• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Không ai có thể cướp được 

Mọi người dưới sân khấu đều đang nín thở, hồi hộp chờ đợi nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết Long Quốc, chủ soái Bắc Minh. 

“Tôi lớn thế này rồi, vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy một chủ soái đấy” 

“Quá kích động rồi. Tối nay đến đây thật là đáng mà. Mau mau mau, lát nữa chúng ta nhất định phải chụp ảnh chung với chủ soái Bắc Minh.” 

Phía bên nhà họ Khương, Khương Thái Sơn cũng đứng trong đám đông, chống gậy, nghển cổ muốn nhìn nhân vật lớn trong truyền thuyết. 

Đó chính là vinh dự của Long Quốc, là anh hùng trong lòng tất cả mọi người. 

“Ông ơi, ông nói xem, chủ soái Bắc Minh này có thể nhìn trúng con không? Hình như con nghe nói, anh ta mới hơn hai mươi tuổi thôi” Lúc này Khương Mỹ Dung đã sớm đá Ngô Gia Hiệp ra khỏi chín tầng mây rồi, một lòng muốn được chủ soái Bắc Minh chưa bao giờ được gặp xem trọng. 

Nếu như có thể lọt vào mắt anh ta, nhất định sẽ là chim sẽ bay lên cành trở thành phượng hoàng đấy. 

“Đúng vậy. Hơn hai mươi tuổi, mà đã được phong tướng. Là đệ nhất của Long Quốc này. Đệ nhất đấy. Người như vậy, cho dù nhà họ Khương chúng ta có làm trâu làm bò cũng nguyện ý phục vụ” Khương Thái Sơn kích động đến chảy cả nước mắt, dường như tâm trạng đang trào dâng. 

Khương Thiên Hàn ở một bên cũng tràn đầy sùng bái nói: “Mẹ ơi, mẹ nói xem, chủ soái Bắc Minh này rốt cuộc là ai chứ? Tin tức liên quan đến anh ta quá ít, nếu như có thể biết nhiều hơn một chút, thì nhà họ Khương chúng ta cũng có thể dựa vào nhiều hơn." 

Từ Thu Thủy cũng không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng địa vị nhà họ Khương chúng ta quá thấp. Con nhìn xung quanh xem, ai mà không phải là nhân vật hàng đầu Tô Hàng chứ, cho dù có muốn dựa vào, cũng không đến lượt chúng ta đâu” 

Không chỉ người nhà họ Khương nghĩ như vậy, rất nhiều người cũng nghĩ như vậy. 

Mà lúc này, Hàn Lục Dân đứng trên sân khấu, ánh mắt rơi vào người Tiêu Hoàng Nam đang đứng trong góc, đang muốn tuyên bổ thân phận của anh, thì một chiến sĩ mặc quân phục xông đến, nói nhỏ bên tai: “Thiếu tá Hàn, vừa rồi chủ soái Bắc Minh nói, không muốn để lộ thân phận của anh ấy” 

Nghe vậy, Hàn Lục Dân nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Tiêu Hoàng Nam, nhanh chóng hiểu ra cái gì đó, sau đó cười ha ha nói: “Mọi người, rất xin lỗi. Chủ soái Bắc Minh tạm thời không muốn tiết lộ thân phận của mình, cậu ấy đang ở ngay bên cạnh mọi người. Cậu ấy muốn nhìn xem, các gia tộc và doanh nghiệp đại diện cho Tô Hàng có phải là những người tài đức vẹn toàn không 

“Cái gì? Chủ soái Bắc Minh ở ngay bên cạnh chúng ta? Trời ơi. Là ai vậy?” 

“Tôi đệt. Những lời nói hành động vừa rồi của tôi, không phải đã bị anh ấy nghe thấy rồi chứ? Anh ấy sẽ không có ý kiến với chúng ta chứ?” 

Nhất thời, mọi người đều bắt đầu hoài nghi người bên cạnh mình, đánh giá kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng đều không phát hiện ra đi khả nghi. 

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người cũng không được nhìn thấy chủ soái Bắc Minh trong truyền thuyết, không khỏi có chút thất vọng. 

Tiêu Hoàng Nam cũng đưa Khương Phương Ngọc và Ca Cao, rời khỏi hội trường, trở về căn phòng nhỏ sáu bảy mươi mét vuông của nhà họ Khương. 

Ngày hôm sau, nhà họ Khương mở một cuộc họp gia đình, liên quan đến chuyện hợp đồng với tập đoàn Lục Dân. 

Trong cuộc họp, ông cụ ngồi ở vị trí chính giữa, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tập hợp mọi người lại đây, không có mục đích gì khác, chỉ là muốn thông báo một điều, hợp đồng lần này với tập đoàn Lục Dân, sẽ do Khương Mỹ Dung toàn quyền phụ trách, mọi dự án trong công ty tạm thời đều có thể gác lại, dồn hết nguồn lực chính vào hợp đồng lần này” 

Nghe thấy vậy, người nhà họ Khương ở hiện trường, có người thích thú, có người u buồn. 

Khương Tuấn Dật và Tiết Ngọc Mai vui vẻ nở mày nở mặt, nói: “Ba, ba yên tâm đi, năng lực của Mỹ Dung nhà chúng ta chắc chắn sẽ làm được, hợp đồng lần này nhà chúng ta chờ để kiếm được một khoản tiền lớn đi.” 

