Hả?
Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ hoang mang!
Nhìn kỹ hơn...
Ơ kìa...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh thấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Kiều Hân không biết từ lúc nào đã vươn ra trước!
Lúc này... tay cô đang nắm lấy tay anh!
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Cô ấy...
Lâm Kiều Hân nói với ẩn ý sâu xa: "Nếu cảm thấy đau, em sẽ véo anh, như vậy sẽ không đau nữa”.
Nói xong, khóe miệng cô chậm rãi nở nụ cười.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Cô ấy...
Hồi lâu sau anh vẫn chưa thoát khỏi cú sốc.
Cô ấy chủ động nắm tay mình sao?
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Được không?"
Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Được chứ”.
Nói xong, anh mỉm cười ngượng nghịu.
Khóe miệng Lâm Kiều Hân nở nụ cười, nói: "Vậy anh còn ngây ra đó làm gì, chúng ta mau bắt đầu đi”.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Bắt đầu làm gì cơ?
A…
Một lát sau, Trương Minh Vũ mới phản ứng lại.
Sao mình ngốc vậy nhỉ?
Anh đột nhiên nhận ra rằng đầu óc của mình hình như không đủ dùng khi đứng trước mặt Lâm Kiều Hân ...
Trương Minh Vũ không do dự nữa.
Tay phải cầm bông tẩm cồn bắt đầu nhẹ nhàng lau vết thương cho Lâm Kiều Hân.
Ngay sau đó, có một lực đạo truyền đến từ tay trái.
Trương Minh Vũ cũng dùng sức nhẹ nhàng, cố gắng truyền cho Lâm Kiều Hân một chút sức mạnh.
Suy cho cùng... chắc chắn cô rất đau.
Trương Minh Vũ tăng tốc chuyển động tay.
Không biết nắm tay Trương Minh Vũ có thật sự giúp ích hay không, nhưng Lâm Kiều Hân từ đầu đến cuối đều không phát ra tiếng kêu đau đớn nào.
Sức mạnh trong tay càng lúc càng lớn.
Trương Minh Vũ cũng rất đau lòng.
Quá đau!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trương Minh Vũ cảm thấy rằng bàn tay nhỏ bé của Lâm Kiều Hân càng lúc càng lạnh hơn.
Không lâu sau, vết thương cuối cùng cũng được làm sạch!
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiều Hân từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền, hỏi: "Xong rồi sao?"
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Vừa rửa sạch vết thương, lát nữa còn...”
Nói xong, trong lòng anh càng khó chịu!
Lâm Kiều Hân cố nặn ra một nụ cười, nói: "Yên tâm, không đau chút nào cả”.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh hiểu rằng Lâm Kiều Hân chỉ đang cố gắng an ủi anh.
Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ.
Lâm Kiều Hân khẽ vặn người nói: "Làm đi”.
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Anh lấy bình rượu thuốc bên cạnh ra.
Bắt đầu dùng tăm bông bôi lên vết thương của Lâm Kiều Hân.
May thay, thuốc này không kích thích lắm.
Mặc dù có một số thay đổi trên khuôn mặt của Lâm Kiều Hân, nhưng không có dấu hiệu đau đớn.
Trương Minh Vũ dè dặt cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, tất cả các vết thương đều được bôi thuốc.
Phù!
Làm xong, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiều Hân đau đớn.
Đây cứ như một cực hình đối với cô.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Em cảm thấy thế nào? Còn đau không?"
Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu, nói: "Không đau nữa”.
Nói xong, cô mỉm cười.
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Anh vô thức cảm thấy Lâm Kiều Hân hơi kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chỗ nào thì anh không nói được.
Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Em hơi khát nước, anh lấy giúp em ly nước nhé”.
À ừ...
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quả nhiên kỳ lạ...
Trương Minh Vũ cười nói: "Được”.
Nói xong, anh đứng dậy bước ra ngoài.
Khi đến phòng khách, anh mới phát hiện Liễu Thanh Duyệt vẫn im lặng ngồi trên ghế sô pha.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị về lúc nào đấy?"
Liễu Thanh Duyệt trợn mắt nói: "Chị có đi ra ngoài đâu”.
Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Không phải chị nói có chuyện cần xử lý sao?"
Liễu Thanh Duyệt lườm anh, chua chát nói: "Em trai thối tha, sao lúc em ở cùng Lâm Kiều Hân, đầu óc lại không đủ dùng vậy?"
“Không phải hôm nay em rất thông minh sao?"
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Liễu Thanh Duyệt tức giận lẩm bẩm: "Hừ, cơ hội tốt như vậy mà cũng không biết chủ động, đồ ngốc”.
Nói xong, trong đôi mắt đẹp của cô ấy lại hiện lên vẻ chua xót.
Cô ấy cũng không muốn.
Nhưng...