Rồi cô ta dùng sức kéo xuống!
Anh bị Tần Minh Nguyệt ôm chầm lấy!
Dưới ngọn đèn nhàn nhạt, Trương Minh Vũ thấy rõ gương mặt sắc sảo của Tần Minh Nguyệt tiến sát mình thật nhanh.
Anh đứng sững như trời trồng.
Và rồi, anh cảm nhận được sự mềm mại nơi đôi môi...
Môi anh đã in trên khuôn mặt diễm lệ của Tần Minh Nguyệt!
Mềm quá...
Đây là cảm giác duy nhất trong đầu Trương Minh Vũ lúc này.
Tần Minh Nguyệt dúi dầu vào cổ anh thật sâu.
Hai tay cô ta thì sờ soạng lưng anh.
Hệt như đang chìm đắm trong cuộc ân ái cháy bỏng!
Rất nhanh, đèn pin soi tới!
"Ai ở đó đấy!"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Không ngờ là tuần tra viên đi ngang qua lúc nãy!
Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh.
Tần Minh Nguyệt dừng động tác, cất tiếng quát: "Khùng hả! Rọi đèn vào bọn tôi làm gì, còn chưa chịu đi chỗ khác!"
Tuần tra viên tập trung nhìn kỹ, tức khắc cạn lời!
Không ngờ người ta đang mặn nồng với nhau...
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi ngay..."
Nói xong, tuần tra viên hối hả quay trở về.
Phù!
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cơ thể vừa thả lỏng thì gương mặt xinh đẹp lại kề sát môi Trương Minh Vũ...
Tần Minh Nguyệt ngẩn người, vội vàng tránh sang một bên.
Trương Minh Vũ cực kỳ bối rối.
Cô ta tỏ ra khó chịu: "Tự nhiên cho anh hết hôn rồi ôm! Hừ!"
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Hơi mặn đó nha".
Tần Minh Nguyệt lườm nguýt anh thật hung dữ rồi đi nhanh.
Trương Minh Vũ mau chóng đi theo.
Nhưng sự việc lúc nãy cũng làm anh có một cái nhìn mới về cô ta.
Công nhận cô ta phản ứng rất nhanh...
Phút chốc, hai người ra khỏi hành lang.
Tên bảo vệ nọ cúi đầu đứng một bên với vẻ mặt lúng túng.
"Hừ!"
Tần Minh Nguyệt hừ lạnh rồi sải bước đi thẳng.
Trương Minh Vũ tiếp theo theo sát cô ta.
Cứ như thế, hai người lẫn vào đám đông một cách đường hoàng.
Trương Minh Vũ lặng lẽ quét nhìn xung quanh một vòng.
Ở đây đông như mắc cửi, ai nấy đều nô nức di chuyển về phía mũi tàu.
Vừa lên tàu mà, ai cũng muốn ngắm nhìn cảnh biển.
Chỉ có Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt là lội ngược dòng, tiến về đại sảnh ở chính giữa.
Chen lấn cả buổi, cuối cùng bọn họ cũng dứt khỏi đám đông.
Trương Minh Vũ liếc nhìn bốn phía.
Trên tàu có đủ các loại tiện nghi.
Trước tiên là khu ẩm thực, đối diện là sòng bạc.
Vào trong là khu vui chơi các loại.
Trong cùng chính là khu nghỉ ngơi!
Tần Minh Nguyệt nói với giọng nghiêm túc: "Trong này có khu nghỉ ngơi là tương đối riêng tư, nếu bọn họ ở đây thì chắc chắn là ở trong đó".
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý, không nói gì.
Nhưng đến lúc này, họ vẫn chưa biết rốt cuộc bọn Chung Tử Kính có ở đây hay không!
Ai đã ném dây thừng xuống?
Trong lòng Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Hai người nhanh chóng đến cửa vào của khu nghỉ ngơi.
Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta lên tiếng: "Chúng ta
phải tranh thủ thời gian".