Thấy vậy, đôi mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm đã chạy trốn từ sớm, nhưng cô ấy vẫn không thể thoát khỏi Vương Hạo.
Không lâu sau, Vương Hạo thở hồng hộc đứng chặn trước mặt.
Hạ Hâm Điềm bực bội nói: "Chúng tôi đi ăn cơm! Anh lại tìm chúng tôi làm gì hả?”
Ăn cơm sao?
Đôi mắt Vương Hạo lóe sáng, cười nói: "Vừa lúc anh cũng đói bụng rồi, hay là anh mời mọi người đi ăn nhé?"
Nói xong anh ta rất mong đợi.
Hạ Hâm Điềm hờ hững đáp: "Không cần, em tư đã sắp xếp xong rồi”.
Nói xong, cô ấy lại kéo hai người Trương Minh Vũ đi về phía trước.
Chuyện này...
Vương Hạo lại chặn trước mặt, nôn nóng nói: "Vậy... anh đi bảo vệ mọi người nhé? Mọi người đi như vậy quá nguy hiểm”.
Hạ Hâm Điềm hít một hơi thật sâu nói: "Tôi có người bảo vệ rồi, không cần anh bảo vệ đâu”.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhìn nhau lắc đầu bất lực.
Vương Hạo cầu xin: "Ôi chao, Điềm Điềm, cho anh đi cùng đi mà, anh từ xa đến đây tìm em, một mình ở đây sẽ rất nhàm chán!"
Biểu cảm đó...
Trương Minh Vũ nổi da gà!
Nũng nịu ư?
Lâm Kiều Hân buồn nôn ớn lạnh.
Nói thế nào đi nữa, anh ta cũng nổi danh ngang hàng với Âu Dương Triết, sao lại...
Hạ Hâm Điềm nghiến răng.
Phiền chết đi được!
Trương Minh Vũ cười nói: "Hay là... để anh ta đi theo, dù sao cậu chủ Vương chắc chắn cũng sẽ không quấy rầy chúng ta, đúng không?"
Nói xong, anh nhướng mày nhìn Vương Hạo.
Hả?
Nghe vậy, Vương Hạo hơi kinh ngạc!
Anh ta nói giúp mình à?
Ngay sau đó, Vương Hạo cảm kích liếc nhìn Trương Minh Vũ hào hứng nói: "Đúng! Đúng vậy!"
"Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
"Nếu không nghe lời thì sau này em không cần dẫn anh theo nữa!"
"Anh thề đấy!"
Nói xong anh ta duỗi ra ba ngón tay.
Hạ Hâm Điềm hơi cau mày nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt ngờ vực.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Hạ Hâm Điềm lườm anh, nắm lấy cánh tay Lâm Kiều Hân, tức giận đi về phía cổng.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Vương Hạo đi tới, vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn người anh em!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Nên làm mà”.
Vương Hạo lại rất nhiệt tình ôm lấy bả vai Trương Minh Vũ, cười nói: "Ha ha, Được! Người anh em, vì câu nói này của anh, sau này anh có thể tùy ý sử dụng vệ sĩ của tôi”.
Nói xong, anh ta lại vỗ vào vai Trương Minh Vũ mấy cái.
Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Thiệt tình...
Thấy vậy, Hạ Hâm Điềm bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Thằng xấu xa, em còn lợi dụng cả chị hai để làm việc hả? Đợi đó cho chị”.
"Hừ!"
Nói xong cô ấy khịt mũi!
Rất không hài lòng!
Lâm Kiều Hân thấy vậy, không khỏi che miệng cười thầm.
Chẳng mấy chốc, một chiếc ô tô đã đậu trước cửa.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Hạ Hâm Điềm không nói lời nào, mở cửa xe ngồi vào.
Còn kéo cả Lâm Kiều Hân vào xe...
Ồ...
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng.
Liễu Thanh Duyệt cũng ngồi ở phía sau ...
Vương Hạo sửng sốt.
Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: "Sao anh ta lại ở đây?"
Hạ Hâm Điềm tức giận trợn tròn mắt, nói: "Hừ, hỏi thằng em trai lắm chuyện của em đi!"
Ồ...
Trương Minh Vũ nghe thấy điều này, biểu cảm lúng túng càng rõ ràng hơn.
Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Liễu Thanh Duyệt.
Thật lâu sau, cô ấy nói: "Lên xe đi, sao còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ khoát tay, cười nói: "Xin lỗi, tôi đã lên xe trước”.
Vương Hạo nhếch miệng cười nói: "Không sao, không sao, tôi tự lái xe cũng được, mọi người đi trước đi!"
Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.
Ngay sau đó, anh mở cửa ngồi vào ghế phụ lái.
Tài xế đạp ga lao ra ngoài.
Vương Hạo lái xe lặng lẽ đi theo.
Trương Minh Vũ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ra sau, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười quỷ dị.
Hạ Hâm Điềm khẽ hừ một tiếng nói: "Em tư, em có thể quản lý tốt thằng em trai lắm chuyện của em không?”
Nói xong, trên mặt cô ấy lại hiện lên vẻ tức giận!
Rất không vui!
Ồ...
Trương Minh Vũ càng thêm lúng túng.
Liễu Thanh Duyệt bối rối hỏi: "Ơ... rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hạ Hâm Điềm hậm hực nói: “Là tại nó khăng khăng bảo Vương Hạo đi theo! Tức chết mất! Bảo anh ta đến làm gì chứ?"
"Không biết anh ta thích chị hai của em à?"
"Vậy mà em…"
Tức ói máu!