Chương 41: Chủ soái Bắc Minh
Lộp bộp.
Trong tích tắc, bốn vệ binh đã nhanh chóng cầm súng lao đến, hướng súng về phía Tiêu Hoàng Nam.
Cảnh tượng này, khiến rất nhiều người sợ hãi, đều trốn ra xa, sợ liên lụy đến mình
Tiểu đội trưởng dẫn đầu là một sĩ quan cấp hai, mặc quân phục màu xanh lá cây đậm, đi đến, sắc mặt âm lãnh nhìn Tiêu Hoàng Nam, lấy hai lá thư mời trong tay Ngô Gia Hiệp so sánh cẩn thận.
“Dám giả mạo thư mời đến dự tiệc, là tội chết” Đội trưởng Chương kia tức giận hét lên một tiếng.
Những người khác của nhà họ Khương nghe thấy vậy, cũng sợ đến nỗi hai chân run rẩy, trong lòng càng vô cùng hận Tiêu Hoàng Nam.
“Xong rồi xong rồi, tội chết đấy, trời ơi”
“Đều tại Tiêu Hoàng Nam. Sao cậu ta có thể làm ra loại chuyện như thế này cơ chứ. Không phải chúng ta cũng sẽ chết đầy chứ?”
“Người đầu. Khống chế ba người bọn họ, với toàn bộ những người có loại thư mời này trong hiện trường Đội trưởng Chương tức giận hét lên.
“Lộp bộp.”
Nhanh chóng, mười mấy vệ binh mang sủng từ xa chạy đến, rất nhanh đã khống chết hết tất cả những người nhà họ Khương mang thư mời này.
Nhất thời những tiếng oán hận vang lên. “A, đừng bắt chúng tôi. Chúng tôi không muốn chết đâu”
“Chuyện này không có liên quan gì đến chúng tôi, là nó chính là tên Tiêu Hoàng Nam kia làm giả. Là nó đưa cho bọn tôi. Chúng tôi không vào không được sao?
“Đúng vậy. Các người đừng có bắt nhầm người. Tiêu Hoàng Nam, đều tại mày. Tên đáng chém vạn dạo này" Lúc này, người nhà họ Khương đều oán hận nhìn Tiêu Hoàng Nam chửi mắng, hận không thể lập tức giết chết anh.
Từ Thu Thủy cũng tức giận đến toàn thân run rẩy, những lại bị vệ binh mang súng không chế, bà ta rất sợ hãi, chỉ vào Tiêu Hoàng Nam mắng: “Đều tại mày. Đồ sao chổi. Sao mày không chết đi?”
Khương Thiên Hàn cũng vô cùng sợ hãi, cầu xin nói: “Đội trưởng, chuyện này không có liên quan gì đến chúng tôi cả. Là nó làm. Muốn bắt thì phải bắt nó. Cùng làm chúng tôi không đi vào là được. Cầu xin các người, tha cho chúng tôi đi!”
Nói xong, chân Khương Thiên Hàn mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, nước mắt lưng tròng.
Cảnh tượng như phim vậy, khiến những gia tộc lớn xung quanh đều cười chế nhạo mấy tiếng, xem chuyện cười của nhà họ Khương.
Ông cụ Khương Thái Sơn cũng vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Quá mất mặt rồi.
Vô cùng nhục nhã.
Ông ta đã sống hơn bảy mươi năm rồi, hôm nay chắc chắn là lần mất mặt nhất trong lịch sử của ông ta.
Tuy nhiên, Tiêu Hoàng Nam lại không nhanh không chậm, đúng mực nói với đội trưởng Chương kia: “Có phải là giả hay không, tôi kiến nghị anh tốt nhất nên hỏi cấp trên của anh một chút.”
Tiêu Hoàng Nam cũng tức giận.
Anh đến tham gia bữa tiệc này, hoàn toàn là bởi vì nể mặt Hàn Lục Dân.
Anh đường đường là chủ sở Bắc Minh.
Cho dù là tứ lão Long Các có mời anh, cũng phải đích thân đến mời.
Đội trưởng Chương kia nhíu mày, cũng sợ gây ra phiền phức không đáng có, hừ lạnh một tiếng: “Được. Nếu như anh đã không thừa nhận, vậy tôi sẽ để anh chết khâm phục khẩu phục”
Nói xong, đội trưởng Chương lập tức liên hệ ngay với cấp trên đang ở trong bữa tiệc. “Sao ạ? Vâng vâng vâng. Thuộc hạ biết rồi”
Rất nhanh, sắc mặt đội trưởng Chương đã thay đổi, sau đó, anh ta tràn đầy sợ hãi cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàng Nam.
Ngô Gia Hiệp cười nịnh nọt nói: “Đội trưởng, anh không thể dễ dàng tha cho thằng này được. Nếu nó đã dám làm giả, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc. Tốt nhất nên bắt bọn chúng lại. Kết án tử hình”
Bóp.
Đội trưởng Chương kia quay người lại tát một cái, tức giận tát vào mặt Ngô Gia Hiệp, nói: “Thả rắm cái mẹ mày. Giả cái gì? Thư mời trong tay anh Tiêu là thư mời đặc biệt. Tôn quý hơn thư mời trong tay mày nhiều”
Xôn xao.
Những người nổi tiếng của Tô Hàng đều hít khí lạnh.
Cái gì?
Thư mời đặc biệt?
Ngô Gia Hiệp càng ngẩn ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn đội trưởng Chương, lắc đầu nói: “Không thể nào. Đội trưởng, không phải anh nhầm rồi chứ. Nó chính là một tên đầu đường xó chợ, sao nó có thể có thư mời đặc biệt được chứ? Đây tuyệt đối không thể nào"
Bốp.
Đội trưởng Chương tiến lên đạp một cái, trực tiếp khiến Ngô Gia Hiệp bay đi ba mét, nặng nề ngã trên mặt đất, rút súng từ thắt lưng ra, nhíu mày từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói: “Mày đang nghi ngờ tao sao, hay là nghi ngờ Thiếu tá Hàn”
“Hả? Không. Tôi không dám. Tôi sai rồi, xin đội trưởng tha thứ.”
Ngô Gia Hiệp ôm bụng, quỳ trên mặt đất không ngừng đập đầu, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy. Dù sao, đối diện với anh ta cũng là súng đấy.