Khi một chuyện ngoài ý muốn như vậy xảy ra, thì những lời thầy Mao nói về việc ngủ gật ở trường bỗng trở nên nhỏ bé tầm thường. Khi điện thoại của Đại Ninh gọi tới, Trần Cảnh cũng không có ý định hỏi nguyên nhân của việc đó ngay lúc này.
Mặc dù Đại Ninh nói rằng cô không sợ, nhưng đôi mắt của cô vẫn hiện lên vẻ dè chừng, hai mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ vậy. Khi cô đi tắm một mình, lúc đang tắm rửa cô lại kêu toáng lên: “Anh ơi, anh có ở đó không?”
“Ừ.”
Trần Cảnh không còn cách nào khác, nhìn thấy Đại Ninh thực sự sợ hãi như vậy, chỉ có thể đứng đợi cô ở cửa.
Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, Trần Cảnh mở cửa sổ ra, hút một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh.
Đã nhiều năm như vậy, anh sống chẳng khác nào một cái xác không hồn, ngày ngày nghĩ cách kiếm tiền, nuôi mẹ con nhà họ Trần, cho đến đêm nay, sự tức giận và thương tiếc mạnh mẽ lâu rồi không xuất hiện giờ lại bùng lên.
Trần Cảnh rất ít khi hút thuốc, trong làn sương khói mờ ảo, anh dập tàn thuốc và để gió thổi tan đi mùi khói thuốc.
Giọng nói bất an trong phòng tắm lại vang lên: “Anh ơi.”
Trần Cảnh giơ bàn tay gõ lên cửa vài cái, ra hiệu cho cô biết anh vẫn luôn ở đây, Đại Ninh bên phòng trong thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lau bọt khí.
Trần cảnh đứng đợi một lúc lâu, cuối cùng Đại Ninh cũng tắm xong, cô mặc một bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Cô cầm máy sấy tóc, đặt vào tay Trần Cảnh, rồi dùng giọng mũi nói: “Anh sấy tóc giúp em nha.”
Trần Cảnh vẫy tay với cô, hai mắt cô cong cong, đi đến ngồi xuống ghế sô pha.
Anh ta cầm lấy mái tóc ướt đẫm của Đại Ninh rồi nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Mặc dù có mái tóc xoăn tự nhiên nhưng chất tóc của cô thực sự rất tốt, từng sợi tóc tinh tế và mềm mại, độ bồng bềnh uốn mượt đạt tiêu chuẩn, hệt như một con thú nhỏ đáng yêu, sườn mặt trắng nõn trông vô cùng ngoan ngoãn, khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng
Lực sấy vừa đủ, tóc của Đại Ninh một lúc đã khô.
Hôm nay cô có lý do quang minh chính đại để đi ngủ mà không phải làm bài tập nữa, Đại Ninh tỏ vẻ trông thật đáng thương: “Anh ơi, anh ở lại với em một lát, sau khi em ngủ rồi mới đi có được không?”
Trần Cảnh biết chuyện bạo lực học đường đáng sợ như thế nào, thậm chí có nhiều người còn bị nó hủy hoại cả cuộc đời. Anh ta sợ sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Đại Ninh, đành gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức đôi mắt cô ánh lên sự vui vẻ, cô bò lên trên giường, lấy chăn bông đắp lên người ổn thỏa. Rồi Đại Ninh chỉ vào chiếc ghế trong phòng ngủ rồi nói: “Anh ngồi ở đây đi.”
Trần cảnh ngồi xuống với cô.
Đại Ninh nhắm mắt lại, một lúc sau lại lặng lẽ mở ra ti hí, muốn nhìn xem anh có còn ở đó hay không. Trần Cảnh yên lặng nhìn cô, thấy động tác nhỏ này khiến anh rất đau lòng.
Nhìn thấy anh ngồi vững vàng ở kia, lúc này Đại ninh mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mái tóc xoăn của cô xõa ra trên gối, lúc đầu cô ngủ không được an ổn nhưng ngay sau đó hô hấp của cô dần trở nên đều đều.
Bình thường Đại Ninh ồn ào ầm ĩ, nhưng khi cô ngủ thì lại rất ngoan, đôi môi anh đào ửng hồng, lòng bàn tay khép hờ, đặt ở bên má. Hôm nay cô khóc rất nhiều, khóe mắt hơi đỏ khiến người ta nhìn mà xót xa.
Trần Cảnh biết, lúc tỉnh thì cô chẳng khác nào một nữ ma đầu, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, cô còn mềm mại hơn một thiên thần nhỏ.
Trần Liên Tinh còn lâu mới đáng yêu như vậy, Trần Cảnh không động đậy mà cúi đầu nhìn cô thật lâu, nhẹ nhàng vén gợn tóc trên má cô.
Theo lý mà nói, sau khi cô ngủ và anh nên sớm rời khỏi từ lâu, nhưng khi bắt gặp dáng vẻ ngây thơ dễ thương của cô, Trần Cảnh vẫn không nhịn được mà ngắm nhìn hồi lâu.
Xương quai xanh xinh đẹp của Đại Ninh lộ ra bên ngoài, đường cong tuyệt đẹp, Trần Cảnh cảm thấy không thích hợp, nghĩ đến cảnh tượng mà anh thấy tối nay. Anh ta mới đến trễ nửa phút thôi, mà quần áo của Đại Ninh đã bị bọn họ cởi ra gần hết, đáng lẽ anh không nên nhìn mới phải, nhưng anh đã lại vô tình thấy được.