“Cảm ơn ông nội, Mỹ Dung nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông nội” Khương Mỹ Dung cũng nhanh chóng làm nũng nói. 

Mà chính là lúc này, Từ Thu Thủy đứng lên, lạnh mặt nói: “Bố, bố không thể làm như thể được. Hợp đồng lần này với tập đoàn Lục Dân, nếu như không có Phương Ngọc nhà chúng con, thì chúng ta không lấy được hợp đồng đầu. Bố đạp Phương Ngọc ra ngoài như vậy, con không đồng ý đầu” 

Từ Thu Thủy mở miệng ra là Phương Ngọc nhà chúng con, mà thật sự không hề suy nghĩ thay cho Khương Phương Ngọc, mà suy nghĩ thay cho con trai mình. 

Nếu như Khương Phương Ngọc không được tham gia vào, thì Khương Thiên Hàn sao có tư cách tham gia? 

Vậy sao bọn họ có thể kiếm được tiền trong hợp đồng này chứ? 

“Cháu cũng không đồng ý. Dự án này dù sao cũng là do chị cháu nhận được, không thể để Khương Mỹ Dung phụ trách một mình được, ít nhất, phải cho cháu tham gia vào” Lúc này Khương Thiên Hàn cũng không quan tâm cái gì nữa, dù sao cũng có liên quan đến lợi ích và tương lai của mình. 

Từ Thu Thủy quay đầu, cũng nhanh chóng lôi Khương Phương Ngọc đang ngồi một góc dậy, gấp gáp đến nỗi tràn đầy mồ hôi, nói: "Khương Phương Ngọc. Con nói một câu đi, đây là dự án hợp tác mà nhà chúng ta lấy được đấy, không thể để cho một nhà Khương Mỹ Dung lấy trắng đi như vậy được.” 

“Đúng vậy, chị, chị nói một câu đi” Khương Thiên Hàn cũng gấp gáp, hận không thể nói thay cô. 

Khương Tuấn Dật hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ. Khương Phương Ngọc là một con nhóc không biết gì cả, nó có thể làm cái gì chứ? Nó hiểu và dự án không? Hiểu hợp tác là gì không? Ngoại trừ Mỹ Dung nhà chúng tôi thích hợp ra, còn có ai thích hợp hơn nữa đâu chứ?” 

“Đúng vậy. Dự án này phải là của Mỹ Dung nhà chúng tôi" Tiết Ngọc Mai cũng tức giận hét lên. 

Sau đó, chính là một nhóm người lên tiếng giúp một nhà ba người Khương Tuấn Dật, Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn hoàn toàn không có cơ hội chen miệng vào, 

“Ai da. Con gái tốt của tôi ơi. Con đừng có ngốc ra đấy nữa, con nói một câu xem nào.” Người mẹ kế Từ Thu Thủy đang gấp muốn chết rồi. 

Khương Phương Ngọc ngồi trong góc, toàn thân không thoải mái, bây giờ lại bị mọi người nhìn chằm chằm, càng thêm sợ hãi. 

Cô bất an bẻ đôi bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn sang bên Tiêu Hoàng Nam, sau đó yếu ớt nói với Từ Thu Thủy: “Mẹ, con... con cũng không biết, con không biết cái gì cả, hay là, dự án này đưa cho.” 

“Cho cái gì mà cho. Không cho. Con không biết, thì Khương Thiên Hàn nhà chúng ta biết” Từ Thu Thủy lập tức hét lên, trừng Khương Phương Ngọc. 

Điều này làm cho Khương Phương Ngọc sợ rụt cổ lại, rất tủi thân cúi thấp đầu, không biết nên nói nên làm cái gì. 

“Ha ha. Nghe thấy không, đến cả Khương Phương Ngọc cũng tự mình nói mình không có bản lĩnh, các người còn muốn làm cái gì nữa chứ?” 

Khương Mỹ Dung rất đắc ý cười chế nhạo một tiếng: “Không lẽ dự án lần này để cho một người không có tư cách không có kinh nghiệm đến xử lý sao? Vậy thì không phải là hủy hoại thanh danh nhà họ Khương chúng ta sao?” 

“Đúng vậy đúng vậy. Một đứa để tiện bị đuổi khỏi nhà họ Khương năm năm, có tư cách gì đại biểu cho nhà họ Khương chúng ra hợp tác với tập đoàn Lục Dân chứ”. 

“Ông à, ông không được mềm lòng, nghe bọn họ ninh mấy câu mà lại thay đổi chủ ý đấy” “Đúng. Chuyện này liên quan đến cục diện phát triển sau này của nhà họ Khương đấy” Sắc mặt Khương Thái Sơn âm trầm, tức giận nói: “Đủ rồi. Tôi đã có quyết định rồi. Ai cũng không thể thay đổi” 

Ông cụ ra lệnh, mọi người trong cuộc họp đều trở nên yên tĩnh, Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn cũng hoàn toàn bất lực. Nhưng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. 

Tiêu Hoàng Nam ngồi bên cạnh Khương Phương Ngọc, nghiêm túc nhìn cô căng thẳng, hỏi: "Phương Ngọc, em đã suy nghĩ kỹ chưa, em thật sự không muốn làm dự án lần này sao? Chỉ cần em muốn, cho dù là ai, cũng đều không thể cướp được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK