Tuy nhiên, trước khi anh kịp nghĩ, tiếng bước chân đã truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Lâm Kiều Hân chậm rãi đi lại với một cái ngoáy tai.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Ng…ngoáy thật sao?
Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.
Nhìn Trương Minh Vũ yên lặng không nói gì.
Thịch……
Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới khẽ nói: "Còn ngây người ra đó làm gì? Nằm xuống đi".
Nằm xuống...
Trương Minh Vũ hoàn toàn choáng váng.
Hàn Quân Ngưng cũng phối hợp nói: "Mau nằm xuống đi".
Thịch……
Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nằm im trên ghế sô pha.
Nghiêng người, lặng lẽ chờ đợi.
Dù vậy, lòng vẫn rất khó xử.
Cô ấy ngoáy tai cho mình?
Thật là...
Tuy nhiên, sau khi chờ đợi một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ rất bối rối.
Sao không ngoáy đi?
Rất nhanh, giọng nói du dương của Lâm Kiều Hân vang lên: "Sao lại nằm đó? Nằm lên đùi em này".
Cái gì?
Trương Minh Vũ nghe vậy, hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài!
Nằm trên ... đùi?
Trương Minh Vũ theo bản năng nhìn lên, đôi chân thon dài và thẳng tắp ở ngay trước mặt anh!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước miếng, cười nói: "Cái này. . . Không ổn lắm. . ."
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, hỏi: "Em nằm trên đùi vợ thì có gì mà không ổn?"
Nghe vậy, trong mắt anh đầy hoang mang.
Thịch……
Trương Minh Vũ lập tức trở nên xấu hổ, làm sao anh có thể quên mất Hàn Quân Ngưng ...
Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng lộ ra một tia lo lắng.
Xét cho cùng... cũng hơi kì.
Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, nói: "Chị sáu ở đây anh còn ngại gì, mau nằm xuống đi".
Thịch……