầm quyển sách lên viết: “Nơi này không thích hợp với em, em ở một đêm thôi, muộn nhất là chiều ngày mai, sau khi ăn cơm xong thì tự mình rời đi, đi tìm một người đáng tin thu nhận em.”
Ánh mắt Đại Ninh lóe lên sự đau lòng.
Trần Cảnh cũng không có hành động gì, thu nhận cô một đêm còn được, nhưng hai người bọn họ không thân không thiết, dù bản thân anh có trông rất giống với anh trai cô, thì Trần Cảnh cũng không thể nuôi cô như nuôi em gái được.
anh cũng không phải người tốt gì, chăm sóc hai mẹ con Trần Liên Tinh còn không kịp, thời gian đâu để tâm tới người khác.
Hoàng hôn bên khung cửa sổ tháng năm có màu đỏ của hoa hồng.
Đại Ninh dụi dụi mắt, trông cô rất khó chịu, có vẻ như cô đã hiểu ra sao Trần Cảnh không hề chào đón cô.
Trong lòng cô cả nghĩ phải diễn như cô cực khổ lắm, sau này chỉ có mình bản thân cô muốn đi, người khác không có quyền đuổi cô đi.
Cô đã nhớ mối thù này, sau này cô muốn Trần Cảnh phải quỳ xuống cầu xin cô đừng đi!
Những ngôi nhà ở nơi đây là những ngôi nhà đổ nát nhất trong thành phố Phụng Minh, tất cả loại người đều chen chúc ở nơi đây, trị an ở con hẻm số mười tám vô cùng hỗn loạn.
Bên trong hẻm, có rất nhiều tên du côn nhuộm đầu xanh đầu vàng.
Nghe thấy tiếng xe máy của Trần Cảnh, dòng người nhộn nhịp trên đường nhanh chóng nhường đường.
Nói ra cũng rất buồn cười, người của cả cái con hẻm này đều không được bình thường, nếu không phải đi gây rối suốt ngày thì sẽ đi tụ tập đánh nhau. Người duy nhất có công việc đàng hoàng, chăm chỉ làm việc chính là Trần Cảnh, nhưng anh lại chính là người cả cái hẻm này không ai dám động vào.
Võ công của Trần Cảnh vừa giỏi vừa lạ, bình thường anh không nói gì, nhưng nếu có ai động anh thật thì có thể nằm viện cả đời mất.
Nếu như không phải Trần Cảnh đã nói rõ là không ra ngoài lăn lộn thì có lẽ bọn họ đã nhanh chóng nhận anh là đại ca.
Bản thân Trần Cảnh không để tâm đến mấy chuyện này, nhưng trước khi Trần Kế Duệ đi vào tù, ông ta đã dặn dò kỹ càng rằng con nuôi không thể bước chân vào bước đường của ông ta.
Trần Kế Duệ không cho phép thì Trần Cảnh sẽ không làm.
Người con trai nhuộm tóc vàng vỗ vai đồng bọn: “Trần Cảnh chở người về kìa!”
“Thật hay giả vậy? Bình thường anh không nói gì, anh chở ai về vậy chứ?”
“Tao nghe nói anh có em gái đó, không lẽ chở em gái anh về?”
“Không thể nào, ai cũng biết em gái anh đang học đại học, từ trước đến giờ chưa trở về con hẻm tối tăm này bao giờ, người ta là em gái đại học đó, người ta xem thường nơi như này.”
…
Người khác nói gì thì mặc họ, bọn họ chạy qua vũng nước, đến nhà rồi.
Trần móc chìa khóa ra mở cửa, quay đầu lại thì liền nhìn thấy cô gái trẻ không biết làm thế nào để cởi nón bảo hiểm ra, cô hoàn toàn không biết mở dây, rõ ràng cô chưa từng đội thứ này.
Trần Cảnh tiện tay ấn cằm cô xuống, lấy nón bảo hiểm ra khỏi đầu cô. Trần Cảnh đã quen sống một mình, vì anh nói lắp, giọng nói rất khó nghe nên anh rất ít khi nói chuyện.
