Chu Thiên Minh căm giận nghiến răng, thấp giọng lầm bầm: “Thật quá đáng!”
Những người nhà họ Chu khác cũng nổi giận đùng đùng!
Cho dù là tới cứu người cũng đâu cần phải kiêu ngạo như vậy?
Ai cũng tỏ ra giận dữ!
Đến cả ông cụ Chu cũng tỏ vẻ khó xử.
Ông Phùng vuốt râu cười nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, cô ấy muốn huỷ diệt nhà họ Chu dễ như trở bàn tay”.
Giọng điệu thản nhiên như không.
Nội dung lại khiến cho toàn bộ đám người xung quanh phải choáng váng!
Cô ấy… khủng bố tới vậy sao?
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chị tư của anh… giỏi vậy sao?
Còn Hàn Thất Thất vốn chẳng có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm về phía tầng hai.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi!
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Từng giây từng phút trôi qua.
Thoáng chốc đã được nửa tiếng đồng hồ.
Đột nhiên có tiếng giày cao gót đạp xuống sàn vang lên.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu!
Trông thấy Liễu Thanh Duyệt bước xuống với vẻ mặt không cảm xúc.
Hàn Thất Thất vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Chị tư! Mẹ của em sao rồi?”
Cô ấy hơi cau mày, thản nhiên đáp: “Không sao nữa rồi”.
Hả?
Nghe thấy thế, tất cả đều khiếp sợ!
Không sao nữa rồi?
Trong mắt ông Phùng tràn đầy kinh hãi!
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất mở to hết cỡ, cả người như hoá đá ngay tại chỗ!
Không thể tin nổi!
Liễu Thanh Duyệt chẳng nghĩ ngợi gì, vẫn cứ đi tiếp.
Ông cụ Chu lo sợ hỏi: “Thần y, con gái tôi… không còn nguy hiểm gì nữa thật sao?”
Cả người ông ta đều đang vô thức run lên.
Nhưng cô ấy lại chẳng thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, dứt khoát đi tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Cô ấy tức giận trừng mắt lườm anh, sẵng giọng quát: “Còn dám cười hả?”
“Mau xử lý chuyện của nhà họ Chu rồi trở về bên cạnh
chị, biết chưa hả?”