Chuyện này khiến anh cảm thấy có chút áy náy không nói nên lời, lúc nãy khi Đại Ninh còn thức, anh không hề nghĩ tới việc đó, nhưng lúc này đêm khuya tĩnh lặng, cảnh tượng đó cứ liên tục hiện lên trong đầu anh hết lần này tới lần khác.
Đại Ninh nước mắt lưng tròng, hai tay ôm ngực, thân thể người thiếu nữ dịu dàng, xinh đẹp, và đôi mắt rụt rè sợ sệt...
Không hiểu vì sao trong đầu anh chợt nhớ tới bộ phim truyền hình mà anh xem cùng Đại Ninh ngày hôm đó. Trần Cảnh cảm thấy hơi khó thở. Trước đây cảm giác này chưa từng xuất hiện, anh không thể ở lại được nữa, anh kéo rèm lại cho Đại Ninh rồi rời khỏi phòng ngủ của cô.
Không có chuyện gì đâu, anh tự nhủ với chính mình, do hôm nay anh xúc động quá mà thôi, cảm thấy bản thân mình có lỗi, chỉ trách bản thân không chăm sóc tốt cho Đại Ninh.
Trần Cảnh không định bỏ qua chuyện này. Một khi những người đó dám động đến em gái anh, anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá.
Trùng hợp ngày hôm sau là cuối tuần, Đại Ninh thức dậy, trông dáng vẻ của cô lại tràn đầy năng lượng như ban đầu.
Bữa sáng trên bàn ăn rất phong phú, Đại Ninh đếm đi đếm lại được tất cả mười năm món ăn, lúc trước Trần Cảnh đối xử tốt với cô, nhưng cũng không đến mức xa hoa lãng phí như vậy, hiển nhiên sợ cô còn đắm chìm trong chuyện xảy ra ngày hôm qua nên anh đặc biệt an ủi cô.
Đại Ninh cũng không khách sáo, có đồ ngon thì tội gì mà không ăn..
“Ăn xong đi rồi anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Anh ta đưa cuốn vở cho Đại Ninh xem dòng chữ được trên đó.
Đại Ninh ăn miếng bánh bao thủy tinh trong miệng, rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, Em không bị thương gì hết, cũng không còn sợ nữa.”
Trần Cảnh im lặng trong chốc lát, sau đó cầm bút lên viết: “Cô Mao nói em bị chứng ngủ rũ, anh đưa em đi khám thử xem.”
Đại Ninh không cần suy nghĩ lập tức chột dạ nói: “Nhưng mà em sợ đi bệnh viện lắm.”
“Phải đi.” Trần Cảnh nói.
“Nhưng xong xuôi em muốn đi xem phim với mua váy.”
“Được.”
Cả hai cùng đi đến bệnh viện khám sức khỏe, cô phối hợp rất tốt với những quy trình kiểm tra không gây đau đớn, nhưng cô lại không chịu tiến hành những quy trình khám bệnh gây đau.
Trần Cảnh bỏ một viên kẹo đường vào miệng cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Nghe lời nào.” Không phải em đồng ý rồi sao?
Đại Ninh lắc đầu, kẹo thì cô ăn, nhưng người thì trong tư thế chuẩn bị chuồn đi.
Trần Cảnh thật sự rất đau đầu, anh bắt được cô, giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trước mặt y tá để lấy máu.
Đại Ninh đánh không lại, bị anh giữ chặt, chạy cũng không được, chờ cho y tá lấy máu xong, tâm trạng cô cả như cô lại trở nên không tốt, bắt đầu nổi giận với anh.
Y tá ở bên cạnh không nhịn được cười nói với Đại Ninh: “Bạn trai cô cũng vì muốn tốt cho cô thôi mà. Anh ấy đã nhẫn nại hơn những người đàn ông khác nhiều đó.”
Trần Cảnh chưa kịp nói gì thì Đại Ninh đã nghiêm túc phủ nhận ngay lập tức: “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.”
“Không lẽ đó là anh trai cô?”
Đại Ninh xị mặt gật đầu.
Nghe cô nghiêm túc phủ nhận như vậy, Trần Cảnh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, anh cũng không biết tại sao lại như vậy. May mắn thay, cảm giác đó trôi qua nhanh chóng, anh đi lấy kết quả kiểm tra của Đại ninh.
Lăn lộn cả một ngày, cuối cùng cũng có kết quả kiểm tra của Đại Ninh.
Trần Cảnh đọc qua kết quả kiểm tra, trước đây mẹ Trần thường xuyên đau ốm, anh đã đọc rất nhiều giấy ghi kết quả nên đương nhiên cũng hiểu không ít về kiến thức y học. Cứ tưởng em gái anh khỏe mạnh bình thường, không ngờ môi trường trong cơ thể lại có nhiều chỗ không khỏe như vậy,
Đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại.
Có vài chỉ số rõ ràng là thấp hơn vài lần so với chỉ số của người bình thường. Thân thể Đại Ninh thực sự đang có vấn đề. Lượng enzyme thấp, khiến tinh thần Đại Ninh luôn trong trạng thái không ổn định hơn nữa thỉnh thoảng sẽ buồn ngủ.
Những chỗ khác thì không có vấn đề gì, ngoại trừ dữ liệu enzim không ổn cho lắm thì mọi thứ đều rất bình thường.
Bác sĩ chưa thể kê đơn thuốc, họ chỉ khuyên nên chăm sóc cô thật tốt.
Đại Ninh hoàn toàn không bận tâm đến kết quả như thế nào, cô vẫy tay với Trần Cảnh: “Anh ơi, chúng ta đi xem phim thôi.”