Năm nay anh hai mươi bốn tuổi, anh rất đẹp trai, trông vừa phong trần vừa lạnh lùng quyến rũ. Điểm dễ thấy nhất chính là vết sẹo ở cổ họng của anh.
Đại Ninh quan sát anh.
Nếu nói đến người Đại Ninh thấy lạ lẫm nhất trong ba người may mắn thì phải kể đến người đang đứng trước mặt cô.
Sau này anh cũng không nói gì nhiều, nhưng người nói không nhiều thường ra tay rất độc ác. Không phải người xưa từng nói hay sao, con chó biết cắn người là con chó không sủa. Nhà họ Kỷ bị nhà họ Ngôn đánh đá chèn ép thở không nổi, có thể đoán biết được năng lực của Trần Cảnh.
Đại Ninh đã từng nghe kể rất nhiều chuyện về anh, nhưng khi tiếp xúc anh ở khoảng cách gần thì đây là lần đầu tiên.
Đại Ninh ngắm nhìn ngôi nhà ở trước mặt, trong lòng cô chê bai nói chuyện với Thanh Đoàn: “Lại là một người nghèo nát nữa.”
Thanh Đoàn: “Vốn dĩ Ngôn Cảnh mới là người kế thừa gia nghiệp nhà họ Ngôn, nếu như nhà họ Ngôn biết anh vẫn còn sống thì Ngôn Minh Khấu đã trở thành cậu hai rồi.”
Nên biết rằng xuất thân của Ngôn Cảnh cũng hệt như của Đại Ninh, đều là con rồng mắc cạn.
Thanh Đoàn vốn tưởng Kỷ Điềm sẽ nói tin tức đứa con trưởng cho nhà họ Ngôn biết, không ngờ rằng cô ta đã âm thầm giấu giếm, lại còn làm ra danh sách trao đổi sinh viên đi đến thành phố Phụng Minh nữa.
Đại Ninh thì lại hiểu suy nghĩ của Kỷ Điềm, cả thành phố Bắc Kinh không ai ngờ rằng cô ta lại chạy đến thành phố Phụng Minh.
Lần nào cũng có kịch bản giống nhau thì không vui, Đại Ninh thích làm ngược lại với Kỷ Điềm, nếu như Kỷ Điềm thích làm thiên kim vậy thì lần này cô sẽ diễn vai cô gái nghèo khó vậy.
Chuyện đầu tiên Trần Cảnh làm sau khi về nhà chính là rửa tay, anh vẫy vẫy tay với Đại Ninh.
Đại Ninh cũng đến bồn rửa tay.
Bột sô cô la bị rửa sạch, để lộ đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cô, bên trong móng tay rất sạch sẽ, đầu ngón tay cô còn hơi hồng hồng.
Trần Cảnh nhìn cô.
Theo lý mà nói thì bây giờ nên nấu cơm ăn rồi, nhưng hôm nay trong nhà có thêm một cô gái lạ, trông cô dơ dáy thế, phải tắm rửa cho sạch sẽ đã.
Trần Cảnh lấy xà phòng và khăn ra, ra hiệu cho cô rửa mặt.
Đại Ninh ngơ ngác nhìn anh, như thể cô không hiểu anh muốn nói cái gì. Trần Cảnh cau mày lại.
Không lẽ anh đã nhặt một con ngốc về nhà rồi chứ? Tự mình rửa mặt mà cũng không biết.
Chỉ có mình Thanh Đoàn biết Đại Ninh đang lười biếng, bột sô cô la dày nên vậy nên cô làm biếng rửa, cô muốn Trần Cảnh giúp cô rửa.
Quả nhiên, Trần Cảnh cứ ngỡ cô là con ngốc thật, anh để cô ngồi lên ghế, đi nhún nước cái khăn lau rồi đi sang lau mặt cho cô.
Đại Ninh ngồi im để được lau mặt, cô ngẩng gương mặt nhỏ lên để tiện chọ Trần Cảnh lau sạch sẽ một chút.
Bột sô cô la nhạt dần, để lộ làn da trắng nõn dịu dàng của cô gái.
Ánh mắt của cô sáng chói ngây thơ, cô cũng nhìn anh thật kỹ.
