Một lúc lâu sau, cô dần yên tĩnh lại.
Nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu lấy lại ý thức.
Trương Minh Vũ biết hiện giờ tình trạng của Lâm Kiều Hân chẳng khác gì người đang say rượu, phải nghỉ ngơi.
Một lúc sau, anh mới bế cô đặt lên giường.
Quần áo trên người vẫn còn ướt sũng nên anh chỉ có thể gọi nhân viên phục vụ tới cởi quần áo cho Lâm Kiều Hân.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cầm theo thẻ phòng khoá cửa lại.
Nhớ tới Lý Tuấn Nhất, anh lại bắt đầu nổi giận đùng đùng.
Long Tam đang đứng trước cửa một căn phòng cách đó không xa.
Trương Minh Vũ nắm chặt tay, bước nhanh qua đó, lửa giận ngùn ngụt.
Anh bước vào phòng, trông thấy Lý Tuấn Nhất đang sững sờ ngồi trên sofa, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đầu tóc hắn rối tinh rối mù, quần áo xộc xệch, đến cả giày cũng chỉ còn một chiếc. Mặt hắn tái mét lại.
Cạnh đó là bốn gã vệ sĩ cũng sợ xanh mặt đang quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.
Trông thấy Trương Minh Vũ đi vào, ánh mắt của Lý Tuấn Nhất chợt xẹt qua một tia hoảng loạn.
Hắn không sợ anh, nhưng hắn sợ Long Tam!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật mạnh.
Nếu không có anh liên tục theo dõi, nếu không có sự giúp đỡ của chị ba, vậy thì hôm nay…
Anh không dám nghĩ tới hậu quả sẽ xảy ra!
Con mẹ nó!
Trương Minh Vũ nghiến răng ken két, đi thẳng về phía trước!
Lý Nhất Nhất sợ hãi hét lên: “Mày… mày muốn làm gì? Trương Minh Vũ… mày… mày dám động…”
Nhưng hắn chưa kịp nói câu đã ăn phải một cú đấm trời giáng của anh!
Bịch!
Tiếng va chạm trầm đục vang lên. Nắm đấm cứng rắn của Trương Minh Vũ rơi trúng mặt Lý Tuấn Nhất.
Hắn ngã lăn ra khỏi sofa, đau đớn ôm ặmt.
Lửa giận của anh vẫn chưa được xả hết.
Anh đi tới đạp liên tục lên người hắn!
Bịch bịch!
Tiếng đánh đập không ngừng vang lên.
Long Tam ở đằng sau thấy thế thì gật đầu, trong mắt loé lên vẻ tán thưởng.
Lý Tuấn Nhất kêu gào thảm thiết: “Á!”
Tiếng kêu của hắn rất lớn, đến cả cốc nước trên bàn cũng rung lắc theo!
“Trương Minh Vũ… Mày… mày dám động vào tao! Chắc chắn nhà họ Lâm… nhà họ Lâm… Á! Nhẹ thôi! Đau quá!”
“Mẹ nó… Á! Nhà họ Lâm nhất định phải bị diệt vong… mày dám đánh ông đây… hu hu hu., đau quá đi mất… nhẹ thôi hu hu!”
Lý Tuấn Nhất bị đánh đến ngu người, không có sức chống trả. Hắn dùng hai tay bảo vệ đầu mình, cơ thể lăn lộn trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã đạp hắn bao nhiêu phát, Trương Minh Vũ đã thấm mệt.
Phù!
Anh thở hắt ra một hơi, ngồi lên sofa rồi mới không ngừng thở dốc.
Đạp người nửa ngày, cơn giận của anh đã được xả ra không ít.
Anh cũng không muốn đánh nữa. Anh cần phải biết rất nhiều chuyện, lỡ như đạp Lý Tuấn Nhất ngất xỉu thì đúng là được không bằng mất.
Lý Tuấn Nhất cũng thở hổn hển, kiệt sức nằm lăn ra đất.
Dường như đến cả sức để thở hắn cũng không còn nữa.