Lúc sáng cô vẫn còn tức giận về việc kiểm tra, nhưng bây giờ thấy cô không ghi thù, lo lắng trong mắt Trần Cảnh giảm đi không ít, anh khẽ mỉm cười.
Anh ta cất kết quả kiểm tra đi, định để khi trở về sẽ xem kỹ lại sau, chỉ cần không bị bệnh nan y, anh sẽ chăm sóc em gái mình thật tốt giúp em ấy khá lên.
Trần Cảnh đương nhiên sẽ làm những gì anh đồng ý với Đại Ninh, Đại Ninh đã chọn được vé xem phim, còn hai tiếng nữa phim mới bắt đầu chiếu, nên đúng lúc bọn họ có thể đi mua sắm.
Đại Ninh quay vào phòng thay đồ, một người phục vụ cúi đầu bước vào, Đại ninh mỉm cười và ngọt ngào lên tiếng: “Cốc Tử!”
Khâu Cốc Nam kéo khóa lên cho cô rồi nói nhỏ vào tai cô: “Cô cả, Kỷ Điềm đang điều tra Trần Cảnh.”
“Cô ta đã điều tra đến tôi chưa?”
“Chuyện này thì chưa, tôi đã bảo anh em để mắt đến cô ta rồi. Khi cô ta bắt đầu điều tra, chúng tôi đã xử lý tin tức của cô rồi.”
“Làm tốt lắm, tôi sẽ chú ý hơn. Cốc Tử, lấy cho tôi đôi giày màu hoa anh thảo đó.”
Khâu Cốc Nam cầm giày đến giúp cô thay giày, còn thuận tay tết hai bím tóc cho cô cả.
Trần Cảnh đang đợi cô ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên anh đi mua sắm cùng em gái, Đại Ninh đã ngồi bên trong đó hơn nửa ngày, nhưng Trần Cảnh vẫn không cảm thấy sốt ruột chút nào. Cuối cùng Đại Ninh cũng chọn một chiếc váy màu đỏ cam để kết hợp với đôi giày màu gỗ đàn hương nhẹ nhàng, chiếc váy này trông rất bắt mắt, nhưng rất ít người có thể xử lý được vẻ đẹp của nó.
Cô bước ra ngoài, với khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, như đè ép luôn cả màu sắc tươi sáng của chiếc váy vậy.
Trần Cảnh nhìn cô chăm chú, Đại Ninh cũng không quan tâm Trần Cảnh có cảm thấy đẹp hay không: “Anh ơi, em muốn bộ đồ này.”
Cô thực sự rất biết tiêu tiền, thứ gì cô cũng muốn, Trần Cảnh chiều chuộng cô, anh mua mọi thứ mà Đại Ninh muốn.
Thứ mà cô cả như cô coi trọng, chắc chắn không hề rẻ. Nhìn thấy Trần Cảnh quẹt thẻ tính tiền không chớp mắt, lần đầu tiên Đại Ninh cảm thấy tò mò với công việc của Trần Cảnh, rõ ràng trước đây anh vốn là kẻ hẹp hòi, sao đột nhiên lại dám tiêu phung phí như vậy?
Đi ngang qua quán kem trứng, Trần Cảnh chủ động mua cho cô một phần, cầm trên tay rồi để Đại Ninh ăn như một món ăn vặt.
Thanh Đoàn nghĩ thầm, nếu Kỷ Điềm biết được chuyện này, nói không chừng cô ta sẽ tức chết mất. Kỷ Điềm chi tiền để thuê Trần Cảnh, Trần Cảnh lại kiếm tiền cho Đại Ninh tiêu, thật buồn cười.
Đại Ninh vui vẻ mua sắm xong cuôi rồi đi xem phim cùng Trần Cảnh.
Lúc soát vé, Đại Ninh mới phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên Trần Cảnh được đi xem phim. Nên anh không hiểu rõ trình tự lắm, mọi thứ đối với anh vô cùng mới lạ.
Thật thú vị, Trần Cảnh sống đến hai mươi lăm năm mà không có lấy một người bạn gái. Thật đáng tiếc khi chính anh lại yêu cầu cô làm em gái của anh.
Cả hai đi vào bên trong hết sức suôn sẻ, Đại Ninh đã chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn mà mấy nữ sinh như cô thường thích xem. Đương nhiên, theo sở thích của cô và Thanh Đoàn thì bộ phim này chắc chắn phải cực kỳ máu chó và không thiếu phần ngược rồi.
Càng ngược thì Đại Ninh càng cảm thấy được buồn cười, bị Đại Ninh ảnh hưởng, da thịt trên khuôn mặt của Thanh Đoàn dần trở nên chết lặng, nó cũng bắt đầu có thể cảm thấy được sự thú vị từ tác phẩm bi hài* này, hai đứa nhóc này còn xem hết sức say mê nữa chứ.
*Bi hài: bi kịch+hài kịch.
Cho Trần Cảnh xem mấy phim võ thuật, đấu súng còn được, anh thật sự không chút hứng thú với mấy thể loại yêu đương lãng mạn mà con gái thường thích, cũng may Đại Ninh luôn ở bên cạnh anh, lần đầu tiên đến rạp chiếu phim nên mọi thứ đều mới lạ đối với anh, anh đành giúp cô cầm đồ ăn.
Đại Ninh vừa xem vừa cười, giơ tay nhỏ nhắn lấy đồ ăn trong ngực Trần Cảnh để ăn.
