Chương 33: Trở lại nhà họ Khương
Tuy nhiên, cú tát này của Khương Mỹ Dung trực tiếp rơi vào khoảng không, tay của cô ta nhanh chóng bị Tiêu Hoàng Nam bắt được.
“Cô muốn chết sao?” Anh lạnh lùng nói, âm thanh không lớn nhưng lại khiến người khác sợ hãi.
"Tiêu Hoàng Nam. Ở đây không có chuyện gì liên quan đến anh, mau cút ra khỏi đây” Khương Mỹ Dung cũng chẳng phải hiền lành gì, lớn tiếng quát.
Tiêu Hoàng Nam cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trên người tỏa ra một luồng sát khí.
Khương Mỹ Dung sợ hãi tái mặt, vội vàng lùi lại phía sau, run rẩy nói: "Anh muốn làm gì?"
Ngay lúc Tiêu Hoàng Nam định ra tay dạy dỗ người đàn bà không biết điều này một trận thì Khương Phương Ngọc đột nhiên nắm lấy anh, lắc đầu nói: "Hoàng Nam, đừng, anh đã hứa với em sẽ không hành động lỗ mãng"
Nghe vậy, anh đành thở dài bất lực và buông tay ra.
Khương Mỹ Dũng được thả ra vội vàng núp sau lưng Khương Thái Sơn, xoa xoa cổ tay bầm tím kêu lên: “Ông nội, ông nhìn xem, Khương Phương Ngọc thật sự càng ngày càng không coi cháu ra gì?
Khương Phương Ngọc cũng không ngừng cúi đầu xin lỗi: "Ông nội, thật xin lỗi, đã để ông đợi lâu."
“Hừ.”
Khương Thái Sơn hừ lạnh, nói: “Khương Phương Ngọc, hôm nay tôi đích thân tới đây, tôi nhất định phải lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Lục Dân”
Khương Phương Ngọc khó xử nhìn Tiêu Hoàng Nam, khẩn cầu nói: "Hoàng Nam, em không hiểu những thứ đó, vậy đưa chúng cho ông nội được không? Ông nội cũng đã đích thân đến đây."
Cô vẫn đang vì Khương Thái Sơn mà cân nhắc.
Nhưng Tiêu Hoàng Nam lại nói: "Cho các người cũng được thôi, tuy nhiên điều kiện không thể thay đổi"
Nghe vậy, sắc mặt của Khương Thái Sơn bỗng trầm xuống, lông mày khẽ cau lại.
Khương Mỹ Dung nghe được lời này trong lòng nhảy dựng lên, hét lớn: "Đừng có mơ. Để cho các người trở lại nhà họ Khương đã là giới hạn cuối cùng rồi. Những điều kiện khác tuyệt đối không thể"
“Vậy được, Phương Ngọc, chúng ta đi thôi” Tiêu Hoàng Nam trực tiếp kéo Khương Phương ngọc xoay người rời đi.
Khương Thái Sơn lo lắng, lập tức lạnh giọng nói: "Mỹ Dung, mau quỳ xuống xin lỗi."
"Hả? Ông nội, cháu không muốn. Cháu không muốn xin lỗi con khốn này" Khương Mỹ Dung nóng nảy, tức giận giậm chân.
“Nếu không xin lỗi, mau cút ra khỏi nhà họ Khương”
Khương Thái Sơn cũng vô cùng khó chịu, nhà họ Khương nhất định phải có được dự án hợp tác này, dù lớn hay nhỏ thì đều là hợp tác với tập đoàn Lục Dân.
Mà đứng đằng sau tập đoàn Lục Dân chính là người đứng đầu của quân khu Tô Hàng, Hàn Lục Dân.
Đối với nhà họ Khương, đây là cơ hội ngàn vàng.
Khương Mỹ Dung có chút không cam lòng, căm hận nhìn chằm chằm Tiêu Hoàng Nam, sau đó vô cùng bất đắc dĩ ở trước mặt mọi người, quỳ xuống bên cạnh Khương Phương Ngọc, lạnh lùng nói: "Phương Ngọc, chị xin lỗi, lần này chị sai rồi, xin hãy thứ lỗi cho chị, trao sự hợp tác lần này cho nhà họ Khương được không?"
Khương Phương Ngọc sao chịu nổi, cô vội vàng tiến lên đỡ cô ta dậy và nói: "Chị, chị mau đứng dậy đi, em đồng ý với chị"
Khương Mỹ Dung hừ lạnh, đứng dậy hất tay Khương Phương Ngọc ra, không nói lời nào bước sang một bên, oán hận nhìn chằm chằm cô.
Một nhà ba người Khương Thiên Hàn một mực núp trong đám đông vì sợ Tiêu Hoàng Nam nhìn thấy.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã gần kết thúc, nhưng Tiêu Hoàng Nam đột nhiên chỉ vào ba người họ và nói: “Còn có ba người bọn họ?
Lúc này Từ Thu Thủy thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nếu phải xin lỗi con nhỏ đó trước mặt nhà họ Khương thì thật là mất mặt. Tương lai bà ta làm sao lăn lộn ở nhà họ Khương được nữa.
"Bố, bố không thể." Từ Thu Thủy vừa định mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Khương Thái Sơn làm cho run sợ.
Khương Phương Ngọc cũng vội vàng kéo tay Tiêu Hoàng Nam, lo lắng nói: "Hoàng Nam, không cần phiền phức như vậy, dù sao họ cũng là bố mẹ em"
Tuy nhiên anh lại nói: "Nếu em muốn quay lại nhà họ Khương mà không bị bắt nạt thì phải chấp nhận điều này. Đây là do bọn họ tự chuốc lấy. Đừng quên họ đã đối xử với em và Ca Cao như thế nào."
Nghe vậy, Khương Phương Ngọc im lặng không nói gì.
Từ Thu Thủy bất lực, vội vàng cười nói: "Con gái, thực xin lỗi, mẹ sai rồi, mong con tha thứ cho mẹ."
“Chị, thật xin lỗi, trước đây là em trai hỗn láo, em hứa, sau này sẽ coi chị là chị gái” Khương Thiên Hàn cũng vội vàng cười, vẻ mặt nịnh bợ giống như thái giám thời xưa.
Khương Phương Ngọc vội vàng đáp ứng: "Mẹ, Thiên Hàn, đừng nói xin lỗi, con không sao, con tha thứ cho mọi người."
Chỉ còn lại Khương Nhược Đông, ông ta thở dài một cái, nhắm mắt nói: "Phương Ngọc, bố xin lỗi"
Nghe thấy điều này, Khương Phương Ngọc vốn không kìm được cảm xúc của mình lập tức che miệng òa khóa, lao vào vòng tay của Khương Nhược Đông và nói:
"Bố, Phương Ngọc xin lỗi, con đã làm bố thất vọng. Hu hu hu. Con nhớ bố và mọi người rất nhiều"
Khương Nhược Đông hai mắt đỏ hoe, khóe mắt rơi lệ. Dù sao Khương Phương Ngọc cũng là con gái ruột của ông, người làm bố sao lại không đau lòng cho được?