Bột sô cô la phủ quá dày, Trần Cảnh phải đi nhún nước khăn hai lần để nhìn rõ đường nét trên gương mặt của cô. Dù trên mặt cô có bị bôi bột sô cô la thì anh vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô rồi.
Tay của Trần Cảnh ngưng bặt lại, anh lau mất lớp bột cuối cùng trên mặt cô.
Một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra.
Vốn dĩ Trần Cảnh nghĩ đứa con gái nhà giàu hôm nay anh gặp ở trường đại học của Trần Liên Tinh đã đẹp lắm rồi, nhưng cô gái trước mặt đã cập nhật tri thức cuộc đời của anh.
Cô đẹp chết đi mất, không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả cảm giác này được, cô như cô tiên bước ra từ bức tranh sơn dầu, lông mày cô có chút non nớt, nhưng khí chất trẻ trung của cô gái mới là thứ tuyệt vời nhất.
Nếu so với cô gái ở trước mắt, cô Kỷ kia cũng là loại nhan sắc tầm thường mà thôi.
Nếu như anh là người xấu, đem cô bán đi thì có lẽ đủ tiền ăn uống vui chơi cả đời này ấy chứ.
Ánh mắt của Trần Cảnh lạnh nhạt hơn mấy phần.
Nếu cô có là một con ngốc có vấn đề về trí óc hay là một cô gái xấu xí thì anh sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng ánh mắt cô rất linh động, người đẹp như vậy sao lại không ai chịu nhận nuôi cô chứ? E rằng thân phận của cô không đơn giản.
anh quay về phòng lấy một quyển sách và một cây viết ra.
Trần Cảnh viết chữ lên sách rồi đưa cho cô xem: “Em là ai?”
Đại Ninh lắc lắc đầu: “Em quên mất rồi, em nhớ có người đuổi em đi thôi, em đi cả đường thì gặp được anh trai đó.”
“Anh không phải anh trai của em.”
Đại Ninh thấy anh viết như vậy thì kiên định nhõng nhẽo nói: “Nhưng mà em nhớ anh, anh chính là anh trai của em!”
Sau khi nói xong cô còn tự mình khẳng định gật gật đầu.
Cô trông có vẻ thật thà như vậy, nếu như không phải Trần Cảnh không mất trí nhớ thì anh sẽ tưởng mình là anh trai cô thật. Vốn dĩ Trần Cảnh không thích nói nhiều, nên anh sẽ không tranh cãi qua lại với cô nhiều về chuyện này, đem một cô gái xinh đẹp có vấn đề về trí nhớ về nhà khiến anh cảm thấy rất phiền phức.
Tuy cô rất xinh đẹp nhưng Trần Cảnh không hề có suy nghĩ khác với cô, anh có rất nhiều rất nhiều chuyện cần làm: trị khỏi bệnh cho mẹ Trần, nuôi Trần Liên Tinh học hết đại học, còn phải đi tìm người hãm hại bố nuôi trả thù, cứu bố nuôi ra ngoài.
Trần Cảnh không hề có ý định nuôi cô lâu.
“Ngày mai em rời đi đi!” Những chữ đó được viết rất cứng cáp, cứ như lực xuyên thấu qua tờ giấy vậy.
Đại Ninh biết khiến anh thay đổi chủ ý cũng không có ý nghĩa gì, cô cũng không cãi lại, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn anh.
Cô hôn mê ba năm trời nhưng dáng vẻ gần như không có thay đổi gì, cộng thêm việc trời sinh ngoại hình cô có hơi con nít, da mặt cô lại dày, cô giả đáng thương thì đỉnh lắm.
Tiếc rằng trong mắt người đàn ông trước mặt chỉ có chuyện kiếm tiền, trái tim anh lạnh lẽo vô cùng.
Đã hai năm Trần Liên Tinh không quay về đây, đồ đạc của cô ta cũng đã được chuyển đi cả, Trần Cảnh tìm một chiếc áo sơ mi hơi cũ và một cái quần đưa cho cô, bảo cô đi tắm.
Đại Ninh giơ tay nhận lấy.