Nhiều lần, cô còn vui đến mức không để ý rằng tay mình đã đưa thẳng ra ngoài. Vẻ mặt Trần Cảnh trở nên căng thẳng, suýt chút nữa thì cô chạm phải nơi đó, anh mím môi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, để vào gói bỏng ngô một cách chính xác.
Trần Cảnh cơ bản chỉ dám vắt chân lên, rồi ngồi im xem phim, toàn bộ quá trình cả người anh căng cứng, tinh thần còn tập trung hơn so với cả lúc thi đấu quyền anh.
Thanh Đoàn ngồi xổm trong góc, nhìn anh với vẻ thương hại.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, rạp chiếu phim tối đen như mực, có rất nhiều cặp đôi, một cặp đôi ngồi phía sau họ,bộ phim mới chiếu hơn nửa họ đã không kìm được mà hôn nhau nồng nàn.
Vẻ mặt Trần Cảnh thay đổi, môi mím lại cảm thấy không được tự nhiên, liếc Đại Ninh một cái.
Con nhóc này vẫn không để ý chút nào, trong phim nam chính đâm nữ chính trọng thương, đang không ngừng đau khổ và hối hận.
Nhìn thấy em gái không chú ý đến sự khác lạ xung quanh, Trần Cảnh cũng cảm thấy bớt ngượng ngùng đôi chút. Thính giác của anh tốt đến kinh người, âm thanh trong phim thì vang xa nhưng ngược lại âm thanh môi lưỡi triền miên lại lọt vào tai không xót chút nào, khiến người ta cảm thấy rất bực bội.
Thế giới rộng lớn vô biên, nhưng đến khi Đại Ninh bước vào trong thế giới của anh, Trần Cảnh mới từ từ nhận ra được, màu sắc tươi sáng của thế giới này.
Khuôn mặt Trần Cảnh căng thẳng, anh ngây người nghĩ, tại sao lại hôn tiếp, sao có thể hôn lâu như vậy. Ngay cả vết thương của nữ chính trong phim cũng lành lại hết cả rồi, mà người phía sau vẫn chưa hôn xong.
Chưa kể đến, bọn họ ngồi ở hàng ghế sau cùng, trong rạp chiếu phim lại không có bao nhiêu người, đôi tình nhân phía sau lau súng cướp cò, tiếng quần áo cọ xát vào nhau vang lên, vẻ mặt Trần Cảnh lúc này vô cùng khó coi.
Cuối cùng Đại Ninh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nghe thấy tiếng động nên muốn quay lại nhìn thử. Tay mắt Trần Cảnh nhanh nhạy, đưa tay cố định cái đầu nhỏ của cô lại.
“Anh trai?”
Anh khẽ ho một tiếng nói: “Đừng phân tâm.”
“Được.” Đại Ninh nhịn cười, nhưng cũng đồng ý với anh, tiếp tục xem phim.
Cuối cùng cũng xem phim xong, Trần Cảnh đi vào nhà vệ sinh, Đại Ninh đứng bên ngoài chờ anh. Cô nhìn Thanh Đoàn, cười nhếch mép: “Cậu nghĩ khi nào thì anh trai tôi sẽ ra? Lần đầu tiên tôi suýt chút nữa được xem hiện trường cảnh đó đấy, không biết là anh ấy tức giận hay kích động nhỉ?”
Thanh Đoàn thở dài, nó cũng không biết, nó càng không dám hỏi, vào lúc bầu không khí ái muội đến đỉnh điểm, nó đã tự nhốt mình trong phòng tối đến hai mươi phút đấy!
Không phụ sự mong đợi của cô, một lúc lâu sau Trần Cảnh mới xuất hiện.
Đại Ninh nói: “Anh trai, về nhà thôi.”
Trần Cảnh cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng con mẹ nó cũng kết thúc, anh không biết, hóa ra xem phim một lúc lại khiến anh muốn chửi thề đến như vậy!
Về đến nhà, Trần Cảnh nhớ tới bầu không khí trong rạp chiếu phim, liền quay ra răn dạy Đại Ninh: “Sau này ít đi xem phim thì hơn.”
“Tại sao vậy?”
“Em là học sinh, nên lấy việc học làm trọng, mấy hoạt động giải trí kia sẽ làm trì hoãn việc học.”
Đại Ninh ngoan ngoãn nói: “Ồ, được rồi.”
Cô bóc một cây kẹo mút để lên giữa hai môi, chống cằm, sát lại gần cười khanh khách nói với Trần Cảnh: “Hôm nay em thực sự rất vui, em tin chắc nếu sau này anh trai yêu đương, anh nhất định phải là một người bạn trai cực kỳ tốt.”
Cánh tay đang cầm túi của Trần Cảnh đột nhiên siết chặt lại.
“Vậy nên…” Đại Ninh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục cười nói: “Anh trai, anh cũng lớn rồi, định khi nào mới tìm chị dâu cho em đây, em còn muốn chị ấy cùng em đi mua sắm đó.”
Bầu không khí chợt đông lại trong nháy mắt, Trần Cảnh ngước lên nhìn cô với ánh mắt màu nâu xám. Anh ta nhìn vào hai mắt Đại Ninh, cố gắng tìm ra ý nghĩ đùa cợt trong mắt cô.
Nhưng Đại Ninh rất nghiêm túc, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Anh ơi, anh không muốn sao?”
Trần Cảnh cụp mắt nhìn xuống, tâm trạng bỗng trở nên rất tệ, không biết vì sao, anh lại không muốn nói lời nào với cô.
