Trương Minh Vũ nhếch môi cười nói: “Không tệ, mấy ngày nay…”
Chưa kịp nói xong Trương Minh Vũ sực tỉnh ra.
Tĩnh Châu… của anh ư?
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy mờ mịt.
Vốn dĩ anh chỉ muốn tùy tiện tâm sự.
Nhưng…
Ánh mắt sáng ngời của Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm.
Lâm Kiều Hân thấy thế, khóe miệng không kiềm được nở nụ cười đắc ý.
Lúc sau, Trương Minh Vũ thật thà hỏi: “Em… mới nói gì vậy?”
Lâm Kiều Hân bình tĩnh nói tiếp: “Em nói Tĩnh Châu là của anh”.
Trương Minh Vũ hoàn toàn choáng váng.
Một lúc sau mới hỏi lại: “Xử lý xong bà Chương rồi à?”
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Khóe môi Trương Minh Vũ lập tức run lên.
Nhanh như vậy sao?
Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: “Thực ra chị ba cũng giúp không ít”.
À…
Lúc này Trương Minh Vũ mới bừng tỉnh.
Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng anh khiếp sợ không thôi.
Lâm Kiều Hân bổ sung thêm: “Còn có một số công ty nhỏ khác đã thu mua, bây giờ… 80% kinh tế của Tĩnh Châu đều là của anh”.
Tám mươi sao…
Trong lòng Trương Minh Vũ lập tức dâng lên một loại cảm giác kích động.
Tám mươi là rất nhiều.
Dù sao cũng còn có rất nhiều kinh doanh tư nhân không thể tiếp xúc.
Trương Minh Vũ nắm chặt tay, xúc động nói: “Em cũng quá lợi hại đấy! Nhanh như vậy đã…”
Thật sự là niềm vui bất ngờ!
Trên mặt Lâm Kiều Hân tươi cười, nói: “Đây đều là nhờ anh, hơn nữa… còn có chị ba hỗ trợ”.
“Thực ra em không làm được gì nhiều”.
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ phức tạp.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh biết em làm được nhiều hay ít… cho dù có anh ở đây, chị ba giúp anh cũng chưa chắc đã có thể xử lý xong bên bà Chương”.
Bà Chương là một cục xương khó gặm.
Anh thật sự không ngờ.
Lâm Kiều Hân nghe vậy nhưng không nói gì, trong lòng rất ấm áp.
Ánh mắt Trương Minh Vũ lấp lánh, anh nói: “Dù thế nào cũng không thể lãng phí một người giỏi như em”.
Nói xong lại mỉm miệng cười.
Đúng lúc chị sáu giao nhiệm vụ, anh còn phải nâng cao thực lực.
Bây giờ nhìn lại, giao việc kinh doanh cho Lâm Kiều Hân không phải rất hợp lý sao?
Lâm Kiều Hân nghi ngờ nói: “Anh có ý gì?”
Trương Minh Vũ lại cười: “Từ hôm nay trở đi, Sơ Tinh giao cho em”.
“Anh thấy em giỏi hơn anh nhiều”.
Cái gì?
Vừa dứt lời, đôi mắt của Lâm Kiều Hân hiện lên sự kinh ngạc.
Tất cả… giao cho cô sao?
Một lát sau cô mới có thể nói: “Anh… đùa gì vậy? Anh cực khổ kinh doanh như vậy, làm sao có thể…”
Trương Minh Vũ giận dỗi trừng mắt: “Nói bậy gì vậy, của anh không phải của em sao?”
Nói xong lại bật cười.
Nhưng Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy thì cơ thể mảnh mai run lên.
Câu này…
Trong lòng cô dâng lên… một loại cảm xúc không tên, vô cùng xao xuyến.
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng.
Ngay sau đó… cô đứng dậy nhào vào lòng Trương Minh Vũ…