Tần Minh Nguyệt nhướng mày nhìn theo, miệng nở nụ cười.
Hai người nhanh nhẹn áp sát bến cảng Hoa Châu.
Bên trái là dãy nhà kho, bên phải cũng vậy.
Nhà kho số 1.15 nằm ở dãy bên trái.
Hai người vọt tới, áp sát nhà kho.
Xung quanh tối đen như mực, hai người chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt từ nơi xa xa hắt lại, thận trọng lần từng bước.
Khu vực này không có bất cứ tiếng động nào.
Cả một vùng tối đen, những nhà kho liên tiếp xếp hàng, trông cực kì âm trầm.
Tần Minh Nguyệt lấy ra một cây đèn pin chuyên dụng.
Bật lên, liếc số nhà kho.
1.27!
Tần Minh Nguyệt tắt đèn pin, nói: "Bên kia, đi!"
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.
Hai người nhanh nhẹn vọt ra xa.
Trương Minh Vũ vừa định tiến tới, Tần Minh Nguyệt đã vội vã vươn tay lôi anh về.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Tần Minh Nguyệt chỉ chỉ lên đỉnh nhà kho trước mặt.
Trương Minh Vũ thăm dò nhìn về phía đó, phát hiện bên trên có hai đốm đỏ.
Camera giám sát?
Anh giật mình căng thẳng.
May mà... camera không chiếu về phía anh.
Tần Minh Nguyệt hạ giọng nói khẽ: "Đi theo tôi!"
Nói đoạn, cô ta cất bước nhích tới gần.
Nhà kho này chính là nhà kho số 1.15.
Hai người nhanh nhẹn áp sát tường nhà kho.
Tần Minh Nguyệt dán lỗ tai lên tường, thận trọng lắng nghe.
Trương Minh Vũ bắt đầu khẩn trương lên.
Chỉ lát sau, Tần Minh Nguyệt nhè nhẹ lắc đầu.
Vậy có nghĩa là bên trong không có động tĩnh gì.
Không có người?
Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng chợt nảy
sinh đôi chút hoài nghi.