Tim của Lâm Kiều Hân đập nhanh một cách khó hiểu, tâm hồn thiếu nữ hỗn loạn.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng cười: “À... Em dậy rồi à?”
Nói xong lại càng căng thẳng hơn!
Bây giờ anh cũng không biết Lâm Kiều Hân có giận hay không nữa.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.
Một giọng nói nhỏ như muỗi đáp lại: “Ừ”.
A...
Đôi mắt của Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ bất lực.
Vẫn không biết có giận hay không...
Chuyện này...
Đàn ông con trai, ngại cái gì chứ?
Phù!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Một lúc sau anh mới cười rồi nói: “Ừ... Anh cũng mới dậy, vừa mở mắt ra là đã thấy em anh nằm trên người anh rồi”.
“Hồi nãy... Xin lỗi”
“Hơi lúng túng một chút”.
Thành thật mà nói thì nó vốn là vậy rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân càng đỏ hơn, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì cả.
Chuyện đã qua rồi, anh nhắc lại làm gì...
Sao em trả lời đây?
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.
Một lúc sau cô mới thản nhiên nói: “Ừ, em biết rồi”.
Trương Minh Vũ cau mày.
Phản ứng này... Có phải là đang giận không?
Anh há miệng ra nhưng lại không biết nên hỏi gì tiếp.
Đành phải im lặng thôi.
Căn phòng nhanh chóng chìm vào trong im lặng.
Bầu không khí kỳ lạ bắt đầu tràn ra...
Trương Minh Vũ thở dài.
Hôm nay...
Không còn cách nào khác, anh không thể kiểm soát được đôi mắt của mình...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không thể chịu được nữa.
Ngồi thẳng dậy.
Thấy thế, đôi mắt của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ lo lắng.
Cảm giác căng thẳng khó mà giải thích được.
Trương Minh Vũ đã mặc xong quần áo.
Một lúc sau anh mới hỏi: “À... Anh đi nấu cơm, em mau dậy đi”.
Dứt lời, anh đi về phía cửa.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ bất lực.
Cứ thế... mà đi sao?
Hừ!
Lâm Kiều Hân khẽ khịt mũi.
Không biết vì sao trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác thất vọng khó lòng giải thích được.
Khó đoán quá.
Sau khi đi ra ngoài, Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng bỏ chạy vào nhà bếp.
Lâm Kiều Hân suy nghĩ một chút rồi cũng đứng dậy thay quần áo.
Đi ra khỏi phòng.