Mục lục
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này mới nhận ra khuôn mặt của Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng.

Giống như...

Đôi mắt của Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ mờ mịt.

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, đôi mắt hiện lên vẻ kiên định!

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực hỏi: “Anh... Có phải là do hồi nãy đã nhìn thấy... nhìn thấy gì đó nên mới vui như vậy?”

Hả?

Vừa nghe xong câu nói này, bên trong đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mơ màng.

Hồi nãy... thấy gì?

Thấy gì cơ?

Đột nhiên đôi mắt của Trương Minh Vũ bỗng lóe lên!

Chẳng lẽ là... Những thứ đã nhìn thấy ở trên giường...

A...

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội!

Cực kỳ ngỡ ngàng!

Sao Lâm Kiều Hân có thể nói ra những lời như vậy chứ?

Chuyện này...

Trương Minh Vũ lúng túng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ bừng, hỏi lại: “Anh... Anh nói đi”.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, bất lực nói: “Em đang nghĩ gì vậy hả, anh... nhìn thấy cái đó... thì vui gì chứ?”

Hả?

Nghe vậy, Lâm Kiều Hân ngơ ngác.

Thấy rồi... cũng không vui sao?

Vậy thì...

Một lúc sau Lâm Kiều Hân mới từ tốn hỏi: “Vậy... anh vui vì chuyện gì?”

A...

Gương mặt của Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Thật lâu sau anh mới cười nói: “Đúng là vì chuyện này thật, nhưng không phải...”

Ánh sáng trong đôi mắt của Lâm Kiều Hân chợt tối hơn.

Quả nhiên...

Trương Minh Vũ nói thêm: “Nhưng không phải như em nghĩ đâu, bởi vì anh thấy em không giận nên anh cảm thấy hơi vui thôi”.

Nói rồi, anh nhe răng ra cười.

Hả?

Vừa nghe xong câu nói ấy, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lại hiện lên vẻ mơ màng.

Bởi vì... Em không giận sao?

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân như bừng tỉnh!

Cảm giác mất mát đó bỗng rút đi như thủy triều, thay vào đó là sự kích động không tài nào giải thích được!

Anh ấy... không phải vì...

Lâm Kiều Hân không khỏi nở một nụ cười.

Cực kỳ dịu dàng.

Đôi mắt của Trương Minh Vũ đầy hoang mang, hỏi: “Em... Đang cười cái gì vậy?”

Lâm Kiều Hân mỉm cười rồi nói: “Em cũng rất vui”.

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Sao... Sao em lại vui?”

Lâm Kiều Hân cau mày, cười nói: “Em vui là vì anh không phải là loại người đó”.

Loại người đó?

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.

Thật là...

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới tức giận trợn mắt.

Lâm Kiều Hân lại nở một nụ cười nơi khóe miệng.

Cực kỳ vui.

Trương Minh Vũ im lặng ngồi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VẢ
07 Tháng năm, 2023 09:52
truyện hấp dẫn đấy
BÌNH LUẬN FACEBOOK