Cú va chạm khiến anh ngã lăn ra sofa, nội tâm vô cùng hoảng loạn.
“Á!”
Tô Mang kinh ngạc thốt lên, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn xoa ngực.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhìn thấy rõ.
Người đang ngồi phía trước mình… chính là Tô Mang.
Anh ngỡ ngàng hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, mừng rỡ nói: “Chị ba về rồi à?”
Tô Mang tức giận trừng mắt nói: “Thằng nhóc thối sao em dám va vào chị hả? Không muốn sống nữa à?”
Nụ cười của anh dần khép lại.
Anh vô thức nhớ lại cảnh tượng trong phòng họp của Trần Đại Phú.
Một người phụ nữ cao quý, lạnh lùng, kiêu sa như vậy nhưng ở trước mặt anh… lại thật đáng yêu.
Sự tương phản này thực sự hơi…
Tô Mang nhanh chóng đứng dậy ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Anh cũng vội vàng ngồi lại ngay ngắn, cười nói: “Tại em ngủ quên mà. Em đâu biết người đứng trước mặt em là chị ba chứ. Em va vào chị đau lắm hả…”
Tô Mạng lại trợn mắt nhìn anh, tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là đau rồi. Em xem bồi thường cho chị thế nào đi!”
Câu hỏi này khiến Trương Minh Vũ đứng hình.
Bồi thường?
Tô Mang có thiếu thốn gì đâu…
Một lúc lâu sau, anh mới lúng túng hỏi: “Vậy… em mời chị ăn một bữa nhé…”
Tô Mang nhếch môi cười, ánh mắt loé sáng: “Không cần. Thế này nhé, em xoa bóp cho chị là được”.
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Xoa bóp chỗ nào?”
Cô ấy điềm nhiên đáp: “Em không biết em vừa va vào đâu à?”
Câu nói này khiến Trương Minh Vũ sững sờ.
Xoa bóp chỗ bị va vào…
Anh vô thức nhìn về nơi mê người ấy, toàn thân run rẩy…
Tô Mang nở nụ cười xấu xa, lẳng lặng nhìn anh.
Không chịu nổi nữa rồi…
Trương Minh Vũ cảm thấy vô cùng bất lực, vội nói: “Chị ba đừng trêu em nữa”.
Tô Mang lại nói: “Chị đâu có trêu em. Em va vào chị làm chị đau thì phải giúp chị chứ?”
“Chị còn nhớ hồi nhỏ mỗi lần em sáu bị đau em đều xoa bóp cho con bé cơ mà”.
Nghe thấy thế, mặt mũi Trương Minh Vũ đỏ bừng lên.
Em sáu Tô Mang nhắc tới chính là chị sáu của anh. Khi còn bé chị sáu là người nghịch ngợm nhất, lại còn là người luyện võ nên rất hay bị thương.
Những lúc đó chị sáu sẽ bảo anh xoa bóp cho.
Mấy người chị của anh cũng từng mâu thuẫn vì chuyện này không ít lần.
Trương Minh Vũ lúng túng cười đáp: “Đấy là khi còn nhỏ…”
Tô Mang bĩu môi, ánh mắt bực dọc: “Em thiên vị thì có”.
Loại chuyện như vậy… thiên vị…
Trương Minh Vũ thực sự không biết nên nói gì cho phải. Mấy người chị của anh không có ai hiền cả.
Sau một hồi do dự, anh vẫn chỉ biết cúi thấp đầu xuống, không dám nói thêm gì nữa.