Anh không thèm để tâm tới cô nữa, một mình đi về phía trước.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thanh Đoàn: Tại sao anh trai của cô tức giận vậy?
Đại Ninh tức giận: Tôi cũng không biết nữa.
Mặc dù Đại Ninh nói rằng cô không sợ, nhưng đôi mắt của cô vẫn hiện lên vẻ dè chừng, hai mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ vậy. Khi cô đi tắm một mình, lúc đang tắm rửa cô lại kêu toáng lên: “Anh ơi, anh có ở đó không?”
“Ừ.”
Trần Cảnh không còn cách nào khác, nhìn thấy Đại Ninh thực sự sợ hãi như vậy, chỉ có thể đứng đợi cô ở cửa.
Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, Trần Cảnh mở cửa sổ ra, hút một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh.
Đã nhiều năm như vậy, anh sống chẳng khác nào một cái xác không hồn, ngày ngày nghĩ cách kiếm tiền, nuôi mẹ con nhà họ Trần, cho đến đêm nay, sự tức giận và thương tiếc mạnh mẽ lâu rồi không xuất hiện giờ lại bùng lên.
Trần Cảnh rất ít khi hút thuốc, trong làn sương khói mờ ảo, anh dập tàn thuốc và để gió thổi tan đi mùi khói thuốc.
Giọng nói bất an trong phòng tắm lại vang lên: “Anh ơi.”
Trần Cảnh giơ bàn tay gõ lên cửa vài cái, ra hiệu cho cô biết anh vẫn luôn ở đây, Đại Ninh bên phòng trong thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lau bọt khí.
Trần cảnh đứng đợi một lúc lâu, cuối cùng Đại Ninh cũng tắm xong, cô mặc một bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Cô cầm máy sấy tóc, đặt vào tay Trần Cảnh, rồi dùng giọng mũi nói: “Anh sấy tóc giúp em nha.”
Trần Cảnh vẫy tay với cô, hai mắt cô cong cong, đi đến ngồi xuống ghế sô pha.
Anh ta cầm lấy mái tóc ướt đẫm của Đại Ninh rồi nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Mặc dù có mái tóc xoăn tự nhiên nhưng chất tóc của cô thực sự rất tốt, từng sợi tóc tinh tế và mềm mại, độ bồng bềnh uốn mượt đạt tiêu chuẩn, hệt như một con thú nhỏ đáng yêu, sườn mặt trắng nõn trông vô cùng ngoan ngoãn, khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng
Lực sấy vừa đủ, tóc của Đại Ninh một lúc đã khô.
Hôm nay cô có lý do quang minh chính đại để đi ngủ mà không phải làm bài tập nữa, Đại Ninh tỏ vẻ trông thật đáng thương: “Anh ơi, anh ở lại với em một lát, sau khi em ngủ rồi mới đi có được không?”
Trần Cảnh biết chuyện bạo lực học đường đáng sợ như thế nào, thậm chí có nhiều người còn bị nó hủy hoại cả cuộc đời. Anh ta sợ sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Đại Ninh, đành gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức đôi mắt cô ánh lên sự vui vẻ, cô bò lên trên giường, lấy chăn bông đắp lên người ổn thỏa. Rồi Đại Ninh chỉ vào chiếc ghế trong phòng ngủ rồi nói: “Anh ngồi ở đây đi.”
Trần cảnh ngồi xuống với cô.
Đại Ninh nhắm mắt lại, một lúc sau lại lặng lẽ mở ra ti hí, muốn nhìn xem anh có còn ở đó hay không. Trần Cảnh yên lặng nhìn cô, thấy động tác nhỏ này khiến anh rất đau lòng.
Nhìn thấy anh ngồi vững vàng ở kia, lúc này Đại ninh mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mái tóc xoăn của cô xõa ra trên gối, lúc đầu cô ngủ không được an ổn nhưng ngay sau đó hô hấp của cô dần trở nên đều đều.
Bình thường Đại Ninh ồn ào ầm ĩ, nhưng khi cô ngủ thì lại rất ngoan, đôi môi anh đào ửng hồng, lòng bàn tay khép hờ, đặt ở bên má. Hôm nay cô khóc rất nhiều, khóe mắt hơi đỏ khiến người ta nhìn mà xót xa.
Trần Cảnh biết, lúc tỉnh thì cô chẳng khác nào một nữ ma đầu, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, cô còn mềm mại hơn một thiên thần nhỏ.
Trần Liên Tinh còn lâu mới đáng yêu như vậy, Trần Cảnh không động đậy mà cúi đầu nhìn cô thật lâu, nhẹ nhàng vén gợn tóc trên má cô.
Theo lý mà nói, sau khi cô ngủ và anh nên sớm rời khỏi từ lâu, nhưng khi bắt gặp dáng vẻ ngây thơ dễ thương của cô, Trần Cảnh vẫn không nhịn được mà ngắm nhìn hồi lâu.
Xương quai xanh xinh đẹp của Đại Ninh lộ ra bên ngoài, đường cong tuyệt đẹp, Trần Cảnh cảm thấy không thích hợp, nghĩ đến cảnh tượng mà anh thấy tối nay. Anh ta mới đến trễ nửa phút thôi, mà quần áo của Đại Ninh đã bị bọn họ cởi ra gần hết, đáng lẽ anh không nên nhìn mới phải, nhưng anh đã lại vô tình thấy được.
Chuyện này khiến anh cảm thấy có chút áy náy không nói nên lời, lúc nãy khi Đại Ninh còn thức, anh không hề nghĩ tới việc đó, nhưng lúc này đêm khuya tĩnh lặng, cảnh tượng đó cứ liên tục hiện lên trong đầu anh hết lần này tới lần khác.
