Chương 34: Tại sao tôi lại không có ấn tượng gì?
Đương nhiên, chiếc bàn nhỏ là do Khương Mỹ Dung cố ý sắp xếp, để làm bẽ mặt họ ở trước mặt mọi người, điều này đương nhiên có nghĩa là dù các người có bước vào nhà họ Khương thì cũng chỉ đáng ngồi trong góc.
Tiêu Hoàng Nam không bận tâm, Khương Phương Ngọc nhìn anh với ánh mắt có phần xin lỗi, nói nhỏ: "Tiêu Hoàng Nam, thật xin lỗi, hại anh phải ngồi cùng một chỗ với em, còn bị họ xem thường và quở trách nữa."
Tiêu Hoàng Nam mỉm cười, vỗ một cái lên bàn tay nhỏ bé của Khương Phương Ngọc, nói: "Không sao, chỉ cần có em bên cạnh tôi là được"
"Bố, con muốn ăn cái đó" Ca Cao ngồi bên cạnh Tiêu Hoàng Nam, ngón tay út trắng hồng chỉ vào món tráng miệng đầy kem trên bàn, đôi mắt nhỏ lộ đầy vẻ khao khát.
Sau nhiều ngày được ba thần y điều trị liên tục, đôi mắt của Ca Cao đã hồi phục được bảy tám phần, nhưng chúng vẫn bị che bởi một lớp gạc mỏng màu đen.
“Được rồi, bổ sẽ lấy nó cho con” Tiêu Hoàng Nam cưng chiều vuốt ve đầu nhỏ của Ca Cao.
Có điều,
Khương Mỹ Dung đột ngột đi tới, ném phần bánh kem trên bàn xuống đất, nói với con chó giữ cửa: “Vượng Tài. Mày ăn đi. Có một số người không nhìn một chút xem mình là gì, có xứng đáng ăn một món ăn vặt ngon như vậy không. Nhà họ Khương chúng ta dù có cho chó ăn cũng không đem cho cái thứ con hoang kia ăn"
Nói xong, Khương Mỹ Dung hừ lạnh, đạp giày cao gót, vểnh hông, lại trở về vị trí của mình.
Ánh mắt kia, không đơn giản chỉ là phách lối.
Nhà họ Khương ở xung quanh, cũng đều có vẻ mặt đang xem truyện cười, rối rít cười mỉa mai: "Ha ha, một đứa con hoang, được ngồi ăn ở đây quả là may mắn lắm đó."
"Còn không nhìn ra xem mình là cái loại gì, nghĩ rằng quay trở lại nhà họ Khương thì sẽ là người nhà họ Khương sao?"
"Chó nhà có tang, con khốn và đảm người hoang dã, thật đúng là một nhà ba người hoàn hảo, ha ha ha"
Nghe được những lời này, Tiêu Hoàng Nam nhất thời vô cùng tức giận, gắt gao nắm chặt nắm tay.
Nếu không phải đã hứa của Khương Phương Ngọc rằng anh sẽ không bao giờ gây chuyện khi trở về nhà nhà họ Khương, Tiêu Hoàng Nam đã lật tung cả nhà nhà họ Khương từ lâu rồi. Để tất cả bọn họ phải quỳ xuống đất xin lỗi Ca Cao.
Ca Cao ngồi ở vị trí cũ, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to đầy nước mắt, nhào vào vòng tay của Khương Phương Ngọc, khóc oa oa thật lớn: "Mẹ, Ca Cao chỉ muốn ăn một chút bánh ngọt thôi, hu hu hu"
Khương Phương Ngọc cũng rất đau lòng, liên tục an ủi Ca Cao: "Ca Cao, đừng khóc, lát nữa mẹ mua cho con nhé"
Tiêu Hoàng Nam nhíu mày, cuối cùng cũng không kìm được lửa giận trong lòng.
Anh trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Mỹ Dung, quát: "Cô lập tức xin lỗi Ca Cao."
Khương Mỹ Dung nghe vậy, cười lạnh hai tiếng, lông mày chuyển động, cao ngạo nói: "Tôi xin lỗi cái thứ con hoang đó sao? Tiêu Hoàng Nam, anh đang nằm mơ à? Có thể cho các người đến đây ngồi ăn cơm đã là khoan dung lớn nhất của tôi rồi. Nếu anh ngoan ngoãn ngồi ăn cơm thì cũng không có chuyện gì. Nhưng nếu anh muốn ở đây ra oai, xin lỗi, chỗ này là nhà họ Khương, không phải nhà họ Tiêu. Đúng rồi, năm năm trước nhà họ Tiêu sớm đã bị diệt rồi, anh chỉ là một con chó nhà có tang đáng thương không có nhà để về thôi, ha ha ha."
Vừa nói xong, Khương Mỹ Dung đã che miệng cười khanh khách không ngừng, những người nhà họ Khương xung quanh cũng bật cười, đầy vẻ khinh thị và vẻ mặt coi thường.
