• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50: Đây là Tiêu Hoàng Nam 

Triệu Cảnh Hoàng đẩy đám người ra, gã ta đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt âm u lạnh lẽo mà chỉ vào Tiêu Hoàng Nam, anh ta cả giận mà nói: "Tiêu Hoàng Nam. Bây giờ mày còn điên cái gì nữa. Quỳ xuống cho ông đây, dập đầu xin lỗi." 

Mẹ nó. 

Triệu Cảnh Hoàng cũng không nghĩ tới, một tên chó mất nhà thế mà cũng còn dám kiêu ngạo như vậy. 

Hôm nay anh ta chính là muốn Tiêu Hoàng Nam quỳ xuống, nhục nhã xấu mặt. 

Mà như vậy, vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, đối mặt với cả trăm tên tay chân cầm gậy gộc dao kéo như vậy mà trên mặt Tiêu Hoàng Nam lại không có bất kỳ vẻ hoảng hốt sợ sệt nào cả, ngược lại anh còn mang theo một tia khinh thường mà nói: "Triệu Cảnh Hoàng, mày chỉ có bao nhiêu người thôi đó hả?" 

Nghe vậy, Triệu Cảnh Hoàng nhíu mày một cái, anh ta có chút không dám tin mà quát: "Mày nói cái gì?" 

Nối gót theo đó thì liền nhìn thấy Tiêu Hoàng Nam một tay ôm Ca Cao, một tay lại lấy một cây gậy ở bên cạnh ra, anh nói với giọng điệu dịu dàng: "Ca Cao, nhắm mắt lại, cho dù có nghe thấy cái gì đi nữa thì cũng không được mở ra. Một lát nữa bố dẫn con đi ăn bánh ngọt" 

Ca Cao rất ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại: "Được, bố" 

Nhìn thấy một màn này, Triệu Cảnh Hoàng nổi giận, anh ta cào cào tóc, điên cuồng kêu gào: "Con mẹ nó. Đều lên hết cho ông, đánh chết nó đi." 

Trong nháy mắt, một đám tay chân cầm gậy gộc và dao kéo, rống giận mà ồ ạt nhào về phía Tiêu Hoàng Nam. 

Mà đối mặt với đám tay chân đang xông tới này, sát khí trên người Tiêu Hoàng Nam cũng càng lúc càng dày đặc hơn. 

Ầm. 

Chợt, Tiêu Hoàng Nam di chuyển, tựa như sát thần làm thế, đả một đá vào một tên tay chân đang nhào tới trước mặt, trực tiếp đạp bay đi mười mét, đập lên trên người mười mấy người ở phía sau. 

Sau đó, anh vung cây gậy cầm trong tay một cái, phịch một tiếng mà nện lên trên đầu của một tên tay chân đang nhào tới từ phía sau. 

Nhất thời, máu tươi be bét. 

Tên tay chân kia cũng gục đầu mà ngã thẳng lên trên mặt đất. 

Lần chạm mặt này đã dọa cho mấy tên tay chân kia sợ tới mức cả người đều ngây ngẩn hết cả hai mặt nhìn nhau. 

Mẹ nó chứ, quá mạnh rồi đó. 

Nhìn thấy một màn này, Triệu Cảnh Hoàng cũng là giật cả mình, anh ta tiến lên đạp một cước vào sau thắt lưng của mấy tên tay chân kia, anh ta giận dữ mà hét: "Lên đi. Mẹ nó tụi mày nhiều người như vậy, còn không giết chết được một tên phế vật hay sao chứ?" 

Trong nháy mắt, đám tay chân đó lại nhằm về phía Tiêu Hoàng Nam. 

Nhưng đúng lúc này, một tiếng vang ầm ầm vang lên, hàng loạt xe jeep quân dụng trực tiếp tông để các cánh cửa ra vào phòng trộm mà vọt vào. 

Thấy một màn như vậy, tất cả đám tay chân này đều nhanh chóng tránh đi, nhưng có một vài người không tránh kịp mà trực tiếp bị tông văng ra ngoài. 

"Bịch bịch bịch" 

Theo sát sau đó, phía sau những cánh cửa phòng trộm bị tông vỡ này, mấy chục chiến sĩ đặc biệt mặc trang phục tác chiến màu đen, đội mũ cối màu đen, trang bị súng ống hạng nặng dũng mãnh mà tiến vào trong nháy mắt. 