Đại Ninh nước mắt lưng tròng, hai tay ôm ngực, thân thể người thiếu nữ dịu dàng, xinh đẹp, và đôi mắt rụt rè sợ sệt...
Không hiểu vì sao trong đầu anh chợt nhớ tới bộ phim truyền hình mà anh xem cùng Đại Ninh ngày hôm đó. Trần Cảnh cảm thấy hơi khó thở. Trước đây cảm giác này chưa từng xuất hiện, anh không thể ở lại được nữa, anh kéo rèm lại cho Đại Ninh rồi rời khỏi phòng ngủ của cô.
Không có chuyện gì đâu, anh tự nhủ với chính mình, do hôm nay anh xúc động quá mà thôi, cảm thấy bản thân mình có lỗi, chỉ trách bản thân không chăm sóc tốt cho Đại Ninh.
Trần Cảnh không định bỏ qua chuyện này. Một khi những người đó dám động đến em gái anh, anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá.
Trùng hợp ngày hôm sau là cuối tuần, Đại Ninh thức dậy, trông dáng vẻ của cô lại tràn đầy năng lượng như ban đầu.
Bữa sáng trên bàn ăn rất phong phú, Đại Ninh đếm đi đếm lại được tất cả mười năm món ăn, lúc trước Trần Cảnh đối xử tốt với cô, nhưng cũng không đến mức xa hoa lãng phí như vậy, hiển nhiên sợ cô còn đắm chìm trong chuyện xảy ra ngày hôm qua nên anh đặc biệt an ủi cô.
Đại Ninh cũng không khách sáo, có đồ ngon thì tội gì mà không ăn..
“Ăn xong đi rồi anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Anh ta đưa cuốn vở cho Đại Ninh xem dòng chữ được trên đó.
Đại Ninh ăn miếng bánh bao thủy tinh trong miệng, rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, Em không bị thương gì hết, cũng không còn sợ nữa.”
Trần Cảnh im lặng trong chốc lát, sau đó cầm bút lên viết: “Cô Mao nói em bị chứng ngủ rũ, anh đưa em đi khám thử xem.”
Đại Ninh không cần suy nghĩ lập tức chột dạ nói: “Nhưng mà em sợ đi bệnh viện lắm.”
“Phải đi.” Trần Cảnh nói.
“Nhưng xong xuôi em muốn đi xem phim với mua váy.”
“Được.”
Cả hai cùng đi đến bệnh viện khám sức khỏe, cô phối hợp rất tốt với những quy trình kiểm tra không gây đau đớn, nhưng cô lại không chịu tiến hành những quy trình khám bệnh gây đau.
Trần Cảnh bỏ một viên kẹo đường vào miệng cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Nghe lời nào.” Không phải em đồng ý rồi sao?
Đại Ninh lắc đầu, kẹo thì cô ăn, nhưng người thì trong tư thế chuẩn bị chuồn đi.
Trần Cảnh thật sự rất đau đầu, anh bắt được cô, giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trước mặt y tá để lấy máu.
Đại Ninh đánh không lại, bị anh giữ chặt, chạy cũng không được, chờ cho y tá lấy máu xong, tâm trạng cô cả như cô lại trở nên không tốt, bắt đầu nổi giận với anh.
Y tá ở bên cạnh không nhịn được cười nói với Đại Ninh: “Bạn trai cô cũng vì muốn tốt cho cô thôi mà. Anh ấy đã nhẫn nại hơn những người đàn ông khác nhiều đó.”
Trần Cảnh chưa kịp nói gì thì Đại Ninh đã nghiêm túc phủ nhận ngay lập tức: “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.”
“Không lẽ đó là anh trai cô?”
Đại Ninh xị mặt gật đầu.
Nghe cô nghiêm túc phủ nhận như vậy, Trần Cảnh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, anh cũng không biết tại sao lại như vậy. May mắn thay, cảm giác đó trôi qua nhanh chóng, anh đi lấy kết quả kiểm tra của Đại ninh.
Lăn lộn cả một ngày, cuối cùng cũng có kết quả kiểm tra của Đại Ninh.
Trần Cảnh đọc qua kết quả kiểm tra, trước đây mẹ Trần thường xuyên đau ốm, anh đã đọc rất nhiều giấy ghi kết quả nên đương nhiên cũng hiểu không ít về kiến thức y học. Cứ tưởng em gái anh khỏe mạnh bình thường, không ngờ môi trường trong cơ thể lại có nhiều chỗ không khỏe như vậy,
Đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại.
Có vài chỉ số rõ ràng là thấp hơn vài lần so với chỉ số của người bình thường. Thân thể Đại Ninh thực sự đang có vấn đề. Lượng enzyme thấp, khiến tinh thần Đại Ninh luôn trong trạng thái không ổn định hơn nữa thỉnh thoảng sẽ buồn ngủ.
Những chỗ khác thì không có vấn đề gì, ngoại trừ dữ liệu enzim không ổn cho lắm thì mọi thứ đều rất bình thường.
Bác sĩ chưa thể kê đơn thuốc, họ chỉ khuyên nên chăm sóc cô thật tốt.
Đại Ninh hoàn toàn không bận tâm đến kết quả như thế nào, cô vẫy tay với Trần Cảnh: “Anh ơi, chúng ta đi xem phim thôi.”
Lúc sáng cô vẫn còn tức giận về việc kiểm tra, nhưng bây giờ thấy cô không ghi thù, lo lắng trong mắt Trần Cảnh giảm đi không ít, anh khẽ mỉm cười.