Nổi giận.
Lời nói của Khương Mỹ Dung hoàn toàn khiến Tiêu Hoàng Nam tức giận.
"Được lắm".
Tiêu Hoàng Nam tiến lên một bước, cả người bốc lên một ngọn lửa tức giận và sát ý. Sát khí này khiến toàn bộ người nhà họ Khương trong phòng khách đều sững sờ, sắc mặt tái nhợt, như bị bóp nghẹt cổ họng, không nói được, cũng không cách nào thở ra được.
Điều đáng sợ hơn nữa là ngay lúc Tiêu Hoàng Nam bước đi, họ như nhìn thấy một bức tranh gió tanh mưa máu.
Tiêu Hoàng Nam trước mặt họ giống như Tu La, giống hệt sát thần.
"A a a."
Khương Mỹ Dung sợ tới mức hét lên một tiếng, cả người run lên, nhìn Tiêu Hoàng Nam đang đi về phía mình, run rẩy hét lên: "Anh... anh muốn làm gì? Khương Phương Ngọc. Cô coi chồng cô đi. Anh ta muốn làm gì. Giết người đó"
"Tiêu Hoàng Nam. Đừng"
Khương Phương Ngọc nghe thấy tiếng kêu, cô cũng nhanh chóng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bóng lưng lạnh lẽo của Tiêu Hoàng Nam, như thể anh vừa đi ra từ biển máu vô tận.
Cô lao lên, kéo Tiêu Hoàng Nam, nói: "Anh đã hứa với em, đừng tức giận, ngàn vạn lần cũng đừng.."
Tiêu Hoàng Nam sửng sốt một chút, cảm giác được trên cánh tay có lực cản, quay đầu nhìn về phía Khương Phương Ngọc, phát hiện hai mắt cô đỏ bừng, tràn đầy nước mắt.
Ngay lúc đó, luồng sát khí đáng sợ trên người Tiêu Hoàng Nam cũng tiêu tan, lông mày anh nhíu lại, quay đầu nhìn Khương Mỹ Dung, nói: "Xin lỗi Ca Cao"
Khương Mỹ Dung khó khăn lắm mới tỉnh hồn lại được, ánh mắt không dám đối mặt với Tiêu Hoàng Nam, theo bản năng thì thầm: "Tôi xin lỗi."
"Không phải với tôi. Xin lỗi con gái tôi kia kìa" Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng nói.
Khương Mỹ Dung bùng nổ, đột ngột đứng dậy, nói: "Tiêu Hoàng Nam. Đừng có mà được voi đòi tiên. Chỗ này là nhà họ Khương của tôi, anh ngay cả con rể nhà họ Khương cũng không phải, dựa vào cái gì mà đứng ở đây hô to gọi nhỏ với tôi hả"
"Câm"
Ông cụ Khương tức giận, chợt vỗ mặt bàn một cái, quát lên: "Xin lỗi Ca Cao".
Khương Mỹ Dung vừa nghe được thì rất oan ức nhìn về phía Khương Thái Sơn, nói: "Ông nội, tại sao ông lại giúp thú chó nhà có tang cùng với đứa con hoang đó chứ. Cháu mới là cháu gái của ông mà, cháu không."
Khương Tuấn Dật và Tiết Ngọc Mai cũng hùa theo, nói: "Bố, để Mỹ Dung xin lỗi cái thứ con hoang đó có phải quá đáng không?"
“Đúng vậy, bố, dù sao dù sao thì Mỹ Dung cũng là con gái của con, để nó đi xin lỗi cái đứa nhỏ không thân không phận đó thì mất mặt lắm"
Tuy nhiên, Khương Thái Sơn vẫn trầm mặt, vẫn là câu nói kia: "Xin lỗi Ca Cao ngay lập tức. Không phải vì là cháu gái tôi thì có thể được cưng chiều. Chuyện này, là cháu không đúng. Để truyền ra ngoài người ta còn cho rằng nhà họ Khương tệ hại đến mức coi thường một đứa trẻ."
Khương Mỹ Dung giậm chân, ngậm miệng, rất không tình nguyện.
Khương Tuấn Dật và Tiết Ngọc Mai không còn cách nào, đành phải khuyên thêm mấy câu, sau đó Khương Mỹ Dung từ xa xin lỗi Ca Cao đang nằm trong ngực Khương Phương Ngọc: "Tôi xin lỗi."
Ca Cao quay đầu, không nhìn cô ta lấy một cái, ngây ngô nói: "Cháu không muốn gì xin lỗi, dì là một người phụ nữ xấu. Một người phụ nữ xấu"
Lời của con nít thì cũng không kiêng kỵ gì, nhưng Khương Mỹ Dung tức giận đến mức mặt xanh mét.
Sau đó, Khương Thái Sơn nhìn Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc, trầm mặt hỏi: "Giải quyết như thế này, đã hài lòng chưa?"