Trần Cảnh quen nhìn sắc mặt đoán ý, vừa nhìn qua anh liền biết cô nghĩ gì, rõ ràng cô đang chê bai bộ quần áo này, ở nhờ nhà người ta còn kiêu ngạo vậy, có lẽ gia cảnh trước đây của cô rất tốt.
Trần Cảnh biết đạo lý không nên lạm dụng lòng tốt, trước giờ anh là người lạnh lùng, hôm nay anh không nên mở lòng mới phải.
anh viết nói: “Em không có sự lựa chọn đâu, thay đồ đi.”
Đại Ninh mất tập trung hỏi: “Anh trai ơi, sao anh không chịu nói chuyện vậy?”
Trần Cảnh nhìn cô, anh không hề có biểu cảm gì viết: “Tôi là người bị nói lắp.”
Cô gật gật đầu, không tỏ vẻ khinh thường anh cũng không đồng ý với anh, cô tự nhiên như thể nghe anh nói anh là đàn ông vậy.
…. Em tên là gì?
“Em nhớ có người gọi em là Đại Đại, anh trai ơi anh tên là gì?”
… Trần Cảnh.
Đại Ninh vui vẻ nói: “Woa, vậy em tên Trần Đại Đại ha.”
Trần Cảnh…
anh im lặng hồi lâu rồi viết: Đi tắm đi, chai màu trắng trong phòng tắm là sữa tắm đó, lát nữa anh sẽ đưa khăn mới đến cho em, em đừng động đồ đạc lung tung. Nơi này không hề an toàn, nếu em muốn chết thì cứ tự mình đi ra ngoài thử đi, tắm xong rồi thì ra ăn cơm.
Cuối cùng hình như cô cũng hiểu ra “nhà giàu tiêu tiền như rác” tạm thời như anh thật ra cũng không có tiền gì, cô ngoan ngoãn gật đầu, ôm quần áo ở bên cạnh lên.
Trần Cảnh bỏ sách xuống, quăng cho cô một cái khăn tắm mới rồi đi nấu cơm.
Xém chút thì Đại Ninh đã không chụp được cái khăn tắm, người đàn ông đó lạnh lùng quay đi.
Đại Ninh đóng cửa phòng tắm lại, cô chê bai giũ giũ quần áo trên tay mình: “Vải còn không bằng cái quần mình cắt lung tung làm dơ này nữa.”
Thanh Đoàn an ủi cô: “Ít gì cũng sạch sẽ mà, cô tắm đi, tôi chặn tầm nhìn rồi.”
Phòng tắm nhà Trần Cảnh rất nhỏ, nếu như ba năm trước mà Đại Ninh đến đây có lẽ cô sẽ chê bai đủ điều, sống ở đây nửa ngày cũng không sống nổi. Nhưng cô sống ở thôn Hạnh Hoa mấy tháng, dù hoàn cảnh ở thành phố Phụng Minh không tốt cỡ nào cũng không thể kém như cái thôn trong núi kia được.
Ít ra còn có máy nước nóng, có bồn cầu xả nước.
Bột sô cô la dính lâu lên chân thì không được thoải mái, Đại Ninh cởi đồ ra, tắm thoải mái một phen.
Lúc cô mặc đồ thì phát hiện quần áo của Trần Cảnh có hơi rộng quá, Đại Ninh xắn tay áo ống quần lên, còn thắt rút ở eo nữa.
Đại Ninh vui vẻ chạy ra, Trần Cảnh đã nấu xong cơm rồi. Nhìn anh trông có vẻ nếu như cô đi ra trễ một chút thì anh sẽ tự mình ăn trước vậy.
Phòng khách nhà anh cũng rất đơn sơ, đồ dùng trong nhà cũng rất cũ kĩ, điểm đáng đánh giá cao duy nhất chính là Trần Cảnh rất ưa sạch sẽ, tuy rằng ngày thường đi làm mấy công việc bận bịu vô cùng nhưng cũng không quên vệ sinh nhà cửa.
Trần Cảnh đưa cho cô đôi đũa, khi nhìn thấy đĩa dưa leo xào thịt trên bàn, gương mặt nhỏ đang vui vẻ của cô bỗng trở nên cứng đờ.
Thanh Đoàn bịt miệng, nó phì cười trên nỗi đau của người khác.
