Tần Minh Nguyệt buông tay.
Chăn tuột xuống...
A...
Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Đây là...
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Được lắm, lá gan của anh cũng lớn nhỉ?"
Trương Minh Vũ toét miệng cười nói: "Được rồi, cô thích uy hiếp thế nào thì uy hiếp đi, dù sao tôi cũng được hời”.
Nói xong, anh chậm rãi khoanh tay.
Vô cùng sảng khoái!
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tần Minh Nguyệt.
Thật lâu sau cô ta mới lên tiếng: "Hừ, lần này coi như anh thắng”.
"Chờ tôi...”
Tần Minh Nguyệt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói nữa.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Chờ cô làm gì?
Nhưng nếu Tần Minh Nguyệt không nói, Trương Minh Vũ cũng chẳng có cách nào hỏi được.
Tần Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Được rồi, chúng ta cứ chờ xem, hy vọng anh có thể ngoan ngoãn nghe lời”.
"Bằng không...”
Nói xong, khóe miệng cô ta chậm rãi cong lên một vòng cung tinh tế.
Trương Minh Vũ nghe vậy trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Không nhiều lời nữa.
Tần Minh Nguyệt di chuyển đôi chân dài của mình, nhanh chóng ngồi xuống giường, chui vào chăn.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: "Cô định ngủ ở chỗ này sao?"
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi nói rồi, khó khăn lắm mới có một người đàn ông... đương nhiên phải tận dụng một chút”.
"Nhanh lên”.
Nói xong cô ta vén chăn lên.
Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu, nói: "Không, tôi sang phòng của cô”.
Nói xong, anh đi về phía trước.
Nhưng mới đi được hai bước, phía sau đột nhiên một luồng gió thổi tới!
A?
Trương Minh Vũ bỗng căng thẳng!
Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng, trên vai đã truyền đến một lực!
Cơ thể không khống chế được lui về phía sau!
Thật nhanh!
Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy kinh ngạc!
Ngay sau đó, cơ thể ngã về phía sau!
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Không đau đớn.
Trương Minh Vũ lúc này mới phát hiện ra mình ngã xuống giường.
Sau lưng... còn có hương thơm bay vào mũi!
Anh vừa muốn phản kháng...
Bỗng nhiên, âm thanh dịu dàng của Tần Minh Nguyệt vang lên bên tai: "Anh cho rằng anh chạy thoát sao?"