Ơ kìa...
Nghe vậy, trong mắt Trương Minh Vũ lập tức tràn đầy vẻ hoang mang.
Một lúc sau, anh mới hỏi: “Cô … Sao cô lại tới đây?”
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, sao tôi có thể tha cho anh chứ?”
A...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co quắp.
Tần Minh Nguyệt cố ý bày ra vẻ mặt ấm ức, nói: “Chẳng lẽ anh cam lòng để cho tôi bị mấy người đàn ông đó…”
Trương Minh Vũ hoàn toàn bối rối.
Đột nhiên…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước miếng.
Anh há miệng thở dốc, nhưng hoàn toàn không biết rốt cuộc bản thân nên nói cái gì.
Biến thái!
Qúa biến thái rồi.
Trương Minh Vũ vội vàng xê dịch cơ thể một chút, hoàn toàn không dám nhìn.
Tần Minh Nguyệt lại di chuyển.
Phù!
Trương Minh Vũ thở gấp.
Nhưng...
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới bất đắc dĩ hỏi: “Chị à, rốt cuộc là chị muốn làm gì hả?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lấp lánh, cười nói: “Không phải anh nói muốn cho nhà họ Tần có người nối dõi tông đường sao?”
“Tôi muốn… Bây giờ có thể bắt đầu rồi”.
Cái này...
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cũng sắp cắn nát răng luôn rồi.
Mẹ kiếp người đàn ông nào có thể chịu đựng được chứ?
Bây giờ anh bắt đầu hoài nghi rốt cuộc là bản thân có phải là đàn ông hay không.
Mặc dù xao động.
Nhưng ...
Trong đầu luôn không thể kiềm chế mà hiện ra khuôn mặt của Lâm Kiều Hân.
Phù!
Trương Minh Vũ cố gắng hết sức để kiềm chế, nói: “Đừng làm loạn nữa, tôi thật sự sợ cô đấy, vậy cô ngủ ở chỗ này, tôi trở về phòng”.
Nói xong, anh nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng chân còn chưa chạm đất thì đã bị Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng kéo lại.
Trương Minh Vũ ngã lên giường.
Tần Minh Nguyệt suy nghĩ rồi cười mỉm, thì thầm: “Sợ rồi à?”
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Sợ rồi”.
Bây giờ trong lòng anh hoàn toàn rối loạn.
Quan trọng nhất là… Tần Minh Nguyệt cứ đùa.
Thế nào lại trở thành như bây giờ?
Tần Minh Nguyệt chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Trương Minh Vũ, hỏi: “Sau này… anh có nghe lời không?”