Động tác của bọn họ đều nhịp, nhanh chóng vọt vào bên trong. Phía sau còn có chiếc xe bảy tám hai được võ trang chống đạn màu đen lóe ra ngọn đèn màu xanh đỏ mà vọt vào. "Buông vũ khí xuống. Buông tha chống cự" 

"Buông tha cho chống cự. Làm trái thì đánh gục tại chỗ. 

"Buông vũ khí xuống. Buông vũ khí xuống" 

Rầm. 

Một vài chiến sĩ trong đó trực tiếp nhấc chân, nghiêng người đạp vào tên tay chân cầm dao ở trước mặt, sau đó lại lật tay đè bọn họ xuống mặt đất. 

Còn có người lại bị ném qua vai, tước đoạt hết toàn bộ vũ khí trong tay của những người này. 

Không đến một chốc, toàn bộ đám tay chân ở cả một tầng này đều bị các chiến sĩ đặc chiến mặc trang phục tác chiến màu đen khống chế hết. 

"Tổ một khống chế " 

"Tổ hai khống chế." 

"Tổ ba khống chế." 

Triệu Cảnh Hoàng cũng mơ màng luôn, anh ta nhấc tay ôm đầu quỳ trên mặt đất, cả người đều đang run lẩy bẩy. 

Con bà nó. 

Mẹ nó đây là tình huống gì chứ? Sao lại đột nhiên có nhiều chiến sĩ đặc chiến công vào như vậy chứ. 

Đây là diễn tập hay sao? 

Sau đó, trong tầm mắt kinh hãi của anh ta cùng với toàn bộ đám tay chân kia, một vị đại đội trưởng dẫn đội mặc trang phục tác chiến màu đen đi về phía Tiêu Hoàng Nam, đứng nghiêm cúi chào, cất cao giọng mà nói: "Anh Tiêu, hiện trường đã được khống chế rồi, mời anh đưa ra chỉ thị" 

Vèo vèo. 

Giờ khắc này, hai mắt Triệu Cảnh Hoàng trừng lớn, hoàn toàn không thể tin được một màn trước mắt mình. 

Những chiến sĩ đặc chiến này, là do Tiêu Hoàng Nam sắp xếp tới sao? 

Làm sao có thể. 

Cậu ta không phải là con chó mất nhà của nhà họ Tiêu sao? 

Cậu ta không phải là đã ở rể ở nhà họ Khương rồi sao? 

Tiêu Hoàng Nam gật đầu với vẻ thản nhiên, anh cất bước đi đến trước mặt Triệu Cánh Hoàng giờ phút này đang mang vẻ mặt hoảng sợ kia, bộ dạng phục tùng, ngữ khí của anh lạnh như băng mà hỏi: "Triệu Cảnh Hoàng, bây giờ mày cảm thấy, mày còn có vốn liếng gì mà để tao phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi mày đây?" 

Triệu Cảnh Hoàng hoảng sợ, hoàn toàn hoảng sợ. 

Anh ta làm gì đã từng nhìn thấy loại tình cảnh như thế này chứ, anh ta trực tiếp quỳ bò tới trước mặt Tiêu Hoàng Nam, không ngừng mà dập đầu rồi nói: "Tiêu Hoàng Nam, cầu xin cậu buông tha cho tôi đi. Tôi... tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi đáng chết, tôi không biết tự trong. Cầu xin cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này thôi. Sau này, tôi làm trâu làm ngựa, đều là người của cậu. Van xin cậu.” 

Nói xong, anh ta còn tát lên mặt mình mấy cái, trên mặt anh ta đỏ ửng lên trong nháy mắt, khóe miệng cũng tràn đầy máu. 

Tuy anh không biết thân phận thật sự của Tiêu Hoàng Nam là gì, nhưng mà anh ta hiểu rõ, Tiêu Hoàng Nam tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một con chó mất nhà như vậy. 

Nếu không, sao lại có nhiều chiến sĩ đặc chiên xông vào như vậy được chứ? 

Ai mà có thể sai sử lực lượng đặc biệt này chứ? 

Tiểu Hoàng Nam lạnh lùng mà nói một câu: "Triệu Cảnh Hoàng, tất cả đều là do mày gieo gió gặt bão, bây giờ lại cầu xin tha thứ, muộn rồi." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK