Anh Hổ muốn bỏ chạy!
Nhưng vừa quay đầu...
Bốp!
Liền đâm sầm vào tường!
Gã xây xẩm hết mắt mày...
Cơ thể nằm bò dưới đất!
Hàn Thất Thất cười xấu xa.
Chiếc giày cao gót ngắm rất chuẩn!
Cô ta dùng lực đánh xuống!
"Ái ôi!"
Anh Hổ co rụt hai chân.
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp con đường!
Không ai nói gì cả!
Mấy tên bảo vệ cũng không khỏi co rụt người!
Người đẹp này... hung dữ quá!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hàn Thất Thất này...
Haizz....
Hừ!
Hàn Thất Thất khẽ kêu một tiếng, thả tay ra.
Nhưng giày cao gót vẫn đập trúng người anh Hổ.
"Dám chọc vào bà đây này!", Hàn Thất Thất phủi tay, kiêu ngạo nói.
Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.
Mấy tên đô con vặn vẹo dưới đất.
Anh Hổ co giật.
Trương Minh Vũ quay người cười nói: "Được rồi, mấy người mau về đi, đến đây một chuyến cũng mệt rồi".
Quan Na sững sờ nói: "À... ừ..."
"Vậy... hẹn mai gặp".
Trương Minh Vũ cười nói: "Ừ hẹn mai gặp".
Quan Na quay người, bước từng bước đi vào cửa khách sạn.
Vô cùng hoang mang.
Tất cả mọi chuyện đều vượt qua dự đoán của cô.
Trương Minh Vũ... là người như nào vậy?
Cô ta mơ màng rời đi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Phát tiết thế nào rồi?"
Hàn Thất Thất chống eo, thở hổn hển nói: "Vẫn còn tức".
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi, chẳng phải bảo còn đi chơi sao".
Hàn Thất Thất kích động nói: "Đúng đúng đúng, đi chơi đi!"
Nói xong Hàn Thất Thất liền vọt vào trong xe.
Trương Minh Vũ ngồi ghế phó lại.
Để cho tiện, Hàn Thất Thất vứt luôn chiếc giày cao gót còn lại.
Cô ta lấy ra một đôi giày bệt ở phía sau.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Chuẩn bị cả giày rồi à?
Hàn Thất Thất nhanh chóng
lái xe rời đi.