Anh ta cất kết quả kiểm tra đi, định để khi trở về sẽ xem kỹ lại sau, chỉ cần không bị bệnh nan y, anh sẽ chăm sóc em gái mình thật tốt giúp em ấy khá lên.
Trần Cảnh đương nhiên sẽ làm những gì anh đồng ý với Đại Ninh, Đại Ninh đã chọn được vé xem phim, còn hai tiếng nữa phim mới bắt đầu chiếu, nên đúng lúc bọn họ có thể đi mua sắm.
Đại Ninh quay vào phòng thay đồ, một người phục vụ cúi đầu bước vào, Đại ninh mỉm cười và ngọt ngào lên tiếng: “Cốc Tử!”
Khâu Cốc Nam kéo khóa lên cho cô rồi nói nhỏ vào tai cô: “Cô cả, Kỷ Điềm đang điều tra Trần Cảnh.”
“Cô ta đã điều tra đến tôi chưa?”
“Chuyện này thì chưa, tôi đã bảo anh em để mắt đến cô ta rồi. Khi cô ta bắt đầu điều tra, chúng tôi đã xử lý tin tức của cô rồi.”
“Làm tốt lắm, tôi sẽ chú ý hơn. Cốc Tử, lấy cho tôi đôi giày màu hoa anh thảo đó.”
Khâu Cốc Nam cầm giày đến giúp cô thay giày, còn thuận tay tết hai bím tóc cho cô cả.
Trần Cảnh đang đợi cô ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên anh đi mua sắm cùng em gái, Đại Ninh đã ngồi bên trong đó hơn nửa ngày, nhưng Trần Cảnh vẫn không cảm thấy sốt ruột chút nào. Cuối cùng Đại Ninh cũng chọn một chiếc váy màu đỏ cam để kết hợp với đôi giày màu gỗ đàn hương nhẹ nhàng, chiếc váy này trông rất bắt mắt, nhưng rất ít người có thể xử lý được vẻ đẹp của nó.
Cô bước ra ngoài, với khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, như đè ép luôn cả màu sắc tươi sáng của chiếc váy vậy.
Trần Cảnh nhìn cô chăm chú, Đại Ninh cũng không quan tâm Trần Cảnh có cảm thấy đẹp hay không: “Anh ơi, em muốn bộ đồ này.”
Cô thực sự rất biết tiêu tiền, thứ gì cô cũng muốn, Trần Cảnh chiều chuộng cô, anh mua mọi thứ mà Đại Ninh muốn.
Thứ mà cô cả như cô coi trọng, chắc chắn không hề rẻ. Nhìn thấy Trần Cảnh quẹt thẻ tính tiền không chớp mắt, lần đầu tiên Đại Ninh cảm thấy tò mò với công việc của Trần Cảnh, rõ ràng trước đây anh vốn là kẻ hẹp hòi, sao đột nhiên lại dám tiêu phung phí như vậy?
Đi ngang qua quán kem trứng, Trần Cảnh chủ động mua cho cô một phần, cầm trên tay rồi để Đại Ninh ăn như một món ăn vặt.
Thanh Đoàn nghĩ thầm, nếu Kỷ Điềm biết được chuyện này, nói không chừng cô ta sẽ tức chết mất. Kỷ Điềm chi tiền để thuê Trần Cảnh, Trần Cảnh lại kiếm tiền cho Đại Ninh tiêu, thật buồn cười.
Đại Ninh vui vẻ mua sắm xong cuôi rồi đi xem phim cùng Trần Cảnh.
Lúc soát vé, Đại Ninh mới phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên Trần Cảnh được đi xem phim. Nên anh không hiểu rõ trình tự lắm, mọi thứ đối với anh vô cùng mới lạ.
Thật thú vị, Trần Cảnh sống đến hai mươi lăm năm mà không có lấy một người bạn gái. Thật đáng tiếc khi chính anh lại yêu cầu cô làm em gái của anh.
Cả hai đi vào bên trong hết sức suôn sẻ, Đại Ninh đã chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn mà mấy nữ sinh như cô thường thích xem. Đương nhiên, theo sở thích của cô và Thanh Đoàn thì bộ phim này chắc chắn phải cực kỳ máu chó và không thiếu phần ngược rồi.
Càng ngược thì Đại Ninh càng cảm thấy được buồn cười, bị Đại Ninh ảnh hưởng, da thịt trên khuôn mặt của Thanh Đoàn dần trở nên chết lặng, nó cũng bắt đầu có thể cảm thấy được sự thú vị từ tác phẩm bi hài* này, hai đứa nhóc này còn xem hết sức say mê nữa chứ.
*Bi hài: bi kịch+hài kịch.
Cho Trần Cảnh xem mấy phim võ thuật, đấu súng còn được, anh thật sự không chút hứng thú với mấy thể loại yêu đương lãng mạn mà con gái thường thích, cũng may Đại Ninh luôn ở bên cạnh anh, lần đầu tiên đến rạp chiếu phim nên mọi thứ đều mới lạ đối với anh, anh đành giúp cô cầm đồ ăn.
Đại Ninh vừa xem vừa cười, giơ tay nhỏ nhắn lấy đồ ăn trong ngực Trần Cảnh để ăn.
Nhiều lần, cô còn vui đến mức không để ý rằng tay mình đã đưa thẳng ra ngoài. Vẻ mặt Trần Cảnh trở nên căng thẳng, suýt chút nữa thì cô chạm phải nơi đó, anh mím môi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, để vào gói bỏng ngô một cách chính xác.
