Tên khốn kiếp này!
Nhưng…
Bây giờ cô ấy không thể nhiều lời, chỉ có thể để Trương Minh Vũ tự mình suy nghĩ.
Dù sao… chuyện này cũng liên quan đến tương lai!
Lập tức, tầm mắt mọi người lại nhìn về Trương Minh Vũ.
Vô cùng hồi hộp!
Đám người Dạ Thập Nhất cũng nhìn chằm chằm!
Dù sao…
Sống hay chết, chỉ dựa vào một ý nghĩ của Trương Minh Vũ!
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cúi đầu.
Hử?
Đám người Dạ Thập Nhất thấy thế trong nháy mắt kích động.
Không dám giết hả?
Ánh mắt Hàn Quân Ngưng u ám hơn.
Nhưng… cũng có thể hiểu được.
Dẫu sao…
Ngay sao đó, giọng nói của Trương Minh Vũ nặng nề vang lên: “Mày nói đúng, đều là cha sinh mẹ đẻ, đều là mạng người…”
Toàn bộ nữ chiến sĩ thất vọng.
Đám người Dạ Thập Nhất lập tức tràn đầy phấn khởi!
Anh không dám!
Bất thình lình, giọng nói của Trương Minh Vũ thay đổi, thấp giọng nói: “Nhưng bọn mày… không phải là người!”
Vụt!
Giọng nói vừa dứt, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe!
Dạ Thập Nhất lập tức mở to hai mắt, nụ cười phấn khích vẫn còn trên mặt!
Nhưng…
Trên cổ đã có một đường màu đỏ!
Máu phun ra!
Dạ Thập Nhất cũng không có động tác nào nữa, cơ thể mềm nhũn nằm trên mặt đất!
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Đầu Dạ Thập Nhất đập mạnh xuống mặt đất, trợn tròn mắt!
Nét mặt kích động vừa rồi bị đóng băng.
Nhưng người không còn có bất kỳ phản ứng nào nữa!
Trong nháy mắt, đám người Dạ Thập ngỡ ngàng!
Ánh mắt của toàn bộ nữ chiến sĩ đều sáng lên!
Ra tay rồi!
Hàn Quân Ngưng và Tần Minh Nguyệt khóe miệng đồng thời nở một nụ cười!
Mặt Trương Minh Vũ không chút thay đổi, nhìn sang chỗ Sơn Bản Lộ.
Ừng ực!
Sơn Bản Lộ nuốt nước miếng!
Nhưng…
Hắn không thông minh như Dạ Thập Nhất, hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu!
Trương Minh Vũ bước từng bước.
Lặng lẽ tới gần.
Sơn Bản Lộ dịch chuyển cơ thể lùi lại phía sau một cách khó khăn.
Mấp máy môi.