Đại Ninh nghiêng đầu: “Anh trai à, chúng ta ăn mấy món này sao?”
Trần Cảnh gật đầu, anh đang rất đói, anh không nhìn cô nữa mà bục mặt ăn cơm.
Đại Ninh không chê bai ra ngoài miệng, cô bới nửa chén cơm cho mình, gấp vài cọng thịt, khó ăn vô cùng.
Có mấy lúc Đại Ninh cũng rất biết nhìn thời thế, mấy thứ đồ như thế này cô nhất định sẽ không ăn lại lần hai, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhà Trần Cảnh, người may mắn không hề có ý tốt với cô, nếu như chọc giận anh e rằng không cần đợi đến ngày mai, có lẽ anh sẽ lập tức quẳng cô gái lạ lẫm mới nhặt được ra đường mất.
So với cô thì Trần Cảnh ăn rất ngon lành, anh làm mấy công việc nên phải bồi bổ thể lực.
Đại Ninh cũng chẳng ăn uống gì mấy, Trần Cảnh cũng để ý đế, nhưng anh cũng không định quan tâm cô. Đối với Trần Cảnh mà nói, Đại Ninh nhất định phải rời đi, anh không phải kẻ ngốc, cũng không phải người mù mắt tốt bụng, dĩ nhiên anh sẽ không chăm sóc cô như chăm sóc Trần Liên Tinh rồi.
Cũng may Trần Cảnh không đối tốt với Đại Ninh, nhưng cũng không ngược đãi cô, thấy cô không định ăn cơm tiếp nữa thì anh thu chén đũa lại đi nhà bếp rửa chén.
Lúc Trần Cảnh đang rửa chén, Đại Ninh đã đi theo đứng bên cạnh cửa nhà bếp, cô dùng đôi mắt to nhìn bóng lưng của anh, thấy anh quay đầu lại thì cô cong môi nở một nụ cười rất ngoan ngoãn, rất ngọt ngào.
Trần Cảnh nhìn sang chỗ khác, anh không để lộ cảm xúc gì, sắp xếp xong chén đũa thì rửa tay.
Đây là lần đầu tiên có người tin tưởng anh, dựa dẫm anh. Nói ra cũng rất buồn cười, trong thời gian tám năm anh chăm sóc hai mẹ con nhà họ Trần, bọn họ vẫn không đối xử với anh như người thân, có khi cầu xin, có khi nghi ngờ, nhưng duy nhất chưa bao giờ thân thiết quen thuộc này.
Cho dù Trần Liên Tinh có một phần mười sự chân thành thôi thì anh cũng nhất định sẽ trở thành người anh trai tốt nhất trên đời này.
Tiếc rằng, Đại Ninh có cười đẹp thì cũng vô dụng, anh cũng vẫn không thu nhận cô.
Trần Cảnh cầm quyển sách lên viết: “Nơi này không thích hợp với em, em ở một đêm thôi, muộn nhất là chiều ngày mai, sau khi ăn cơm xong thì tự mình rời đi, đi tìm một người đáng tin thu nhận em.”
Ánh mắt Đại Ninh lóe lên sự đau lòng.
Trần Cảnh cũng không có hành động gì, thu nhận cô một đêm còn được, nhưng hai người bọn họ không thân không thiết, dù bản thân anh có trông rất giống với anh trai cô, thì Trần Cảnh cũng không thể nuôi cô như nuôi em gái được.
anh cũng không phải người tốt gì, chăm sóc hai mẹ con Trần Liên Tinh còn không kịp, thời gian đâu để tâm tới người khác.
Hoàng hôn bên khung cửa sổ tháng năm có màu đỏ của hoa hồng.
Đại Ninh dụi dụi mắt, trông cô rất khó chịu, có vẻ như cô đã hiểu ra sao Trần Cảnh không hề chào đón cô.
Trong lòng cô cả nghĩ phải diễn như cô cực khổ lắm, sau này chỉ có mình bản thân cô muốn đi, người khác không có quyền đuổi cô đi.
Cô đã nhớ mối thù này, sau này cô muốn Trần Cảnh phải quỳ xuống cầu xin cô đừng đi!