Trần Cảnh cơ bản chỉ dám vắt chân lên, rồi ngồi im xem phim, toàn bộ quá trình cả người anh căng cứng, tinh thần còn tập trung hơn so với cả lúc thi đấu quyền anh.
Thanh Đoàn ngồi xổm trong góc, nhìn anh với vẻ thương hại.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, rạp chiếu phim tối đen như mực, có rất nhiều cặp đôi, một cặp đôi ngồi phía sau họ,bộ phim mới chiếu hơn nửa họ đã không kìm được mà hôn nhau nồng nàn.
Vẻ mặt Trần Cảnh thay đổi, môi mím lại cảm thấy không được tự nhiên, liếc Đại Ninh một cái.
Con nhóc này vẫn không để ý chút nào, trong phim nam chính đâm nữ chính trọng thương, đang không ngừng đau khổ và hối hận.
Nhìn thấy em gái không chú ý đến sự khác lạ xung quanh, Trần Cảnh cũng cảm thấy bớt ngượng ngùng đôi chút. Thính giác của anh tốt đến kinh người, âm thanh trong phim thì vang xa nhưng ngược lại âm thanh môi lưỡi triền miên lại lọt vào tai không xót chút nào, khiến người ta cảm thấy rất bực bội.
Thế giới rộng lớn vô biên, nhưng đến khi Đại Ninh bước vào trong thế giới của anh, Trần Cảnh mới từ từ nhận ra được, màu sắc tươi sáng của thế giới này.
Khuôn mặt Trần Cảnh căng thẳng, anh ngây người nghĩ, tại sao lại hôn tiếp, sao có thể hôn lâu như vậy. Ngay cả vết thương của nữ chính trong phim cũng lành lại hết cả rồi, mà người phía sau vẫn chưa hôn xong.
Chưa kể đến, bọn họ ngồi ở hàng ghế sau cùng, trong rạp chiếu phim lại không có bao nhiêu người, đôi tình nhân phía sau lau súng cướp cò, tiếng quần áo cọ xát vào nhau vang lên, vẻ mặt Trần Cảnh lúc này vô cùng khó coi.
Cuối cùng Đại Ninh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nghe thấy tiếng động nên muốn quay lại nhìn thử. Tay mắt Trần Cảnh nhanh nhạy, đưa tay cố định cái đầu nhỏ của cô lại.
“Anh trai?”
Anh khẽ ho một tiếng nói: “Đừng phân tâm.”
“Được.” Đại Ninh nhịn cười, nhưng cũng đồng ý với anh, tiếp tục xem phim.
Cuối cùng cũng xem phim xong, Trần Cảnh đi vào nhà vệ sinh, Đại Ninh đứng bên ngoài chờ anh. Cô nhìn Thanh Đoàn, cười nhếch mép: “Cậu nghĩ khi nào thì anh trai tôi sẽ ra? Lần đầu tiên tôi suýt chút nữa được xem hiện trường cảnh đó đấy, không biết là anh ấy tức giận hay kích động nhỉ?”
Thanh Đoàn thở dài, nó cũng không biết, nó càng không dám hỏi, vào lúc bầu không khí ái muội đến đỉnh điểm, nó đã tự nhốt mình trong phòng tối đến hai mươi phút đấy!
Không phụ sự mong đợi của cô, một lúc lâu sau Trần Cảnh mới xuất hiện.
Đại Ninh nói: “Anh trai, về nhà thôi.”
Trần Cảnh cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng con mẹ nó cũng kết thúc, anh không biết, hóa ra xem phim một lúc lại khiến anh muốn chửi thề đến như vậy!
Về đến nhà, Trần Cảnh nhớ tới bầu không khí trong rạp chiếu phim, liền quay ra răn dạy Đại Ninh: “Sau này ít đi xem phim thì hơn.”
“Tại sao vậy?”
“Em là học sinh, nên lấy việc học làm trọng, mấy hoạt động giải trí kia sẽ làm trì hoãn việc học.”
Đại Ninh ngoan ngoãn nói: “Ồ, được rồi.”
Cô bóc một cây kẹo mút để lên giữa hai môi, chống cằm, sát lại gần cười khanh khách nói với Trần Cảnh: “Hôm nay em thực sự rất vui, em tin chắc nếu sau này anh trai yêu đương, anh nhất định phải là một người bạn trai cực kỳ tốt.”
Cánh tay đang cầm túi của Trần Cảnh đột nhiên siết chặt lại.
“Vậy nên…” Đại Ninh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục cười nói: “Anh trai, anh cũng lớn rồi, định khi nào mới tìm chị dâu cho em đây, em còn muốn chị ấy cùng em đi mua sắm đó.”
Bầu không khí chợt đông lại trong nháy mắt, Trần Cảnh ngước lên nhìn cô với ánh mắt màu nâu xám. Anh ta nhìn vào hai mắt Đại Ninh, cố gắng tìm ra ý nghĩ đùa cợt trong mắt cô.
Nhưng Đại Ninh rất nghiêm túc, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Anh ơi, anh không muốn sao?”
Trần Cảnh cụp mắt nhìn xuống, tâm trạng bỗng trở nên rất tệ, không biết vì sao, anh lại không muốn nói lời nào với cô.
Anh không thèm để tâm tới cô nữa, một mình đi về phía trước.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thanh Đoàn: Tại sao anh trai của cô tức giận vậy?
Đại Ninh tức giận: Tôi cũng không biết nữa.