Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
"Được rồi".
Trương Minh Vũ lẩm bẩm, khóe miệng không kìm được mỉm cười.
Nếu như nhà họ Hà thật sự có liên quan đến buôn lậu vũ khí thì...
Quá hay!
Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Được rồi, tôi nghi ngờ gần đây bọn chúng có động tĩnh gì đó".
"Nếu như có giao dịch, anh giúp tôi được không?"
Trương Minh Vũ liếc mắt nói: "Dựa vào gì mà tôi phải giúp cô? Giúp cô tôi còn bị mắng".
Tần Minh Nguyệt khó chịu lẩm bẩm: "Đàn ông đàng ang sao cứ thù dai vậy?"
"Anh giúp tôi, chỉ cần điều tra được bằng chứng gì, nhà họ Hà nhất định tiêu đời".
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Việc này hấp dẫn nha.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, tôi sẽ cố giúp cô một lần vậy, coi như cô nợ tôi hai lần".
Tần Minh Nguyệt bĩu môi, không nói gì nhiều.
Xe nhanh chóng dừng ở cổng Sơ Tinh.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Tần Minh Nguyệt hạ cửa kính xe xuống nói: "Đợi tin tức của tôi nhé, đến lúc đó tôi sẽ đến đón anh".
Trương Minh Vũ tùy tiện phất tay.
Hừ!
Tần Minh Nguyệt hung hăng trợn trừng mắt, sau đó lái xe rời đi.
Nếu không phải vì đội cảnh sát chẳng có ai dùng được, thì tôi tìm anh chắc?
Còn dám chu mỏ với tôi, tên biến thái chết tiệt!
Chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Hôm nay thu hoạch được nhiều ghê!
Anh vui vẻ đi vào công ty.
Còn chưa đi được mấy bước, trước mặt đột nhiên có bóng người cao to lực lưỡng.
Long Tam?
Trương Minh Vũ sững sờ, lập tức thu lại nụ cười.
Long Tam đi đến, trầm giọng nói: "Cậu Minh Vũ, người của nhà Âu Dương đến rồi".
"Một đội nhỏ, mười hai người".
"Bây giờ đang tiến vào Hoa Châu".
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Quả nhiên...
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Bây giờ bọn
chúng có mục đích gì?"