Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, khinh bỉ nói: "Hồng mềm còn có thể ăn được, còn cậu có xứng được ví với nó không?"
Lời vừa dứt, xung quanh lại rộ lên một trận cười châm biếm.
Gã trọc vẫn luôn đắn đo ngồi yên.
Gã không biết rốt cuộc Trương Minh Vũ có thân phận như thế nào, bây giờ gã lại phải đứng trước lựa chọn hệt như lần trước!
Chọn đúng thì tiền đồ của gã tươi sáng.
Nếu chọn sai thì gã sẽ rơi xuống hố sâu không thể ngóc đầu dậy nổi!
Do dự cả buổi trời, sau khi nhìn thấy nụ cười nhẹ như gió trên khóe miệng của Trương Minh Vũ, cuối cùng gã trọc cũng hạ quyết tâm.
"Trịnh Quốc Nguyên, ông im miệng cho tôi!"
Gã trọc tức giận đập bàn đứng dậy, lạnh giọng quát.
Tiếng quát bất chợt dọa sợ tất cả mọi người.
Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, bất mãn hỏi: "Anh Cường, anh thế này là..."
Tất cả những người khác đều ngơ ngác, trong mắt ai nấy đều ánh lên vẻ ngờ hoặc.
Trương Minh Vũ khẽ cười một tiếng, anh cũng đang rất tò mò muốn xem gã trọc này định làm gì.
Gã trọc liếc Trương Minh Vũ một cái rồi cắn răng hỏi: "Trịnh Quốc Nguyên, mẹ kiếp, ông quá đáng rồi đấy! Cậu ấy là ông chủ mới của chúng ta, ông muốn tạo phản hay gì?"
"Khốn nạn, dám bất kính với ông chủ nữa, có tin hôm nay tôi khiến ông bò ra ngoài không hả!"
Giọng nói vang dội và thô lỗ cũng có vài phần uy lực.
Trịnh Quốc Nguyên hít một hơi thật sâu, cơn thịnh nộ trong lòng tăng lên ngùn ngụt.
Trần Đại Phú là trùm giới thương nghiệp của Hoa Châu, còn đại ca anh Hoa của gã trọc chính là ông trùm thế giới ngầm Hoa Châu!
Ông ta sợ anh Hoa, nhưng chẳng xem gã trọc ra gì.
Trịnh Quốc Nguyên nghiến răng, cũng đập bàn đứng dậy rồi lạnh giọng nạt: "Thằng trọc, tôi nể mặt anh Hoa nên mới không thèm tính toán với cậu. Mẹ kiếp, cậu thật sự tưởng bây giờ có chút quyền lợi thì ngầu lắm à?"
"Bớt làm màu trước mặt ông đây đi!"
"Lúc ông đây lăn lộn làm ăn, cậu còn bú bình đấy! So kè độ ngang ngược với ông đây hả? Cậu còn non và xanh lắm!"
Dứt lời, không khí trong phòng họp cũng bắt đầu căng thẳng hẳn lên.
Hai vệ sĩ và bốn gã lực lưỡng cũng đồng loạt bước lên trước một bước, mùi thuốc súng nồng nặc.
Trương Minh Vũ chậm rãi bắt chéo chân rồi tựa vào ghế, khóe miệng lại nở nụ cười.
Thú vị hơn rồi.
Gã trọc và Trịnh Quốc Nguyên nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên sắc lạnh lẽo.